Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 22: Tình duyên kiếp trước, kiếp này tới (1)




Edit: thienbao95

Bình thường hương hỏa miếu Bạch Long rất hưng thịnh, sương khói lượn lờ, hôm nay có vẻ càng náo nhiệt hơn .

“Các em học sinh, chúng ta vào thôi!” Lâm Mạn híp con mắt thành hình lưỡi liềm, nói: “Các em học sinh, người xưa thường nói thà tin rằng có, cũng không thể không tin, vì thế, sau khi mọi người đi vào, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không được có hành động nào bất kính với thần Phật nha các em.”

Gần như tất cả các học sinh đều đồng thanh đáp lại, dù sao học sinh năm ba cũng khá nghe lời của thầy cô, hơn nữa nơi này ở trấn Thanh Sơn tương đối khép kín, người ở nơi này đối với mấy chuyện thần linh hay ác quỉ cũng có mấy phần kính sợ, vì lẽ đó, đối với miếu Bạch Long tràn ngập tò mò, dồn dập tranh trước tranh sau nối đuôi nhau mà vào.

Tô Vũ nở nụ cười, cũng không nói gì thêm.

Hà Tâm Kì liếc nhìn Tô Vũ, thấy Tô Vũ không có dáng vẻ phản đối, trong lòng hơi động, liền hỏi: “Tô Vũ, cậu nói trên đời này thật sự có Phật không?”

Tô Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, nói : “Ai biết được? Có thể có!”

Chẳng qua, cô là thông linh sư mạnh nhất trong lịch sử, nhất định phải nắm giữ vận mệnh của mình, không giống như phàm phu tục tử mang theo khiêm tốn trong lòng, hướng về thần Phật cầu phù hộ.

Triệu Viện nhìn lại, xem thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ, Tâm Kì, cậu hỏi cậu ấy, cậu ấy sẽ biết sao? Thật buồn cười!”

Hơn mười ngày trước, sau khi Lục Hoàn Vũ và Triệu Viện chia tay, Triệu Viện thật sự sa sút một thời gian, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, không biết con hồ ly tinh nào quyến rũ Lục Hoàn Vũ, sau một khoảng thời gian cô quan sát, Lục Hoàn Vũ cũng không có qua lại với bạn nữ khác, vì lẽ đó, mấy ngày nay lại có xu hướng quay trở lại tính cách cũ, tiếp tục đóng vai Lương Tiểu Sửu* phách lối ở trước mặt Tô Vũ.

*Lương Tiểu Sửu: một nhân vật phản diện nào đó, xin lỗi mọi ng, phần giải thích hơi vô năng một tí.

“Viện Viện, cậu ít nói một vài câu đi!” Hà Tâm Kì lôi kéo Triệu Viện, lắc đầu, ra hiệu cô không nên nói chuyện lung tung, Tô Vũ là người mà bọn họ không thể chọc được.

Triệu Viện thở phì phò trừng mắt một cái, giận dữ nói: “Tâm Kì, con nhỏ chết tiệt kia, ngay cả cậu cũng bênh vực cô ta, hừ, từ giờ trở đi, Triệu Viện tớ tuyệt đối không có người bạn như vậy!”

Lục Hoàn Vũ đi tới, mơ hồ dùng cơ thể bảo vệ Tô Vũ, nói: “Được rồi, Viện Viện, mọi người đều là bạn học của nhau, chúng ta nên ở chung hòa thuận, không nên tranh cãi ầm ĩ!”

Nhiều lúc ở trước mặt mọi người, Lục Hoàn Vũ không có biểu hiện ra là mình đối xử tốt với Tô Vũ, bởi vì hắn biết, nếu hắn làm như vậy, Tô Vũ sẽ phải chịu nhiều đố kị của các bạn nữ khác, điều này chính là hại Tô Vũ.

Mà hắn, tự nhiên cũng không biết thân phận thông linh sư của Tô Vũ, còn tưởng rằng Tô Vũ chỉ là một cô gái bình thường .

Nhìn thấy Lục Hoàn Vũ lên tiếng, bộ dáng nổi giận của Triệu Viện lập tức đã không còn, ánh mắt xoay chuyển, cười nói: “Hoàn Vũ, tớ nghe lời cậu, sau này tuyệt đối sẽ không làm khó dễ Tô Vũ nữa!”

Tuy rằng hai người đã chia tay, nhưng cô vẫn hy vọng có thể cùng Lục Hoàn Vũ tái hợp lại.

Tô Vũ đối với những chuyện này không hề có hứng thú, cũng lười để ý tới. Không lâu lắm, sau khi chủ nhiệm lớp Lâm Mạn sắp xếp xong, tất cả học sinh xếp hàng đi vàobên trong đại điện dâng hương bái Phật.

Mấy người Tô Vũ xếp ở hàng cuối cùng, đến khi đến phiên Tô Vũ, cô chỉ dâng lên ba nén nhang, không có giống như các bạn học sinh khác quỳ xuống dập đầu, làm cho mọi người chung quanh đều ngạc nhiên một phen, mười mấy đạo ánh mắt rơi vào trên người Tô Vũ, chung quanh vang lên âm thanh khe khẽ bàn luận, Tô Vũ một chút cũng không quan tâm đến những lời bàn luận đó.

Đúng lúc này, Tô Vũ cảm giác được có một ánh mắt sắc bén đang nhìn cô, ánh mắt kia quá mức mãnh liệt, thậm chí còn mang theo vẻ mừng rỡ và kinh ngạc, làm cho cô muốn không chú ý cũng khó.

Tô Vũ ngẩng đầu lên, liền nhìn một vị hòa thượng đứng bên tượng Phật, hắn gần ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, mặt mũi hiền lành, tạo cho người ta cảm giác vị hòa thượng này rất từ bi.

Nhìn thấy Tô Vũ nhìn mình, hòa thượng khẽ gật đầu, lộ ra một nụ cười hiền hòa.

“Là ảo giác sao?” Tô Vũ lắc đầu một cái, tuyệt đối không phải, nhưng cô vẫn cẩn thận đề phòng.

Một lát sau, sau khi tất cả học sinh dâng hương xong, chủ nhiệm lớp Lâm Mạn đứng dậy, tuyên bố: “Các bạn học sinh, cô mang đến cho mọi người một tin tức tốt, chủ trì đại sư miếu Bạch Long có thể sẽ lập tức chọn năm người tiến hành nghi thức cầu phúc, chủ trì đại sư đãbắt đầu chọn người, mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng!”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả các học sinh đều trở nên sốt sắng lên, nguyên nhân là do miếu Bạch Long có một vị chủ trì rất nổi danh. Mà ở trong lòng người dân ở trấn Thanh Sơn lại luôn tin rằng có thần linh tồn tại, nên khi được một nhân vật như vậy cầu phúc cho mình, làm sao có thể không khiến người ta động lòng?

Lúc này, vị hòa thượng kia đứng dậy, đưa tay ra, rất nhanh đã chọn ra năm người, theo thứ tự là Lục Hoàn Vũ, Triệu Viện, Hà Tâm Kì, Trương Đình Đình, và Tô Vũ!

Mấy người Trương Đình Đình kích động hoan hô, chỉ có Tô Vũ lại dâng lên cảnh giác, “Sao có thể trùng hợp như vậy, hòa thượng này cứ một mực chú ý tới mình, lẽ nào chỉ là do trùng hợp sao?”

Tiếp theo, Tô Vũ nghe được Lâm Mạn nói: “Chủ trì đại sư có nói, lúc làm nghi thức cầu phúc, cần đi đến một nơi yên tĩnh, nên năm em hãy đi theo cô!”

“Có nên đi hay không đây?” Tô Vũ suy nghĩ một hồi, trong lòng tính toán, cho dù vị hòa thượng này có ý đồ xấu xa, dựa vào thủ đoạn của mình, vẫn có thể ứng phó như thường.

Mà Trương Đình Đình, Triệu Viện và những người khác không hề có một chút cảnh giác, một nhóm năm người và Lâm Mạn cùng chủ trì đại sư đi tới hậu viện miếu Bạch Long, tiến vào một gian phòng đơn sơ, gian phòng được trang trí hết sức đơn giản, không gây chú ý, điểm bắt mắt duy nhất chính là một bức tranh sơn thủy treo trên tường, có núi có sông, phong cảnh như vẽ, rất có khí thế.

Ở trên dòng sông, có một tòa đình nhỏ, có thể thấy được trong đình có một người đàn ông mặc áo trắng, thấy không rõ dung mạo và thần thái, nhưng có thể thấy được lờ mờ phong thái tao nhã tuyệt thế và bất kham kia.

Chỉ nhìn một chút, mà hầu như tâm trí của Tô Vũ đã rơi vào trong bức tranh kia, người mà kiếp trước quấy nhiễu giấc mơ của cô lại một lần nữa xuất hiện rồi!

Tô Vũ chỉ cảm thấy trước mặt cô là một vùng tăm tối, lỗ tai truyền đến một giọng nói ôn nhu như gió xuân thổi: “Vũ, anh chờ em, ngàn năm không đổi!”

Tô Vũ cắn môi, bên môi truyền đến cảm giác đau đớn, dưới sự đau đớn kích thích này, Tô Vũ đột nhiên thức tỉnh .

Trước mắt đã trở lại khung cảnh bình thường, Lâm Mạn sờ đầu cô, mang theo lo lắng hỏi: “Vừa nãy em làm sao vậy? Có phải em cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

“Cô giáo, em không có xảy ra chuyện gì đâu. Em như vậy là bởi vì em không có nghỉ ngơi tốt thôi!” Tô Vũ khẽ lắc đầu, nói.

Mà ánh mắt của cô, lại một lần nữa rơi vào bức tranh sơn thủy kia, tranh vẫn như cũ, nhưng chuyện vừa rồi tuyệt đối không phải là ảo giác, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?

Tô Vũ âm thầm hạ quyết tâm, bức tranh này rất có thể có liên quan đến nhân quả tình kiếp của kiếp trước, cho dù như thế nào, cũng phải lấy được bức tranh này!

Vị chủ trì đại sư cũng nhìn Tô Vũ vài lần, phát hiện cô không có dị thường, nói: “Các thí chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng, nghi thức cầu phúc lập tức sẽ bắt đầu!”

Sau khi chủ trì đại sư an bài xong, năm người Tô Vũ ngồi xếp bằng ở trên giường, nắm tay của nhau, mà tay Tô Vũ nắm vừa vặn là của Lục Hoàn Vũ và Hà Tâm Kì.