Triệu Viện nhìn thấy Trương Đình Đình đứng ngây ngốc như thế, kỳ quái hỏi: “Đình Đình, cậu làm sao vậy?”
Trương Đình Đình chỉ tay vào Triệu viện, nói năng lộn xộn, đứt quãng nói: “Cậu. . . . . . , trên lưng cậu, có cái gì kìa?”
“Cái gì?” Triệu Viện không hề nghi ngờ, đột nhiên nghiêng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt màu xanh tính của một đứa trẻ con, bàn tay nhỏ bụ bẫm của quỷ anh* còn đang đặt trên vai cô, lúc này, khóe miệng đang nhếch lên, lộ ra một nụ cười sởn cả tóc gáy.
*quỷ anh: ma con nít
“A. . . . . .” Con ngươi Triệu Viện co rút lại, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, còn Trương Đình Đình đã sớm hoảng sợ mà chạy mất .
“Chao ôi, một cô gái xinh đẹp như vậy lại là một người điên, thật đáng tiếc!” Dáng vẻ điên cuồng của Triệu Viện hấp dẫn không ít ánh mắt của những người đi đường gần đó, mọi người cảm thán vài tiếng, sau đó không tự chủ được đi ra xa một chút.
Trương Đình Đình đã sợ muốn vỡ mật, cố gắng hết sức chạy trốn, bỗng, cô cảm thấy dưới chân mình hình như vấp phải một vật gì. Cơ thể không kịp thu thế, cả người nghiêng sang một bên, té lăn trên đất .
Đúng lúc này, dưới chân Trương Đình Đình vang lên một cái giọng nói lạnh như băng: “Chị, đừng chạy mà, ở lại chơi với em, có được không?”
Trương Đình Đình theo bản năng quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Hóa ra, con quỷ anh khủng bố màu xanh tím kia chẳng biết từ lúc nào, đã bám thật chặt vào chân cô, Trương Đình Đình ngay cả dũng khí để phản kháng cũng không có .
Cả người Trương Đình Đình nằm liệt trên đất, khổ sở cầu xin: “Cầu xin ngài, đừng có đi theo tôi nữa, tôi sẽ báo đáp cho ngài, tôi nhất định sẽ đốt cho ngài thật nhiều tiền giấy, mời cao tăng siêu độ cho ngài, để ngài sớm ngày đầu thai chuyển thế, có được hay không?”
“Tôi không muốn đầu thai chuyển thế, tôi chỉ muốn đi chơi với chị thôi, hì hì. . . . . .” Sau đó, con quỷ anh khủng bố kia bò từ trên đùi đến trên cổ Trương Đình Đình, hai bàn tay mập mạp bóp chặt lấy cái cổ Trương Đình Đình, nhất thời, Trương Đình Đình cảm thấy cái cổ bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ bóp lấy, cảm giác được từng trận nghẹt thở.
Trương Đình Đình đau khổ khóc lớn, nói: “Không, tôi không muốn chết, ô ô. . . . . . , Viện Viện, cậu cứu tớ với. . . . . .”
Vào lúc này, Triệu Viện cũng nhìn thấy thảm trạng của Trương Đình Đình, trong lòng cô sợ muốn chết, nào dám đi lên giúp đỡ? Thậm chí, hai chân cô như nhũn ra, ngay cả khí lực để chạy trốn cũng không có .
“Cứu mạng, làm ơn cứu tôi với?” Triệu Viện nhỏ giọng khóc thút thít, cảm giác những gì đang xảy ra như một cơn ác mộng .
Bỗng, Triệu Viện nhìn thấy một nữ sinh quen thuộc chậm rãi đi tới, cô mặc một bộ đồng phục học sinh đã bạc màu, trên mặt hiện lên vẻ ung dung bình tĩnh, nữ sinh này chính là Tô Vũ.
Trong lòng Triệu Viện nhất thời nổi lên ý định gắp lửa bỏ tay người*: “Hừ, cô ta tới thật đúng lúc, để xem cô ta có bị sợ mất mật không?”
*gắp lửa bỏ tay người: giống như vu khống để gieo vạ cho người khác một cách độc ác
“Có phải cậu cảm thấy tớ có thể giúp cậu dụ con quỷ anh sang nơi khác?” Tô Vũ cười nhạt, nói toạc ra tâm tư của Triệu Viện, cô xem thường cười gằn, nói: “Tiểu Linh Nhi, mau trở về đi! Chơi đã rồi!”
Tiếng nói vừa dứt, quỷ anh liền buông Trương Đình Đình ra, rất nghe lời bay tới trước mặt Tô Vũ .
Trương Đình Đình thật vất vả mới tình bĩnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này, kinh sợ đến há hốc mồm.
Triệu Viện kinh ngạc há to miệng, không nhịn được lớn tiếng hỏi: “Tô Vũ, rốt cuộc cậu là người hay quỷ?”
“Điều này không quan trọng, tôi chỉ muốn trừng phạt hai người một chút, thuận tiện nói cho hai người biết, sau này nên thông minh một chút, không nên trêu chọc tôi, bởi vì người muốn trêu chọc tôi còn chưa tồn tại đâu, hơn nữa, ở trong mắt tôi, hai người căn bản chẳng là cái thá gì, sau này đừng có lởn vởn ở trước mặt tôi, nếu không, tôi sẽ để quỷ anh động thủ giết hai người, tôi bảo đảm cảnh sát sẽ không tìm được một chút chứng cứ nào, hiểu chưa?”
“Còn nữa, Lục Hoàn Vũ, có thể ở trong mắt hai người, hắn là hotboy vạn người mê, nhưng đối với tôi, cũng chỉ có như thế, nên tôi không hề có hứng thú gì với hắn, sẽ không để hắn ở trong lòng, sau này, nếu hai người lại tới trêu chọc tôi, thì đừng trách tôi không khách khí!”
Nói xong, Tô Vũ chậm rãi xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng va vời không thể với tới.
Lúc này, Triệu Viện mới ý thức được rằng mình có bao nhiêu buồn cười, cô vẫn luôn gây phiền phức cho Tô Vũ, mà Tô Vũ lại không phải người bình thường, cô ấy căn bản là không thèm để ý tới mình đi!
Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Viện tràn ngập sự không cam lòng, nhưng rất nhanh, điểm không cam lòng ấy liền tan thành mây khói, Tô Vũ, có thể là người mà cô vĩnh viễn không thể vượt qua!
Trương Đình Đình cũng choáng váng, suy nghĩ trong lòng cô cũng giống như Triệu Viện, loại cảm giác vô lực kia sẽ tồn tại mãi mãi trong ý thức của cô.
Ngày thứ hai, cuộc thi lại một lần nữa bắt đầu, trải qua chuyện của ngày hôm qua, Triệu Viện và Trương Đình Đình có vẻ an phận thủ thường hơn rất nhiều, cũng không làm ra hành động mờ ám gì. Năm giờ chiều, sau khi thi xong, Tô Vũ nhìn trái nhìn phải thấy sắc trời vẫn chưa tối hẳn, cô chợt muốn đến chợ đồ cổ xem một chút, không biết cửa hàng đồ cổ Trai của Lưu Chí Quân làm ăn như thế nào rồi?
Tô Vũ xuyên qua quảng trường trấn Thanh Sơn, xuyên qua phố đồ cổ, cũng không có dừng lại, đi thẳng đến cửa hàng đồ cổ trai của Lưu Chí Quân.
So với một tháng trước, đồ cổ trai có chuyển biến khá tốt, ít nhất cũng có một chút cảm giác đại khí cao cấp, mà Lưu Chí Quân thì đang cò kè mặc cả với một ông lão mặc đồ nông dân. . . . . .
Lưu Chí Quân phát huy năng lực của một gian thương, hắn nhìn một chút là biết ông lão này cái gì cũng không rành rẽ, hơn nữa trên giầy thêu còn dính một ít đất có mùi tanh, đoán chừng là vội vàng đến đây, nóng lòng muốn giao dịch, nói: “Bác à, đôi giầy thêu này mặc dù là đồ của nước Tống, nhưng trên thân chỉ thêu một đường kim tuyến, căn bản bán không được bao nhiêu tiền, như vậy đi, tôi nghĩ bác kiếm được đồ vật này cũng không dễ dàng gì, nên tôi sẽ ra một giá, là một ngàn đồng, coi như là tôi chăm sóc bác, sau này nếu có chuyện làm ăn nào thì nhớ đến đồ cổ trai tôi là được!”
“Một ngàn đồng?” Ông lão nông dân khoa trương kêu to một tiếng, ngược lại làm Lưu chí Quân sợ hết hồn.
Đâu ai biết ông lão nông dân này đang sung sướng đến phát rồ, nắm thật chặt bàn tay Lưu Chí Quân, lớn tiếng nói: “Thật sự là một ngàn đồng, tôi ở trong thôn cày cuốc cả một năm mới có thể kiếm được hai ngàn, chàng trai, cậu thật tốt bụng!”
Tô Vũ có chút không biết nói gì, những người thành thật thường hay bị người khác lừa gạt, cô quay đầu, nhìn về phía ông lão nông dân, trước mắt bỗng hiện lên một hình ảnh, năm, sáu người nông dân mở ra một quan tài hoa lệ, bên trong quan tài là một nữ thi trông rất sống động, bên cạnh nữ thi có vô số đồ vật chôn cùng, mà người nông dân trước mắt, đang lấy xuống một đôi giầy thêu trên thi thể nữ thi. . . . . .
Ngay lập tức, Tô Vũ liền hiểu rõ, hóa ra, những người nông dân này trong lúc vô tình phát hiện ở sau núi một nữ thi, liền tiến hành trộm mộ, rất hiển nhiên, đôi giầy thêu không đáng giá bao nhiêu tiền, mà người nông dân này cũng không hiểu rõ giá cả của chợ đồ cổ, vì lẽ đó, nên đến đây thăm dò trước.
Tô Vũ khẽ mỉm cười, nếu cô đã gặp phải, tất nhiên sẽ không buông tha, nghĩ như vậy, Tô Vũ chậm rãi đi tới.