Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh

Chương 37: Phá




-Chào ba.

Nguyễn Trọng Nam trầm mặc nói, nhưng bàn tay nắm tay Lạc Mẫn vô thức chặt thêm hai ba phần làm Lạc Mẫn phải nhíu mi. Cô không hồi hộp còn hắn thì mắc gì chứ?!

-Con trai của mẹ đây rồi! Cô bé này là…_ Bà Nga vội cắt không khí đầy căng thẳng của hai cha con Nguyễn Trọng Nam.

-Cô ấy là Lạc Mẫn, người con đã nhắc qua điện thoại. _ Vừa nói bàn tay hắn càng chặt hơn dường như để tiếp thêm sự ấm áp và sức mạnh cho cô.

Lạc Mẫn không nói gì cả chỉ ngượng ngùng gật đầu. Lúc trước là cô mặt dày mày dạn mà tiếp cận cha mẹ người ta nên ánh nhìn người ta cho cô luôn là không tốt. Chỉ có Nguyễn Hữu Lộc sau này cô về làm vợ mới có thêm thiện cảm. Ông là người cha chồng mà cô vô cùng kính trọng, đừng thấy vẻ bề ngoài ông lạnh lùng, nghiêm nghị như vậy nhưng thật ra ông cũng vô cùng tình cảm. Khi biết chuyện ông cũng là người đầu tiên dám lên tiếng bênh vực cho cô nên thiện cảm của cô đối với ông thật sự là không nhỏ. Còn bà Nga thì luôn giữ thái độ lạnh lùng, xa cách nên dường như cô cũng không biết về bà nhiều, nhưng cô có thể khẳng định là bà ta không ưa cô. Vì đơn giản là Nguyễn Trọng Nam cũng không hề ưa cô.

Không ưa?! Tại sao Lạc Mẫn lại không nghĩ đến?! Nếu cô cố tình làm cho cha mẹ hắn kiếp này chán ghét cô chẳng phải như vậy thì … Cuộc hôn nhân này sẽ không thành sao?!

Đôi mắt to cô lấp lánh ánh sáng của hy vọng…

___

-Mẫn à, để hai cha con nó lâu ngày gặp lại, bác và con đi làm bữa trưa cả nhà cùng dùng nhé?

-Dạ!

Lạc Mẫn cũng lễ phép đứng dậy.

Vào căn bếp, cô thấy đã chuẩn bị sẵn nguyên vật liệu, rõ ràng là thể hiện sự chu đáo chỉnh tề của người phụ nữ miền Bắc. Trên bàn có đống cua lột và rau đay, chả cá và bún,… cô nở nụ cười lém lỉnh. Bà Nga vội rửa rau rồi nói với Lạc Mẫn:

-Con có thể nấu canh cua với nhặt rau giúp bác được không?! Còn bác sẽ làm con món bún chả nổi tiếng quê bác, nhé?

Chỉ là một câu hỏi nhưng Lạc Mẫn và người phụ nữ đứng tuổi này đều biết đây là sự thử thách đầu tiên. Chẳng qua là cái bẫy “đầy tế nhị” mà thôi!

-Dạ, được!



Kết quả là đống canh được dọn lên đầy đống cua chưa lột vỏ, để nguyên con! Kết quả này không khỏi làm Nguyễn Trọng Nam cũng phải đen mặt! Rõ ràng là cô chống đối, nhưng trước mắt mọi người hắn không tiện “trừng trị” cô!

Gương mặt Nguyễn Hữu Lộc vẫn không hề biến sắc, ông chỉ nhẹ nhàng lách đũa qua bên món khác mà thôi. Còn món ăn kinh khủng đó thì Lạc Mẫn không ngừng gắp qua chén Nguyễn Trọng Nam, còn “vô tư” gắp nguyên hai ba con. Nguyễn Trọng Nam chỉ cười rồi phải ăn hết. Tuy cua non vỏ chưa đủ cứng nhưng thật sự là cũng không phải dễ ăn khi nấu canh thế này. Bà Nga thì cũng xót con định ngăn lại nhưng hắn chỉ cười cười, bảo:

-Không sao đâu mẹ, Mẫn nấu rất hợp khẩu vị con!

Bà cũng đành lặng im nhưng trong tâm thật sự không hề vừa lòng cô con dâu tương lai mà con trai chọn tý nào. Cô ta không những không có kiến thức về nội trợ cũng đành lại không hỏi bà một tiếng mà làm mọi việc một cách chuểnh choảng, lại dường như không hề tìm hiểu tý nào về tục của người miền Bắc của họ. Bữa cơm thì ăn không mời người lớn, gắp thức ăn thì món nào ngon thì gắp toàn đũa nằm, tính nhường lại xương cá cùng đống thức ăn thừa còn lại cho ba người còn lại sao? Nói chung, bà chẳng thấy cô gái trước mắt này có đặc điểm gì tốt cả! Thế mà con trai lại có ý định tiến xa cùng cô ta. Bà phải lựa cơ hội khuyên nó mới được. Bà thật sự khó chấp nhận đứa con gái không gia phong, lễ giáo thế này được!!!

Lạc Mẫn thì một bầu trời tâm tình tốt đẹp, dù cả người đau nhức và tinh thần bị khủng bố đêm qua cô vẫn cố gắng thể hiện cách ăn nhiều nhất có thể! Kiếp trước nhẫn nhịn đủ điều để vào nhà họ Nguyễn, còn bây giờ một chút cô vẫn không cần!

Khi bàn tay trái của Nguyễn Trọng Nam bà thấy có băng tay thì bà Nga không ngờ sau hồi cử động dùng đũa thì nó lại đẫm máu. Bà lo lắng tới muốn hét lên:

-Trọng Nam, tay con bị gì vậy?! Con có đi bác sĩ chưa?!

Hắn chỉ khép nhẹ đôi mi dài mà nhìn xuống bát cơm, ngưng đũa đôi lúc mà nói:

-Dạ không sao đâu ạ! Con chỉ là sơ ý bị mảnh thủy tinh cắt thôi ạ. Chuyện nhỏ mà mẹ đừng quá lo.

Nguyễn Hữu Lộc trong ngước dậy nhìn quanh đôi lúc rồi lại tiếp tục ăn cơm, không nói không rằng.

-Dạ anh Nam bị thương là do con đấy ạ!_ Lạc Mẫn vô tư mở to đôi mắt lên tiếp lời.

Cả bàn ăn dường như nặng trịch bầu không khí do câu nói đầy ý chịu trách nhiệm của Lạc Mẫn.



Sau bữa cơm, Lạc Mẫn cố tình vào bếp làm bể thêm đống bát đĩa nữa, làm cho mẹ Nguyễn Trọng Nam rốt cuộc cũng nổi điên lên mà nói: “Con thật sự không biết chút nữ công nào sao, Lạc Mẫn?! Chẳng lẽ ở nhà con không làm việc gì cả sao?!”. Và ai ngờ phút cô định “châm thêm dầu vào lửa” thì Nguyễn Trọng Nam xuất hiện, hắn chỉ nhẹ nhàng hòa giải. Hắn ôm cô vào trong lòng, còn nói đống lời tốt đẹp về cô, nào là cô dễ thương lắm, đáng yêu lắm, đã cứu mạng hắn lần trước mà hắn nhắc đến chính là cô, nhưng dạo này do cô còn nhỏ lại vừa trải qua kỳ thi đại học đầy mệt mỏi nên tâm trạng hơi tệ mà thôi. Về sau hắn sẽ chỉ dẫn cô lại. Rồi lôi mẹ hắn ra khỏi bếp và bảo dì Nhàn đến thu dọn. Còn cô, dĩ nhiên cũng rời khỏi phòng bếp mà đứng hóng mát tại sân thượng đây!

Xem như đây là thành công bước đầu của cô. Nói cô ngây thơ cũng được, nói cô trẻ con cũng chẳng sao. Nhưng cô biết việc làm nhỏ nhoi này cũng không ngăn nổi những gì Nguyễn Trọng Nam muốn. Có lẽ đây chỉ là cho cô sự trả thù tý tẹo mà thôi!

Nhìn ánh trăng trên bầu trời rộng lớn cùng những vì sao sáng kia, lòng Lạc Mẫn tự hỏi liệu khi nào cô mới có thể ngắm nhìn cảnh trời tuyệt đẹp này một cách tự do, đầy thoải mái đây! Cô cũng đã định rồi, nếu lần này thật sự màn kịch hôn nhân phải đến, cô cũng sẽ trốn! Trốn được đến đâu hay đến đó… Trốn quá khứ, trốn cả tương lai, trốn hết mọi người… Nhưng điều quan trọng là làm sao để trốn đây?! Ngày nào đi đâu cũng có người kè kè theo “bảo vệ”?! Về nhà thì trừ vào phòng ngủ còn lại mọi nơi đều có camera. Chỉ còn thiếu hắn mua dây xích về trói cô lại như chú chó nhỏ mà thôi.

Một chiếc áo khoác bông choàng qua người, bao bọc trọng Lạc Mẫn. Lại càng ấm áp thêm một vòng ôm vững chắc:

-Ban chiều, em cố ý đúng không?!

-Rồi sao?! Anh lại định làm gì tôi?! Giết tôi à?! Hay là lại đem người nhà tôi ra uy hiếp?!_ Giọng Lạc Mẫn cứ bình tĩnh như thể cô đã quá quen.

Chính Nguyễn Trọng Nam cũng không biết phải trả lời làm sao?! Rõ ràng là cô kiếp này không đắc tội gì với hắn cả: không dây dưa, không ủy mị lại càng không dựa vào hắn. Nhưng mẹ kiếp… Hắn lại yêu cô! Yêu cô đến phát điên! Yêu đến mức chỉ là những việc nhỏ nhặt cũng muốn tìm đủ mọi cách tiếp cận cô! Càng tiếp cận lại càng muốn gần gũi, thân mật thêm với cô. Nhưng cô thì cứ như vì sao trên kia, chỉ có thể thấy được cái bóng mà không thể với tay đến… Càng ngày càng xa… Nên hắn mới điên cuồng dùng những thứ nhanh nhất, thuận lợi nhất nhưng cũng đê tiện để ép cô, rồi nhịn không nổi mà cưỡng bức cô. Bây giờ, cô nói như thế, hắn cũng không biết trả lời sao?!

Hắn chỉ đưa cằm vào hõm vai nộn thịt của Lạc Mẫn làm da gà cô thi nhau nổi lên mà phả từng hơi thở ấm vào da thịt cô. Còn Lạc Mẫn chỉ lạnh nhạt như gió đêm hôm nay mà nhả ra từng lời từng chữ rõ ràng rành mạch:

-Tôi cảm thấy mình thật là xui xẻo! Từ ngày cứu anh, tôi cũng không làm gì sai, mà tại sao hết lần tới lần khác anh lại ép tôi?! Ép tôi đủ đường?! Bây giờ mọi thứ anh đã có anh còn muốn gì nữa?!

Lạc Mẫn quay người lại, dưới ánh đèn sân thượng mờ mờ ảo ảo Nguyễn Trọng Nam thấy rõ từng dòng nước mắt rơi theo từng câu nói của cô. Hắn thương tiếc mà hôn lên đôi má bầu tròn, rồi ôm cả người cô vào lòng.

-Anh xin lỗi… Anh không muốn ép em. Anh chỉ là… chỉ là… yêu em.

-Ha ha! Yêu tôi?! Yêu một đứa không sắc không gia thế?! Yêu một đứa từng theo đuôi mà thầy ghét tôi như ghét tôi như ghét hủi?! Yêu đến mức ép tôi sống tàn tạ như thế này?! Đây gọi là yêu sao?!

Lạc Mẫn vừa nói vừa như người điên mà rời xa vòng tay của Nguyễn Trọng Nam mà lùi về sau, càng ngày cô càng loạng choạng, đến khi gần đụng đến cuối đường là khoảng trời cao, cô vẫn còn có ý định lùi tiếp…

Nguyễn Trọng Nam nhanh như chớp kéo cô lại một lần nữa vào lòng, nhưng chiếc áo lông đắt tiền kia không may mắn như vậy mà rớt xuống dưới. Nếu mà là cô… Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ…

Lạc Mẫn dựa vào lòng Nguyễn Trọng Nam nhưng vẫn không ngừng khóc, không ngừng đánh vào lồng ngực hắn. Nguyễn Trọng Nam chỉ biết ôm cô lại, kiềm lại hai tay cô, hôn vào mái tóc dài xõa ra của cô, tham lam hít hương thơm dịu nhẹ mà kiềm chế nhịp tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực của hắn.

-Nói đi em… Nói nữa đi em… nếu nói ra em cảm thấy hả lòng…

Lạc Mẫn nghe vậy thì động tác cô càng điên cuồng hơn. Không biết khi nào đến khi bàn tay cô cảm thấy ran rát, ửng đỏ cả lên thì cô mới ngấn lệ mà ngước mắt nhìn hắn:

-Tôi năn nỉ anh mà Nguyễn Trọng Nam… Anh buông tay cho tôi đi được không?! Tôi hứa cả đời sẽ không… Ưm…

Nếu buông tay được, anh cũng muốn buông, Mẫn à!

Nụ hôn kéo dài, triền miên, bàn tay to hắn giữ chặt đầu cô lại, mặc kệ cho cô vùng giãy đủ kiểu. Dường như hôn còn chưa đủ, hắn ép cô sát vào vách tường trống, bàn tay to không kiêng kỵ mà dò vào chân chiếc đầm hoa, khi cảm nhận được bàn tay nóng ấm lả lướt trên đùi mình làm Lạc Mẫn nhớ đến việc hôm qua sợ đến phát khóc. Cô vội vã cắn ngay lưỡi hắn. Đẫm máu. Bàn tay to lưu luyến thêm khoảng một hai phút mới buông ra!

Vừa buông môi cô ra, Nguyễn Trọng Nam đã bế thốc Lạc Mẫn dậy. Hắn liếm môi lẫn vết máu tà mị nói những lời không đứng đắn tý nào. Gió đêm lùa làm bay mái tóc ngắn của hắn và dường như cũng làm bay phần nào cái vẻ lạnh lùng cao ngạo, mà chỉ chừa lại cho cô sự dịu dàng thêm vài phần sức sống:

-Em muốn ba mẹ anh thấy anh bế em, còn vào phòng ngủ của em. Em nghĩ sao, hửm, con mèo mập của anh?!

Lạc Mẫn thẹn thùng đành im lặng, cô chỉ thút thít thôi.

Nào ngờ vào phòng ai đó đã lôi đống thuốc mỡ đòi thoa cho cô làm Lạc Mẫn có thêm một màn giằng co. Đến khuya Nguyễn Trọng Nam đại xá đi ra phòng khác ngủ, cô mới yên tâm khóa chốt cửa, đem luôn ghế bàn trang điểm chặn cửa thì mới nằm ngủ say tự lúc nào.



Khi phòng Lạc Mẫn đèn tắt thì cũng là lúc bà Nga trằn trọc băn khoăn. Hôm nay bà thật sự chịu quá đủ con bé hậu đậu lại chẳng có gì là xinh đẹp này rồi. Trước khi đến đây xem hai đứa nó bà cũng đã nhờ người dạm hỏi mới biết nhà con bé chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, đã vậy còn nhỏ hơn rất nhiều so với con trai bà, nên bà sợ con trai bà sẽ chịu thiệt khi cưới vợ trẻ. Thằng nhóc này ai không hiểu chứ bà rất hiểu, nó mau yêu mau quên nên nếu bà và ba nó cùng tạo áp lực thì chắc có lẽ nó cũng sẽ dần chán con bé không tài không sắc này thôi! Cuộc hôn nhân này bà chấp nhận không nổi…

Con bé cũng quá bạo dạn đi, có thể dọn đến biệt thự ở chung với con trai bà thì chắc cũng có ý định! Có ông bà già ở đây, hai đứa ngủ riêng. Nhưng nếu không có… Haiz…Đã vậy thằng bé mới gần gũi nó mà đã đổ máu, không biết lâu dài sẽ còn nhiều điều xui xẻo đến mức nào!

Nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ khuya, thấy Nguyễn Hữu Lộc vẫn còn ngồi trên bàn làm việc, bà Nga nhẹ nhàng bước đến đặt tay lên vai ông, khẽ hỏi:

-Ông nghĩ sao về con bé Lạc Mẫn?



Nếu Nguyễn Hữu Lộc ông nhớ không lầm thì cô bé này đích thị cũng là ân nhân cứu mạng ông năm đó ở cô nhi viện ngoại thành Bạch Trì. Cách đây 2 năm ông có đi làm từ thiện và đột ngột bị lên cơ đau tim. Ngực ông đau thắt quặn, nhưng do ông đi ra ngoài dạo mát, bên trong lại đang tổ chức tiệc nên không có ai giúp đỡ cả. Chỉ may là có một cô bé, tuy không xinh đẹp nhưng lại cực kỳ tốt bụng. Cô ấy còn biết cách giúp ông tìm nơi thư giãn toàn thân, còn tìm thuốc cứu ông qua cơn đau. Sau khi tỉnh lại, ông hỏi tên báo đáp, cô bé mủm mỉm đó chỉ cười thật tươi rồi nói:

-Bác đừng nghĩ nhiều, bác khỏe là con vui rồi. Sau này bác hạn chế stress nhé, còn nhớ vận động và ăn đồ ăn ít dầu mỡ nữa! Hì hì!

-Cám ơn cháu. Cháu học nghành y sao mà rành bệnh của người già bọn ta thế?! _ Lời nói đùa đã lâu rồi ông mo. Phải chi thằng con trai ông cũng hiểu được ông được như cô bé đáng yêu này! Chẳng hiểu sao mới gặp một lần mà ông rất có thiện cảm với cô bé. Chắc là vì cô bé đã cứu ông một lần bước chân tới quỷ môn quan chăng?!

Đoạn hồi ức đó như đoạn phim chiếu chậm. Hôm đó ông gặp là một Lạc Mẫn mủm mỉm, luôn tươi cười, lại còn khéo léo, có hiểu biết còn có cả sự tốt bụng, niềm nở! Nhưng sao hôm nay ông cứ cảm thấy có điều gì không đúng…

-Cứ để mặc nó đi, thằng Nam cũng là đứa khôn ngoan, không dễ gì bị ai ức hiếp đâu, không phải đây là điều bà đã nói với tôi sao?!

-Nhưng tôi vẫn cảm thấy…



Ông đứng dậy, day day trán, vỗ vỗ vai bà Nga rồi nói tiếp:

-Bà cứ yên tâm đi, hãy thuận theo tự nhiên! Tin tôi đi, cô bé Lạc Mẫn đó không phải là người xấu đâu! Nó còn từng là ân nhân cứu mạng tôi đấy!

Rồi ông mới kéo bà ngồi mà kể lại câu chuyện năm đó. Cuối cùng bà Nga mới ậm ừ:

-Ông đã nói vậy tôi đành thôi. Dù gì người ta cũng có ơn với gia đình ta… Nhưng tôi cũng sợ con bé không hợp với thằng Nam, sợ nó sẽ dỡ lỡ luôn mối duyên đầu…

Nguyễn Hữu Lộc tắt chiếc đèn ngủ, đắp chăn cho vợ, ôm bà Nga vào lòng nói:

-Nó là đàn ông con trai, lại là người tri thức, tôi nghĩ nó không sai lầm trong việc quyết định tìm bạn đời cho mình!

Thật ra trước lúc đến đây ông cũng đã có ý định cản Nguyễn Trọng Nam lấy vợ, nhưng thấy đó là cô bé năm xưa. Ông cũng tin thằng nhóc này không lầm, chắc nó cũng cảm mến con bé vì tính tình. Nhưng sao hôm nay cô bé dường như muốn phô diễn hết tật xấu cho ông bà xem, chẳng lẽ nó không ưng thằng Nam… Rất nhiều câu hỏi cùng thắc mắc đặt ra…Nhưng khi ông nói chuyện cùng con trai, nó chỉ cố tìm cách lảng tránh. Chỉ dứt khoát không chịu chấp nhận rời xa con bé mà thôi!!! Khi ông dùng tài sản gia đình uy hiếp nó, nó còn ngang nhiên: “Con đã chọn Lạc Mẫn. Đời này chỉ cưới cô ấy!”

Cả hai vợ chồng tâm sự rồi cũng ngủ một giấc dài.