Cô Gái Trên Cây Sa Kê

Chương 1-4: Những năm tháng tuổi trẻ đó(4)




Có lẽ… Có lẽ ảnh thích tớ, bạn gái của ảnh xấu như thế!” Địch Chi dường như định nhận lời theo đuổi.

“Tính tiền đi! Lâm Chính Bình đến đón tớ ngay bây giờ.”

Tôi nhìn theo Địch Chi ngồi trên chiếc Porsche mui trần của Lâm Chính Bình mà lướt khỏi tầm mắt tôi. Bạn ấy đã rời xa Đặng Sơ Phát. Cứu hộ viên đáng thương!

Đêm khuya, tôi nhận được điện thoại của Địch Chi.

“Chúng tớ đi dạo ở vịnh Thiển Thủy, ảnh còn nắm tay tớ đó nha!” Địch Chi hưng phấn kể với tôi.

“Vậy Đặng Sơ Phát thì phải làm sao?”

“Tớ nói với anh ấy, tối hôm nay tớ đi cùng với cậu. Trình Vận, tớ càng ngày càng phát hiện, trong cuộc đời một người không thể chỉ có một tình yêu.”

“Nhưng Đặng Sơ Phát là mối tình đầu của cậu.”

“Anh ấy là người yêu đầu tiên của tớ. Bởi vậy cho dù tớ rời khỏi anh ấy, tớ cũng không nợ anh ấy cái gì cả. Tớ đã cho anh ấy thứ tốt nhất rồi.”

Phụ nữ thích đưa trinh tiết của mình thành quà tặng cho đàn ông.

Đêm hôm đó, Địch Chi lần đầu thừa nhận với tôi. Bạn ấy và Đặng Sơ Phát có quan hệ thân thể, hơn nữa xảy ra sau nửa năm yêu nhau. Địch Chi vẫn không nói cho tôi biết là vì tôi không có người yêu, tôi sẽ không hiểu được.

“Cậu mau mau tìm bạn trai đi, cậu sẽ hiểu. Người đàn ông yêu cậu, liền muốn làm chuyện đó với cậu.”

Tôi của ngay lúc đó đột nhiên có một suy nghĩ rất tức cười. Tôi hai mươi tuổi, vẫn là xử nữ, quả thực có chút khó chịu.

“Cậu thích Đặng Sơ Phát, hay là Lâm Chính Bình?” Tôi hỏi Địch Chi.

“Tớ cũng không biết…”

Khi cô bạn đáp không biết, tình yêu của cô và Đặng Sơ Phát đã thành quá khứ. Mội cứu hộ viên, cho dù sau này thành cổ đông nhỏ của một của một công ty vật dụng thể thao, thì dựa vào cái gì để đọ sức với siêu sao thiên vương Lâm Chính Bình? Sự ham hư vinh của Địch Chi, tôi hoàn toàn biết rõ. Một người đàn ông cao cao tại thượng lại tiến hành theo đuổi cô ấy, cô ấy nhất định trốn không thoát.

Một buổi sáng nọ, Địch Chi cho tôi biết, cô và Lâm Chính Bình đã làm chuyện đó.

“Ở đâu?” Tôi hỏi bạn.

“Trên chiếc Porsche của ảnh.”

Địch Chi quyết định nói chia tay với Đặng Sơ Phát, không muốn tiếp tục trốn tránh anh ta nữa.

Đặng Sơ Phát mỗi buổi tối đều đứng chờ dưới lầu nhà Địch Chi, muốn nhìn xem có phải cô đã quen bạn trai mới rồi không. Vào buổi tối một hôm, Địch Chi cuối cùng không nhịn được nữa đưa ra lời chia tay với anh ta. Anh ta lại tát Địch Chi một cái.

“Cậu có đánh lại không?” Tôi hỏi Địch Chi.

“Không. Tớ muốn anh ta nợ tớ. Anh ta tát tớ một cái, tớ đối với anh ta ngay cả một chút tình cảm cũng không còn.”

Một buổi tối hai ngày sau đó, Đặng Sơ Phát mời tôi đi ăn.

Lúc tôi nhìn thấy anh ta ở nhà hàng, anh ta rất uể oải.

“Em nhất định biết bạn trai mới của Địch Chi là ai?”

“Anh không nên dồn ép bạn ấy vào lúc này. Để bạn ấy bình tĩnh một chút, có lẽ bạn ấy sẽ trở lại bên cạnh anh.”

“Không đâu! Cô ấy sẽ không trở lại! Anh đã tát cô ấy!” Đặng Sơ Phát cười khổ.

Một người đàn ông có cơ bụng tám múi lại nằm dài trên bàn khóc lóc thảm thiết. Tình yêu đã cướp mất tôn nghiêm của anh ta.

Anh ta móc ra một phong thư màu hồng phấn đưa cho tôi.

“Anh đã viết một bức thư cho Địch Chi, em xem đi.” Đặng Sơ Phát đưa bức thư cho tôi.

“Sao em lại không biết xấu hổ đi xem thư tình của người khác được!”

“Không! Em xem đi, nếu như có thể làm em cảm động, thì có thể làm Địch Chi cảm động.”

“Địch Chi lòng dạ sắt đá hơn em.”

Tôi bắt đầu xem thư tình của anh ta. Mặc dù thấy anh ta khổ sở như vậy, nhưng mà, nhưng mà tôi muốn bật cười! Bức thư tình của anh ta viết rất rất rất tệ. Nét chữ cua bò đến độ giống học sinh tiểu học khỏi phải nói. Hành văn lại kém, tổng cộng có mười ba lỗi chính tả. Như thế này mà muốn làm cô gái nào cảm động đây? Tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, tôi sợ sẽ không nhịn được cười. Anh ta nên đọc sách nhiều hơn.

“Thế nào?” Anh ta hỏi tôi.

Tôi rất cố gắng tìm ra một số lời để khen ngợi anh ta: “Tình cảm của anh rất chân thành tha thiết.”

“Em có thể viết giúp anh một bức thư không, anh tự biết mình viết rất không hay.”

Lần đầu tiên có người nhờ tôi viết thư tình.

“Em không thể viết giúp anh được, em không muốn lừa dối Địch Chi.”

Đặng Sơ Phát cầm hai tay tôi: “Anh cầu xin em, giúp anh lần này đi!”

Tôi cảm thấy anh ta quá đáng thương. Tôi đành đồng ý với anh ta, viết giúp anh ta một bức thư tình. Sau khi để tự anh ta sao chép lại, rồi đưa cho Địch Chi.

Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Địch Chi. Cô ấy khóc nấc không thành tiếng.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi lo lắng hỏi thăm bạn mình.

“Tớ đã đọc bức thư Đặng Sơ Phát viết cho tớ, rất cảm động.”

Một bức thư giành được những giọt nước mắt cảm động của người ta, nhưng không thể lấy lại trái tim của một cô gái. Đặng Sơ Phát lại không hiểu điều này. Anh ta cho rằng tôi viết một bức thư tình giúp anh ta thì có thể làm Địch Chi hồi tâm chuyển ý. Địch Chi cũng quá hồ đồ. Cô ấy qua lại với một người đàn ông trong năm năm, nhưng lại không thể nhận ra anh ta có tài viết bức thư tình đó hay không.

Bức thư tình của Đặng Sơ Phát chỉ có thể đổi lại một lần gặp mặt cuối cùng. Đặng Sơ Phát hẹn Địch Chi ở một hàng Malaysia đơn giản bên vịnh Đồng La. Đó là nơi hẹn hò đầu tiên của họ. Anh ta kỳ vọng dùng thư tình để níu kéo cô ấy. Thế nhưng anh ta không biết, Địch Chi cùng Lâm Chính Bình đã đến nhà hàng Casablanca và Nhã Cốc ở vịnh Thiển Thủy. Bữa ăn chỉ dành cho hai người, phải đến nghìn đô. Địch Chi không hề thích kiểu nhà hàng Malaysia. Người ta không thể quay về lối cũ.

“Tớ không thể gặp anh ta. Tớ thấy anh ta một lần, thì càng ghét anh ta thêm một chút. Tớ thà rằng lưu lại một hồi ức tốt đẹp.” Địch Chi nói.

Đương nhiên, người đàn ông thất bại còn có sức hút gì nữa? Đặng Sơ Phát không nên đi bước đó. Nếu như anh ta trốn góc khuất, đau lòng khóc thầm, may ra còn có thể giành được chút thương cảm.

Buổi tối ngày thứ hai sau khi tôi gặp Địch Chi, Đặng Sơ Phát lại đến tìm tôi.

“Cảm ơn em đã viết thư giúp anh. Mặc dù không có kết quả, anh vẫn nên cảm ơn em. Anh quyết định trở về đảo Nam Nha.” Đặng Sơ Phát nói.

Đặng Sơ Phát đau lòng trở về quê. Anh ta thực hiện lời hứa không quấy rầy Địch Chi nữa. Địch Chi lại nói với tôi:

“Tớ có chút nhớ anh ấy.”

“Không phải cậu nhớ anh ta, là cậu tội nghiệp anh ta.”

Bởi vì phụ nữ vứt bỏ đàn ông trước, cho nên cô ta có thể ngồi ung dung trên cao, cúi xuống thương hại anh ta. Chính vì Đặng Sơ Phát không chịu nổi sự thương hại đó nên mới tình nguyện trốn đi.

“Cậu yêu anh ta rồi sao?” Địch Chi cười hỏi tôi.

Tôi có phần ngạc nhiên, cô nàng lại nghi ngờ tôi sẽ yêu Đặng Sơ Phát. Cô nàng quá tự cao tự đại rồi. Cô ấy cho rằng người đàn ông cô ấy vứt đi như chiếc giày cũ dư sức xứng đáng với tôi sao? Hơn nữa lúc đó tôi không có ai theo đuổi, còn cô ấy có Đặng Sơ Phát và siêu sao thiên vương Lâm Chính Bình. Tôi có phần tức giận, muốn hét lên với bạn mình. Cho dù là năm năm trước, tôi cũng sẽ không chọn Đặng Sơ Phát, huống chi là bây giờ?

“Tớ đùa với cậu thôi mà!” Địch Chi thấy tôi sắp nổi giận, kéo cánh tay tôi.

Đương nhiên, tôi biết cô ấy không phải nói đùa. Cô ấy nghĩ mình đã lên cao rồi, rất muốn làm một việc thiện đó là đem Đặng Sơ Phát cho tôi, hoặc có lẽ đưa tôi cho Đặng Sơ Phát. Tôi sẽ không yêu một người đàn ông mà ngay cả bạn tốt của tôi cũng không muốn yêu.”

Quang Huệ đến, vừa may phá vỡ tình thế khó xử giữa tôi và Địch Chi. Ba người chúng tôi đã lâu không đi ăn cùng nhau.

“Kiểm soát viên tương lai của chúng ta bận rộn lắm sao?” Quang Huệ học khoa đo lường và quản lý nhà đất ở đại học Bách Khoa. Địch Chi có chút đố kỵ khi Quang Huệ có thể đậu trường đại học lớn.

“Ai nói vậy? Tớ đi dạy thêm học trò nha, hôm nay mới nhận được lương, có thể mời các cậu đi ăn.”

“Không được. Cậu và Trình Vận còn đang đi học. Bữa cơm này là do tớ mời mới phải.” Địch Chi phân bua.

“Được rồi. Tớ không tranh với cậu nữa. Cậu bây giờ đã là bạn gái của Lâm Chính Bình nha, vung tay hào phóng hơn xưa nhiều lắm rồi.” Quang Huệ trêu chọc Địch Chi. “Nghe nói Đặng Sơ Phát đã về đảo Nam Nha. Ôi chao, nam nhân đều là động vật đáng thương. Tớ cũng nhớ Lão Văn Khang.”

“Đặng Sơ Phát và Lão Văn Khang không giống nhau. Lão Văn Khang không thật lòng với cậu. Sau khi tốt nghiệp, ông ta có đi tìm cậu đâu!” Tôi phản đối.

Sắc mặt Quang Huệ đột nhiên trở nên rất khó coi. Tôi biết tôi đã lỡ lời rồi. Địch Chi tổn thương tôi, tôi lại đi tổn thương Quang Huệ.

Tình cảm của Quang Huệ đối với Lão Văn Khang rất phức tạp, cô ấy yêu ông ta, nhưng cũng nghi ngờ ông ta có lừa dối mình hay không. Nhưng hoài nghi ông ta quá đau khổ, chi bằng tin tưởng ông ta.

“Lão Văn Khang đối với tớ thật lòng hay giả dối, chính tớ là người rõ nhất.” Quang Huệ cắn răng nói.

“Vậy là tốt nhất.” Tôi nói.

“Trình Vận không có ý đó, cậu ấy quan tâm cậu mà.” Địch Chi nói với Quang Huệ.

Tôi không biểu hiện đồng ý. Nói lời xin lỗi với Quang Huệ, tôi không làm được. Tâm tình tôi cũng không tốt.

“Lão Văn Khang đã gửi cho tớ tin nhắn thoại.” Quang Hệ nói.

“Ông ta nói gì?” Địch Chi hỏi bạn.

“Ân cần hỏi thăm tớ. Nới tớ và thầy từ khi bắt đầu đã biết không có kết quả. Chúng tớ hơn kém nhau ba mươi sáu tuổi.” Quang Huệ nói.

“Lâm Chính Bình cũng có bạn gái. Chuyện của tớ và ảnh không thể để bạn gái ảnh biết.” Địch Chi than thở.

“Cái cảm giác lén lút này rất kích thích, cũng rất đau khổ.” Quang Huệ nói với Địch Chi.

“Biết đâu chính vì cảm giác lén lút này, khiến thời gian chúng ta bên nhau càng hạnh phúc hơn.” Địch Chi tâm sự với Quang Huệ.

Hai cô bạn của tôi loại tôi ra khỏi cuộc chơi rồi! Hai tình nhân bày tỏ cảm giác làm tình nhân, giống như tình nhân là thân phận vĩ đại nhất cũng đáng thương nhất trên đời vậy.

“Một người phụ nữ, trong cuộc đời mình, bất luận thế nào cũng phải làm người thứ ba một lần.” Địch Chi nói.

“Đúng vậy, đã từng là người thứ ba mới có thể hiểu, yêu một người là thê lương xiết bao. Người chúng ta muốn có, không phải bình thường là có thể đạt được.” Quang Huệ giải bày.

“Tình yêu một với một quá đơn điệu rồi. Tớ và Đặng Sơ Phát đã từng có quãng thời gian hạnh phúc. Chúng tớ ở trên giường trêu đùa, hôn nhau, cho rằng đó là đương nhiên. Nhưng, ở cùng với Lâm Chính Bình, cho dù chỉ hôn nhau tớ cũng thấy huyết mạch sôi trào, muốn được nhiều hơn. Ảnh làm tớ cảm thấy mình giống như một người đàn bà, một người đàn bà xấu xa muốn yêu đương vụng trộm.”

“Bộ dạng bây giờ của cậu rất đẹp!” Tôi cười nhạo cô ấy.

Tôi và Địch Chi cùng bắt xe về nhà, đúng lúc trên radio phát ra một bài hát mới của Lâm Chính Bình.

“Cậu lắng nghe một chút đi, đây là một bài hát rất êm tai! Là do một người viết lời mới viết đó!” Địch Chi nói.

“Có bao nhiêu bài hát, anh suốt đời này có thể hát lên vì em. Từ ngày gặp được em, những năm tháng tuổi trẻ đó…”

Lâm Chính Bình hát rất hay, không giống với những bài tình ca nông cạn mà anh ta hát trước đây. Tên ca khúc là “Nhân gian”.

Địch Chi say sưa lắng nghe, giống như Lâm Chính Bình hát bài này chỉ dành riêng cho cô. Tôi có hơi xúc động, không hiểu sao lại bị ca từ của bài hát tác động đến tâm hồn. Tôi dựa đầu lên vai Địch Chi, tay của bạn ấy đặt trên vai tôi. Trong một đêm khuya, chúng tôi lại bị một một bài hát làm cho cảm động đến độ không nói nên lời.

“Người viết lời là ai thế?” Tôi hỏi Địch Chi.

“Hình như là Lâm Phóng.”

Sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường, tôi lại nghe thấy bài hát đó qua radio, tự dưng xúc động dạt dào. Đó là một buổi sáng trời mưa tầm tã, Hồng Kông trong mưa không hề đẹp. Tôi bỗng nhiên cảm thấy tôi không làm sao thích nơi này. Nhập học một tháng, tôi cũng không tìm được một người đặc biệt hợp với tôi. Người học khoa Trung văn không hoạt bát lắm. Sau khi tan học, bọn họ đều vội vàng đi dạy thêm hay làm thêm. Tôi thấy mình không có khả năng chịu đựng dạy thêm những đứa trẻ. Tôi không có năng lực đó! Tôi sẽ phát điên với những đứa trẻ mà thầy cô dạy thêm giảng bài ba lần nhưng nó vẫn không hiểu mất. Tôi đã tham gia luyện tập hai lần trong đội bóng chuyền. Nhưng đám con gái đó đều kiêu ngạo, chảnh chọe, kỹ thuật đánh bóng không tốt nhưng lại rất tự tin, rất độc đoán chia bè kết phái. Tôi quyết định không tham gia. Trong khuôn viên trường, tôi ngẫu nhiên sẽ đụng mặt Nhạc Cơ. Xung quanh cô ấy lúc nào cũng có một đám con trai vây quanh. Nghe nói bọn họ chọn cô ấy làm hoa hậu giảng đường Đại học Hồng Kông.

Trong lớp, số sinh viên nữ gấp sáu lần số sinh viên nam. Mười bạn nam mặt mũi đều mờ nhạt.

Lúc đang thảo luận về thơ Đường, sinh viên nam thứ mười một xông vào.

Hết chương  1