Cô Gái Trên Cây Sa Kê

Chương 5-2: Ôm anh lần nữa(2)




Em vẫn khỏe chứ?” Anh bắt chuyện trước với tôi.

“Đã lâu không nghe bài hát của anh.” Tôi nói.

“Gần đây không có bài nào hay, không nghe cũng được. Em đến đài phát thanh làm gì thế?”

“Chúng em tài trợ một lễ hội âm nhạc.”

“Vậy à.”

Sau đó, là một sự trầm mặc nặng nề.

“Em đi đây.” Tôi muốn mở miệng nói tạm biệt trước với anh.

“Ngày em rời nhà, anh nhặt từng chiếc máy bay trên đường về.” Anh nói.

Trái tim tôi chua xót, nhưng lại đáp lễ anh một câu: “Nhạc Cơ gần đây vẫn khỏe chứ?”

Anh im lặng. Tôi hiên ngang rời khỏi đó, nhưng lòng đau đớn. Vì sao tôi không nói với anh, tôi đã có bạn trai rồi. Phải chăng tôi vẫn luyến tiếc anh?

Tôi hẹn Từ Khởi Phi ăn trưa, anh hoàn toàn không nhìn ra sự khác thường của tôi. Anh đề nghị đi xem phim, tôi lại không muốn đi.

“Anh đưa em đến một nơi.” Anh nói.

“Nơi nào em cũng không muốn đi, em mệt lắm.”

“Em nhất định sẽ thích.” Anh lôi kéo tôi đi.

Anh lái xe đến bãi biển.

Trên bờ biển có hai đám con trai đang đánh bóng chuyền bãi biển. Từ Khởi Phi vẫy tay với bọn họ.

“Anh quen họ à?”

“Bọn anh trước đây cùng nhau đánh bóng chuyền. Bọn họ mỗi cuối tuần đều ở đây.” Anh nói.

“Tớ và bạn gái của tớ cùng tham gia.” Anh nói với họ.

Tôi đã rất lâu không chơi bóng chuyền dưới ánh nắng chiều rực rỡ, rất nhiều niềm vui dường như đã quay trở lại. Tôi hứng khởi lăn qua lăn lại trên bãi cát, cả người đầy cát. Trái tim không còn đau nữa, là Từ Khởi Phi mang ánh mặt trời đến bên tôi.

Tôi đi ăn cơm tối với Địch Chi và Quang Huệ. Địch Chi nói: “Tớ vừa phát hiện một loại áo ngực mới rất tốt, sau khi mặc vào thì ngực rất lớn. Các cậu nhất định phải mua.”

“Cậu đã cùng vương tử dầu mỏ lên giường rồi à! Cậu đã từng nói một người phụ nữ đột nhiên muốn mua áo ngực mới, đó là đã lên giường với bạn trai.” Tôi trêu bạn.

Cô nàng cười dâm đãng, “Cái này còn phải nói sao? Chúng tớ đã lên giường từ sớm rồi. Cậu và Từ Khởi Phi có lên giường chưa?”

“Tớ không trả lời cậu về vấn đề này.”

“Chẳng khác nào ngầm thừa nhận. Bác sĩ trên giường có nghiêm túc giống như đang làm phẫu thuật không vậy?”

“Cậu đi mà hỏi tiểu Miên.” Tôi nói.

“Tiểu Miên sinh con rồi, là một bé trai. Ngày đó, tớ chạm mặt một nhà ba người bọn họ. Cả người tiểu Miên biến dạng rồi, chí ít cũng mập thêm mười lăm kg. Trên mặt nổi đầy mụn đỏ, vòng eo rất thô, bụng cũng rất lớn, giống như còn một đứa trẻ chưa ra đời ở trong đó.” Địch Chi miêu tả lại.

“Cậu kể kinh khủng quá.” Tôi mắng.

“Cái đó cũng chưa là gì đâu. Gay go nhất chính là đứa bé không giống cô ấy chút nào, mà cực kỳ giống con kiến bự.”

“Tiểu Miên là người kết hôn sinh con sớm nhất trong số chúng ta.” Tôi cảm thán, “Thời gian trôi qua nhanh quá.”

“Kế tiếp có thể là tớ, hì hì.” Địch Chi hạnh phúc nói.

Quang Huệ đột nhiên nằm dài trên bàn khóc rống lên, khiến hai người chúng tôi hoảng sợ.

“Quang Huệ, cậu khóc cái gì?” Tôi hỏi cô ấy.

“Tớ cho tới bây giờ vẫn là xử nữ.” Cô nàng nức nở.

Tôi và Địch Chi nhìn nhau, không biết nên an ủi cô ấy hay là trêu chọc cô ấy nữa.

“Tớ cũng hi vọng mình vẫn là xử nữ.” Địch Chi nói, “Lúc lên giường với Điền Hồng, tớ luôn hối hận, tại sao tớ không phải là xử nữ? Khi cậu yêu một người, cậu sẽ muốn đem cái tốt nhất cho anh ấy. Thế nhưng, bây giờ tớ không thể làm được điều đó, nhưng cậu còn có thể.”

Ở cùng với Từ Khởi Phi, tôi chưa từng hối hận tôi không còn là xử nữ, cũng không hối hận vì đã đem thứ tốt nhất cho Lâm Phương Văn. Có phải tôi vẫn còn yêu Lâm Phương Văn nhiều hơn một chút?

Đêm giao thừa năm 1989, Từ Khởi Phi phải trực ban ở bệnh viện, anh hẹn tôi ăn tối vào ngày 1 tháng 1 để chúc mừng năm mới. Đêm giao thừa, tôi theo chân Quang Huệ và Tôn Duy Đống đến một nhà hàng Pháp ở Lan Quế Phường ăn tối.

Tôn Duy Đống gần đây đã làm một chuyện mà anh ta vẫn luôn rất tự hào đó là một chuyện vinh quang. Anh ta thường thấy gần phòng khám của anh ta có một lão ăn mày miệng đầy răng hỏng. Anh ta đã mời ông lão về phòng khám, giúp ông lão thay một bộ hàm răng mới.

“Anh căn bản không cần làm việc thiện như thế, có rất nhiều người ăn mày thật ra rất giàu.” Quang Huệ trách cứ anh ta.

Anh ta không cho rằng như vậy, phản bác: “Ông ta rất biết ơn anh.”

Tôn Duy Đống luôn luôn không hiểu một điều. Phụ nữ nếu đã thích anh, cho dù anh có là một tên khốn nạn tội ác tày trời thì cô ta vẫn cứ thích anh. Nếu cô ta đã không thích anh, thì cho dù anh tốt bụng nhân ái đến đâu cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.

Lúc Tôn Duy Đống đi toilet, tôi nói với Quang Huệ:

“Cậu không thích anh ta, sao còn muốn dây dưa kéo dài thêm nữa, đã hơn một năm rồi.”

“Đúng vậy, tớ bực muốn ói rồi đây. Nhưng vứt anh ta đi, mấy ngày lễ đại loại như hôm nay, thì ai sẽ đến đưa tớ đi.”

“Thật sự không còn ai khác theo đuổi cậu?”

“Có một đồng nghiệp nam theo đuổi tớ. Người đó không tồi, rất chăm chỉ, rất có chí tiến thủ, cũng rất chu đáo.”

“Vậy sao không suy nghĩ về người đó một chút?”

“Anh ta cùng người nhà sống ở Truân Môn.”

“Thế thì có vấn đề gì?”

“Tức là gia cảnh anh ta không tốt, thu nhập của anh ta còn thấp hơn tớ.”

“Tớ không muốn đầu tư dài hạn. Tớ đem tuổi thanh xuân của tớ đầu tư lên anh ta, anh ta thành công biết đâu sẽ yêu một người đàn bà khác. Anh ta mà thất bại, tớ trắng tay. Tớ không muốn đứng trên đường chờ xe buýt với một người đàn ông, tớ không muốn lấy chồng ở Truân Môn.”

Tôi bỗng nhiên rất nhớ Từ Khởi Phi, cho dù anh ấy không phải là bác sĩ tôi cũng không quan tâm. Tôi chào cặp tình nhân oán hận Quang Huệ và Tôn Duy Đống, trước mười hai giờ nửa đêm chạy đến bệnh viện. Từ Khởi Phi đang trực ở bên trong.

“Chúc mừng năm mới!” Tôi nhào vào lòng anh.

“Chúc mừng năm mới!” Anh ôm tôi cười nói, “Anh đang nhớ về em.”

“Em cũng nhớ đến anh.” Tôi dịu dàng nói với anh.

“Không phải em ở cùng Quang Huệ và Tôn Duy Đống sao?”

“Em muốn anh là người đầu tiên em gặp trong năm 90.”

“Đúng vậy. Năm 1990 đã đến rồi.” Anh hôn tôi.

Điện thoại của anh vang lên.

“Y tá gọi anh, anh ra ngoài xem một chút.”

Tôi một mình ở lại phòng trực của bác sĩ, nơi đó có một cái đài radio. Đêm giao thừa năm 88, Lâm Phương Văn đã đưa bài hát lên radio, đêm giao thừa năm 89 có còn làm như vậy không? Tôi bật radio, lần mò mấy đài, cuối cùng cũng tìm được tiết mục giống năm ngoái. Người chủ trì chương trình vẫn là nữ DJ năm ngoái kia. Đài vẫn phát những bài hát cũ, nhưng không phải “Ngày mai” cũng không có bài hát mới. Tôi rất thất vọng, Từ Khởi Phi đột nhiên đi vào.

“Em muốn nghe đài à?” Anh lên tiếng hỏi tôi. Ánh mắt của anh nói cho tôi biết, anh đã nhìn thấu tôi.

“Không có.” Tôi nói.

“Anh có một món quà muốn tặng em.”

Anh lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhung đỏ nho nhỏ đưa cho tôi.

Bên trong chiếc hộp nhung là một chiếc nhẫn bạc kim cương.

“Đây là quà năm mới, không phải nhẫn cầu hôn đâu. Em yên tâm đi. Anh đeo giúp em.”

Anh đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út bàn tay trái của tôi, vừa khít.

“Sao anh biết độ rộng ngón tay của em?”

“Lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta, em ngủ ở trên xe, em còn nhớ chứ?”

“Em nhớ.”

“Anh đã lén dùng một sợi dây trên xe quấn một vòng quanh ngón tay áp út bên tay trái của em để lấy chu vi ngón tay của em. Ngày hôm đó, anh đã quyết định mua cho em một chiếc nhẫn.”

“Sao lại là hôm đó?”

“Không biết nữa. Sau khi gặp em ở giáo đường, liền muốn ở bên em, đáng tiếc đã quá muộn, khi đó em đã có bạn trai. Sau đó, em lại thành người độc thân. Thành thật mà nói, khi biết em đã chia tay với bạn trai, anh rất vui.”

Đối với Từ Khởi Phi, tôi không còn lời nào để nói.

Đêm giao thừa của Địch Chi cũng không mấy vui vẻ. Mẹ, chị gái, bố dượng cùng với dì của Điền Hồng, cả nhà có thói quen vào đêm giao thừa hằng năm đều tham gia vũ hội ở Hilton. Địch Chi vì đêm vũ hội kia mà tâm tình vô cùng khẩn trương. Cô ấy lần đầu tiên ra mắt người nhà của Điền Hồng. Buổi chiều ngày 1 tháng 1, tôi nhận được điện thoại của bạn ấy. Biểu hiện của cô ấy qua điện thoại khá sa sút tinh thần.

“Có phải mẹ anh ta không thích cậu không?”

“Bà ấy không ngừng tán thưởng các cô gái khác trước mặt tớ, đều là thiên kim tiểu thư, luật sư, bác sĩ, kiến trúc sư các kiểu, còn nói các cô ấy đều thích Điền Hồng, tớ rất xấu hổ. Trước mặt người nhà của anh ấy, tớ ngay cả một chút tự tôn cũng không có, dường như tớ không xứng với anh ấy.”

“Điền Hồng nói thế nào?”

“Anh ấy nói quan trọng nhất là anh ấy thích tớ.”

“Vậy thì cậu có thể yên tâm rồi.”

“Tớ chưa bao giờ tự ti giống như tối qua.”

Để an ủi Địch Chi, tôi bằng lòng mời cô ấy đi uống trà chiều.

Tôi hẹn gặp Địch Chi ở quán cà phê. Địch Chi đến muộn, tôi chạm mặt mẹ của Lâm Phương Văn. Bà đi vào quán cà phê mua bánh ngọt, cũng đúng lúc nhìn thấy tôi, thân thiết chào hỏi tôi.

“Trình Vận.”

“Bác gái.”

“Đã lâu không gặp cháu. Cháu gần đây vẫn khỏe chứ? Lâm Phương Văn thế nào?” Bà ngồi xuống ghế trước mặt tôi.

“Chúng cháu chia tay rồi ạ.” Tôi có phần xấu hổ.

Vẻ mặt của bà rất bất ngờ, liền hỏi tôi: “Sao lại chia tay?”

Tôi không muốn nói xấu Lâm Phương Văn, bà cũng không cố hỏi tôi.

“Bác thật không hiểu tình yêu của đám thanh niên các cháu.” Bà thở dài.

Quang Huệ cũng đến uống trà chiều. Cô ấy cuối cùng cũng đá bay Tôn Duy Đống. Cô nàng cũng tìm được bạn trai mới. Người đó tên là Hà Minh Hàn, là bạn của cấp trên, cũng là ông chủ của một công ty bất động sản, trong tay sở hữu mấy lô đất lớn, vô cùng giàu có. Anh ta lớn hơn Quang Huệ hai mươi tuổi, đã có vợ.

“Anh ấy thương tớ chiều tớ lắm. Tớ thích cái gì, anh ấy đều cho tớ.” Quang Huệ mang vẻ mặt phơi phới, chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ấy còn lớn hơn nhiều so với tôi.

“Nhưng anh ta là người đàn ông đã có vợ.” Tôi nói.

“Tớ ở bên anh ấy rất hạnh phúc.”

“Cậu như vậy chẳng phải đang làm tình nhân của anh ta hay sao?” Địch Chi nói chen vào.

“Tình nhân là địa vị rất lãng mạn.” Quang Huệ cãi lại.

“Tớ không muốn làm người thứ ba, tớ muốn làm chính thất.” Địch Chi bày tỏ.

“Hà Minh Hàn không giống với Vệ An, anh ấy rất có tình có nghĩa.” Quang Huệ chế nhạo lại bạn.

Địch Chi cười nhạt: “Có phải anh ta đã nói với cậu, anh ta không còn tình cảm với người phụ nữ kia, chỉ còn trách nhiệm? Có phải anh ta đã nói cậu là người phụ nữ anh ta yêu nhất trong cuộc đời này?”

Quang Huệ á khẩu không trả lời được.

“Đàn ông đều như nhau cả.” Địch Chi nói lớn: “Anh ta bất kể thế nào cũng sẽ không ly hôn với người phụ nữ kia.”

“Tớ không cần anh ấy rời khỏi chị ta.” Quang Huệ quật cường đáp trả.

“Vậy thì có một ngày anh ta sẽ rời xa cậu.” Tôi lên tiếng.

“Dù sao anh ấy vẫn tốt hơn so với Tôn Duy Đống. Trên thế giới này, đàn ông tốt còn quá ít. Tớ không may mắn như hai cậu, tìm được người đàn ông độc thân có điều kiện tốt.” Quang Huệ cười khổ.

Địch Chi nghe Quang Huệ nói như vậy cũng cảm thấy xót xa thay, kèm theo áy náy nữa, “Tớ cũng không tốt đẹp gì đâu, tớ phải đối đầu với một gia đình phong kiến.”

“Có lẽ do tớ có vấn đề, tớ say đắm tình yêu có khuyết điểm. Bây giờ tớ mới nhận ra ca từ bài hát ‘Ngày mai’ mà Lâm Phóng tặng cậu viết thật hay.” Quang Huệ khe khẽ hát lên:

“Nói với anh, anh và em liệu có tương lai hay không?

Đoạn cuối của thời gian, phải chăng cất giấu suy nghĩ của em…”

Địch Chi cố sức lấy lòng mẹ của Điền Hồng. Lễ Giáng sinh còn chưa đến, cô bạn đã vắt óc suy nghĩ nên tặng quà gì cho bà. Tôi lại muốn tặng một chiếc áo len cho Từ Khởi Phi. Hôm đó, chúng tôi cùng nhau đi dạo công ty bách hóa.

“Cậu yêu Từ Khởi Phi à?” Địch Chi hỏi tôi.

“Sao cậu lại hỏi tớ như thế?”

“Tớ lại cảm thấy cậu vẫn yêu Lâm Phương Văn nhiều hơn một chút.”

“Sao lại nói thế?”

“Chỉ là một loại cảm giác.” Cô ấy nói, “Cậu đã quên kỳ kinh nguyệt đầu tiên của chúng ta cùng đến một ngày sao? Tớ và cậu có cảm ứng tâm linh.”

“Tớ bây giờ yêu Từ Khởi Phi. Anh ấy rất tốt với tớ.”

“Nhược điểm lớn nhất của cậu đó là yêu người khác.” Địch Chi vừa nói xong, đột nhiên đẩy tay tôi, nói tiếp: “Cậu xem là ai kìa?”

Hết chương 5.2