Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 42




Còn chưa kịp mở đèn, cô gái nhỏ đã đợi không được cởi quần áo anh ra, trong không gian vừa yên tĩnh vừa tối, ánh trăng mờ mờ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu đến trên người cô, đôi mắt đó như pha lê phát sáng lấp lánh.


Đinh Nhàn nhìn anh chăm chú, ánh mắt to gan phơi bày ý đồ trần trụi.


Hô hấp của Thời Dịch bị cô làm cho rối loạn, anh bắt lấy hai tay cô rồi đưa lên miệng khẽ hôn, thanh âm trầm thấp nói: "Đừng lộn xộn, trên người em có vết thương."


Đinh Nhàn không để ý, dùng tư thế đó hôn cổ anh, đôi tay nhỏ bé bám vào vai anh, một đường đi xuống, mò mẫn bên eo anh một lúc mới tìm được chính xác khóa thắt lưng của anh, Thời Dịch đè tay cô lại, hơi cười cười: "Đinh Nhàn."


Giọng nói người đàn ông phát ra mơ hồ mang theo ý cảnh cáo.


Nếu bị cô tiếp tục khiêu khích như vậy, thật sự sẽ nổi lửa mất thôi.


Đinh Nhàn không để ý, hôn từ cổ anh đến bên vành tai, hơi thở nóng bỏng phả ra: "Vậy thì anh dịu dàng một chút."


Dứt lời, cô lập tức ngậm lấy môi anh, Thời Dịch không có biện pháp gì với cô, cuối cùng thả lỏng tay để cô tùy ý.


Ánh trăng nhàn nhạt, gió đêm nhẹ nhàng thổi vào khiến rèm cửa bay phấp phới, hai người ôm lấy nhau, nhiệt đột nóng lên, tim đập nhanh liên hồi, tất cả dường như đều tỏa ra mùi vị mập mờ.


Thời Dịch một tay ôm eo cô để mặc cô muốn làm gì thì làm.


Cô gái nhỏ ở phương diện này càng ngày càng tiến bộ, trong chốc lát, anh đã không nhịn được phải phản công làm chủ, nhưng vẫn nhớ đến vết thương trên người cô, vô cùng cẩn thận sợ không khống chế được sẽ làm cô đau, kết quả cô còn rất tận lực nói 'Anh Thời Dịch nhanh lên một chút, nhanh hơn nữa', chờ đến lúc anh thật sự thức tỉnh thì cô gái nhỏ lại khóc lóc cầu xin tha thứ.


Nha đầu đáng chết! Khó hầu hạ quá.


Xong chuyện, Thời Dịch kiểm tra toàn thân cô một lần, không có thương tích gì nhưng đùi phải có một vết bầm, nhìn giống như là bị va chạm, anh nhẹ nhàng sờ một cái, hỏi: "Sao lại bị vậy?"


Đinh Nhàn nằm trên cánh tay anh, lười biếng nói: "Do anh đó."


"Nói bậy."


Thời Dịch nhìn chằm chằm vào nơi đó, anh hạ thủ sao có thể nặng như vậy chứ?


"Lúc chạy đến xe của Lục đại ca hơi nhanh, không chú ý nên té một cái." Đầu Đinh Nhàn cọ cọ ngực anh, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, cô cảm thấy vô cùng an tâm, cô ôm chặt lấy eo anh, đột nhiên nói: "Anh Thời Dịch, em phát hiện mình có lúc rất làm ra vẻ, có vết thương nhỏ hay bên ngoài bị oan ức gì chỉ muốn khóc lóc kể lể với anh thôi, muốn làm anh đau lòng vì em, nhưng lại sợ anh lo lắng nên chỉ giấu nhẹm đi, thật ra trước kia em không phải như vậy. Người ta nói khi phụ nữ nói chuyện yêu đương sẽ hay ra vẻ, em chỉ nói chuyện yêu đương với một mình anh, em không biết sau này mình có ra vẻ không, nếu có một ngày em biến thành như vậy mà anh không thích thì anh phải nói với em, em sẽ chú ý, sẽ thay đổi, nhưng anh không thể không cần em được."


Lời nói này rất chân thành, bất kể nam hay nữ yêu vào thì IQ sẽ bị giảm xuống, ở phương diện tình cảm, thường thường thì phụ nữ sẽ càng ngày càng lệ thuộc vào người đàn ông, thời gian lâu dài sẽ hình thành một vài tính tình nhỏ nhen, nhưng đồng thời cũng không ai có thể đảm bảo người đàn ông đó có tốt bụng và kiên nhẫn để cưng chiều và dung túng bạn cả đời.


Giữa hai người với nhau, chung sống một thời gian dài sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề, bây giờ người đàn ông cưng chiều bạn, bạn không chút kiêng kỵ gì, song cũng sẽ bất an, sẽ suy nghĩ nhiều, nếu như có một ngày anh ấy không thích mình nghịch ngợm như vậy, thỉnh thoảng còn ầm ĩ nữa thì sao.


"Cái đầu nhỏ của em sao cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện không đâu thế này." Thời Dịch không nghĩ cô gái nhỏ đột nhiên lại nói một tràng câu nói như vậy, anh cúi đầu nhìn cô: "Từ trước tới giờ anh chưa từng nói qua sẽ không cần em nữa, ngược lại là em thì..."


Biết anh muốn nói gì nên Đinh Nhàn đưa tay lên che miệng anh lại, "Em thừa nhận mình sai với anh, anh còn nói nữa."


Thời Dịch kéo tay cô xuống, giữ gáy cô lại rồi cúi đầu cắn môi cô, Đinh Nhàn hôn đáp lại, đưa đầu lưỡi ra quấn lấy anh, người đàn ông giật mình một cái rồi xoay người đè cô dưới thân.


......


Tình yêu cuồng nhiệt của nam nữ, luôn lặp đi lặp lại như vậy, hận một ngày không thể ở cạnh người mình yêu 24 giờ.


......


Một lúc lâu sau, Thời Dịch dọn dẹp xong, kéo chăn lên đắp qua bờ vai trắng nõn của cô.


Đinh Nhàn xoay người nằm sấp trên giường, tay chống cằm nhìn anh: "Hôm nay em chưa mua được đồ nữa, tiếc quá."


Thời Dịch vừa mặc quần ào vừa nhìn cô chằm chằm: "Mua cái gì?"


"Mua một ít đồ dành cho ngày tết."


Người đàn ông này lúc mặc quần áo cũng mê người như vậy, Đinh Nhàn gõ ngón tay mấy cái, lại nói: "Bác trai bác gái không phải nói là muốn về đây ăn tết âm sao, em muốn chuẩn bị một ít đồ."


Mỗi một năm, cha mẹ Thời Dịch sẽ về đây vào ngày tết, cả nhà đoàn viên, cho dù có bận rộn thế nào bọn họ cũng sẽ dành ra thời gian cho dịp này, lần này trước khi đi, vốn là Khương Ngã muốn Đinh Nhàn ở lại chơi lâu thêm một chút, chờ về một lượt với họ luôn, nhưng lại thay đổi suy nghĩ ngay lập tức, hai đứa nhỏ đang ở giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, nếu chia xa thì không phải ngày nhớ đêm mong sao, nên bà đã từ bỏ ý định này.


Nhưng dựa theo tính tình của Đinh Nhàn, nếu Thời Dịch không ở đó, cô nhất định sẽ không quen.


Thời Dịch cài nút áo cuối cùng rồi đi đến mép giường, xoa đầu cô: "Rất hiểu chuyện."


Đinh Nhàn thuận miệng hỏi: "Em hiểu chuyện như vậy thì anh thưởng em thế nào?"


Thời Dịch: "Mới vừa rồi không phải đã thưởng cho em rồi sao?"


"..."


Đinh Nhàn giơ tay lên muốn đánh anh, người đàn ông cũng không tránh, ngực bị đánh một cái, chăn theo động tác này của cô lại trượt xuống, anh thuận tay kéo lên, nhìn cô chằm chằm mấy giây, rồi cầm con thú bông nhét vào trước ngực cô, chặn lại phong cảnh hấp dẫn, "Đừng để bị lạnh."


"..." Đinh Nhàn không nhịn được cười anh: "Anh Thời Dịch, anh không nhịn được như vậy hả?"


Thời Dịch cong môi, không phản bác lời cô.


Từ khi ăn cô, anh ở trước mặt cô đúng là không kìm chế được, chạm một cái đã bén lửa, hơi không chú ý sẽ mất khống chế, mỗi lần ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, triền miên xoay trở, anh liền thấm câu nói kia của Thẩm Ngạn, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.


Không ngờ một ngày anh cũng sẽ biến thành như vậy, còn cho là lời nói của Thẩm Ngạn rất đúng, độc thân gần ba mươi năm, lại bị một cô gái nhỏ làm mất hồn.


Thời Dịch giơ tay lên khều nhẹ mũi cô, vừa muốn đứng dậy chợt bị cô gái nhỏ ôm lấy cánh tay: "Anh đi đâu vậy?"


Thời Dịch cười hỏi: "Em không đói hả?"


Đinh Nhàn ngốc ra, đúng rồi, sao cô lại quên chứ, hai người ngay cả cơm còn chưa ăn nữa.


Cô lập tức buông tay anh ra, đẩy người đàn ông đi: "Đói rồi, đói rồi, anh nhanh đi nấu cơm đi."


Thời Dịch nâng cằm cô lên, khẽ cắn môi cô rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.


Sau khi vui vẻ cả người có chút mệt mỏi, Đinh Nhàn nằm nghỉ trên giường một lúc mới mặc áo của anh rồi đi vào phòng tắm.


Lúc đi ra, điện thoại trên đầu giường chợt vang lên, là của Thời Dịch, cô lấy qua, nhìn thấy người gọi đến: Mẹ.


Trước kia Thời Dịch rất ít khi xuống bếp, mùi vị thức ăn chỉ có thể tạm chấp nhận còn không bằng cô nấu, còn bây giờ thỉnh thoảng anh sẽ nghiên cứu cách nấu ăn một chút, nấu ăn sẽ tốn thêm chút tâm tư, rất sợ khi bưng ra sẽ bị cô gái nhỏ chê khó ăn.


Mở tủ lạnh ra, bên trong để đầy nguyên liệu nấu ăn, nhìn một cái đã biết là vừa mới mua.


Cô gái nhỏ rất chăm lo việc nhà, khoảng thời gian này, mỗi ngày cô sẽ nấu ăn rồi chờ anh về nhà ăn cơm, vừa quay đầu qua đã thấy cô gái nhỏ cầm điện thoại vội vàng chạy đến: "Mẹ anh."


Thấy cô gấp như vậy còn tưởng là điện thoại của bệnh viện, nghe cô nói xong, Thời Dịch quay người lại, cầm dao lên bắt đầu cắt thịt, "Em nghe đi."


"Không muốn." Đinh Nhàn trực tiếp nhét điện thoại cho anh: "Anh tự bắt máy đi."


Thời Dịch cười một tiếng, buông con dao trong tay xuống, bắt máy: "Mẹ."


Đối phương lâu như vậy mới nghe máy, Khương Ngã theo bản năng hỏi: "Tăng ca hả?"


"Không, đang nấu ăn."


Khương Ngã tính toán sự chênh lệch thời gian một chút, "Đã tối rồi còn chưa ăn cơm nữa à? Con nhanh lên, đừng để con dâu mẹ đói bụng, con nhìn tay chân nhỏ nhắn của con bé đi, đã gầy như vậy rồi, không chừng gió thổi có thể bay luôn đó."


Thời Dịch không nhịn được bật cười, anh và cô còn chưa thật sự tiến đến bước kia đâu mà mẹ anh đã gọi con dâu rồi, anh nghiêng đầu sang liếc mắt nhìn Đinh Nhàn, cô gái nhỏ mới vừa tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ nước, làm áo ngủ trên người ướt một mảnh, anh nhíu mi nói: "Đi sấy khô tóc đi, trời lạnh dễ bị cảm đó."


Khương Ngã vừa nghe, cũng biết Đinh Nhàn ở bên cạnh nói: "Để mẹ nói chuyện với con dâu hai câu nào."


Thật ra cũng không có gì để nói, chỉ nói ít chuyện vặt, khi điện thoại cho người thân cũng chỉ hỏi thăm sức khỏe, tán gẫu vài câu, điện thoại hay không có khác biệt rất lớn, cảm tình giữa hai người chủ yếu dựa vào việc duy trì, Khương Ngã nhìn ra được tính tình Đinh Nhàn tương đối chậm nhiệt, trên mạng nói chuyện không nhận ra được nhưng lúc gặp mặt thì khá nhút nhát, bà muốn thân thiết hơn với Đinh Nhàn.


"Cô ấy mới vừa tắm xong, đã đi sây tóc rồi."


Hai người trễ thế này còn chưa ăn cơm, hơn nữa mới vừa tắm xong, Khương Ngã thông minh đã đoán ra ngay lập tức, hỏi thẳng: "Con lại bắt nạt con bé?"


Thời Dịch có chút không biết làm sao: "Mẹ..."


Khương Ngã: "Được rồi, được rồi, con mau nấu cơm đi, lát nữa mẹ gọi video call với các con sau."


Tắt máy, Thời Dịch để điện thoại qua một bên, tiếp tục công việc trong tay, chờ anh xào cải xanh thì cô gái nhỏ đã sấy tóc xong, cô khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào cánh cửa, nhìn chằm chằm anh.


Thời Dịch bị phân tâm, thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô vẫn còn đứng đó thì nói: "Ở đây khói dầu nhiều, em ra ngoài chờ đi."


Đinh Nhàn thờ ơ tiếp tục nhìn anh.


Người đàn ông gắp rau đã xào xong bỏ vào trong dĩa, rồi mở tủ lấy chén đũa ra, cô nhìn bóng lưng bận rộn của anh, bỗng nhiên nói: "Anh Thời Dịch, em nghe anh Thẩm Ngạn nói trước kia bác gái giục anh kết hôn."


"Chỉ thỉnh thoảng giục thôi."


Thời Dịch bưng đồ ăn ra bàn, ánh mắt Đinh Nhàn đuổi theo bóng lưng anh: "Vậy... Bác gái rất sốt ruột việc anh kết hôn sinh con lắm sao?"


Thanh âm Đinh Nhàn có chút thấp, hỏi vô cùng nghiêm túc.


Cho tới bây giờ cô luôn trốn tránh vấn đề này, cô và Thời Dịch chênh lệch mười tuổi, cô còn đang học đại học, còn anh đã đến tuổi lập gia đình rồi, xem như người nhà không thúc giục, thì anh nghĩ thế nào đây? Có phải cũng muốn kết hôn, muốn có con?


Thời Dịch dừng động tác trong tay lại, đi tới cạnh người cô, véo mũi cô một cái: "Nghĩ bậy bạ gì đó."


"Cha mẹ thúc giục là chuyện rất bình thường, hơn nữa không chỉ mình anh, mà Lục Trác, Thẩm Ngạn cũng thế, tất cả cha mẹ trên đời này khi thấy con lớn sẽ bắt đầu lo lắng chuyện đại sự, nhưng chuyện này không gấp được, tất cả chỉ tùy duyên thôi, gặp đúng người tự nhiên sẽ nước chảy thành sông."


Cô nghe anh nói xong, im lặng hai giây bỗng nói: "Anh Thời Dịch, hay là chúng ta kết hôn trước đi."


Thời Dịch dở khóc dở cười: "Em mới 19 tuổi thôi, phạm pháp đó."