Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 36




Edit: Mộc Tử Đằng

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, tên đã lắp vào cung, chạm một cái sẽ bùng nổ bỗng bị người dưới thân dội một chậu nước lạnh, trong lòng Thời Dịch như có ngàn con ngựa chạy qua, muốn phát điên lên.

Anh thở một hơi thật dài, hôn môi cô, dùng sức cắn hai cái, rồi muốn đứng lên, Đinh Nhàn thấy vậy đưa tay ra giữ eo anh lại, thở hổn hển nói: "Ngày mai em uống thuốc."

Thời Dịch nhíu mày, anh là bác sĩ nên biết rất rõ tác dụng phụ của thuốc tránh thai đối với cơ thể, vì muốn thỏa mãn dục vọng của mình mà để cô gái mình yêu phải trả giá như vậy, chuyện thế này bất luận là thế nào anh cũng không làm được.

"Thuốc đó không thể uống lung tung." Anh lấy tay cô ra, kéo ra khoảng cách giữa hai người, hung hăng cắn môi, "Lần sau đi."

Đinh Nhàn liếc mắt nhìn anh, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, nhưng vẫn si ngốc nhìn anh, trong mắt tràn đầy khát vọng và mong đợi, lời nói ra ngay cả chính cô cũng cảm thấy xấu hổ: "Nhưng em muốn."

Cô tiến đến hôn anh, người đàn ông nghiêng đầu tránh thoát, sợ cô gái nhỏ lại làm ra hành động gì, anh nhanh chóng đứng dậy, giọng khàn khàn phun ra hai chữ: "Nhịn đi."

Đinh Nhàn: "..."

Nhịn cái rắm, cô không cướp danh hiệu Ninja rùa của anh đâu.

Cơ thể đã bị anh khơi gợi ham muốn, đã chuẩn bị xong để đón nhận hết rồi, trong lúc này lại dừng lại, cả người Đinh Nhàn khô nóng khó chịu, cực kỳ khó chịu, cô nhìn chằm chằm người đàn ông hai giây, đứng dậy, không chút khách khí đá vào mông anh một cái như trút giận.

Thời Dịch mới vừa bước ra khỏi bồn tắm, trên mông liền bị cô gái nhỏ đá một cái, lực đạo không mạnh, có chút mềm mại, ngược lại đánh trúng lòng anh, người hơi run lên.

Đinh Nhàn thấy anh không phản ứng, lại đá thêm cái nữa, nhưng không ngờ khi cô mới vừa nhấc chân, người đàn ông đã xoay người lại, bàn tay nắm chặt mắt cá chân cô, cô kinh ngạc đứng không vững, cả người chợt ngã về phía sau, mắt thấy đầu sắp đụng vào bồn tắm, cô kêu lên một tiếng, theo bản năng nhắm mất lại, Thời Dịch cũng không ngờ tới, hơi ngạc nhiên sau đó nhanh chóng đưa tay ra đỡ sau gáy cô, nhưng vẫn bị trọng lực kéo xuống đập tay vào bồn tắm.

Người đàn ông rên lên một tiếng, Đinh Nhàn có hơi lo lắng, nghiêng đầu muốn nhìn tay anh nhưng đã bị anh nắm mắt cá chân kéo một cái, cả người liền rơi vào bồn tắm, cô bị nước bắn lên làm cho sặc, ho khan liên tục, trước ngực lay động, lên lên xuống xuống.

Thời Dịch nhìn thấy mà trong miệng khô khốc, đưa tay ra xoa giống như đang phát tiết, Đinh Nhàn kìm nén cắn môi dưới, không để cho mình phát ra âm thanh xấu hổ đó, cô né người ôm chặt anh lưng anh, không tự chủ dùng thêm sức, móng tay cấm sâu vào da thịt khiến Thời Dịch hừ nhẹ một tiếng, hỏi cô: "Em tắm trước hay anh tắm trước?"

Sắc mặt Đinh Nhàn đỏ gay, tròng mắt hơi đảo, nhẹ giong nói: "Cùng nhau tắm."

Cô và Sợi Gừng đã từng xem trộm phim người lớn, bây giờ trong đầu cô đều là những thứ không thể miêu tả được trong đoạn phim, cả người nóng lên, ánh mắt nhìn anh mang vẻ trông đợi có chút kỳ quái.

Chưa từng nghĩ rằng, cô nhóc này đến cuối cùng không biết dè dặt gì như vậy, Thời Dịch cười khẽ nhéo mặt cô: "Em tắm trong bồn đi, anh tắm vòi sen."

Cô gái nhỏ chu môi, tóc ướt dính bết lên mặt, trong mắt có hơi nước nhìn anh, trông vô cùng đáng thương, Thời Dịch không nhịn được bật cười, nói: "Vậy em giúp anh?"

"Không muốn!" Đinh Nhàn nhớ đến chuyện đã làm, trong đầu bùm bùm như pháo nổ, mặt đỏ có thể nhỏ ra máu, cô dùng sức đẩy anh: "Anh đi ra ngoài."

Tay cô gái nhỏ mềm mại đè lên cơ ngực cứng rắn của anh, không những không dập được lửa mà nó còn bùng cháy dữ dội hơn nữa, anh mở vòi sen bên cạnh ra rồi ôm người cùng tắm, chưa điều chỉnh nhiệt độ, nước từ vòi sen chảy ra làm cô gái nhỏ lạnh cóng, không khỏi run bần bật, tiến sát đến người anh để tránh dòng nước lạnh băng kia, Thời Dịch ôm cả người cô, chờ nhiệt độ ấm lên mới một lần nữa để cô đứng xuống.

Nước chảy từ trên cao xuống, mang theo lớp sương mù bao vây hai người trong phòng tắm, Thời Dịch cúi dầu ngậm lấy môi cô, hôn sâu hơn, anh chờ không kịp liền bắt lấy tay cô kéo xuống dưới người mình.

Đinh Nhàn giật mình, muốn phản kháng nhưng không được gì, bị buộc phải giúp anh.

"Uhm~" Thời Dịch cắn tai cô, khó chịu chỉ dẫn: "Đừng bướng, nghiêm túc một chút."

"Anh Thời Dịch, anh làm sao..."

"Cái gì?"

"Trước kia anh chỉ giả bộ thôi."

Giả bộ lạnh lùng, giả bộ cấm dục, trên thực tế những thứ đó đều là vẻ ngoài, tất cả đều là giả!

Thời Dịch cười khẽ, nắm tay cô cùng cử động.

........................Anh giúp em, em giúp anh, tí tách tí tách......hừng hực như lửa, lược đi ba mươi ngàn chữ......................

Hai người đùa vui ồn ào gần hai tiếng mới tắm xong, cả người Đinh Nhàn mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, Thời Dịch đặt cô lên giường, kéo chăn qua đắp kín người, tắt đèn rồi cũng leo lên giường.

Đinh Nhàn cọ cọ ngực anh, nằm trên cánh tay anh, nói: "Hôm nay chính anh nói không muốn, lần sau anh muốn em không cho đâu."

Thời Dịch buồn cười: "Còn uy hiếp nữa."

Đinh Nhàn khẽ hừ một tiếng, dáng vẻ đó giống như rất bất mãn, Thời Dịch ôm người một lúc rồi tay bắt đầu làm loạn trên người cô, sờ đến mép quần liền dừng lại không có động tác gì kế tiếp, chợt bị cô gái nhỏ vỗ một cái mạnh: "Em rất mệt."

"Lúc trong phòng tắm là ai cố ý hả?"

Tay anh bắt đầu rục rịch, chơi xấu, Đinh Nhàn không chịu nổi, dùng sức đá anh một cái: "Em buồn ngủ."

Thời Dịch cười một tiếng, không chọc cô nữa, lát sau hai người liền ngủ say.

Gần sáng mới ngủ nên ngày hôm sau lúc Đinh Nhàn tỉnh lại thì chỗ cạnh cô đã trống không cũng không biết người đã đi đâu.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào từ bên ngoài, có chút chói mắt, cô giơ tay lên che đi, nằm một lát, mới ngồi dậy, duỗi người, lấy điện thoại trên đầu giường xuống, lúc này mới phát hiện đã hơn mười giờ rồi.

Quần áo ngày hôm qua đã ướt hết trong phòng tắm, không thể mặc lại, cô nhảy xuống giường, thấy trên giường có áo sơ mi trắng của người đàn ông, cô cầm lên mặc vào.

Trong phòng tắm sạch sẽ vô cùng, không có một chút dấu vết của ngày hôm qua, đồ rửa mặt hoàn toàn mới, là kiểu tình nhân, trừ màu sắc ra thì mọi thứ còn lại đều giống nhau như đúc.

Đinh Nhàn đánh răng xong thì đem bàn chảy đặt chung chỗ với anh, rồi nhìn nó cười ngốc, sau đó mới lấy khăn lông lau mặt.

Rửa mặt xong đi ra, cô cầm điện thoại lên định nhắn tin hỏi anh hôm qua đã để vali ở đâu, cô cần một bộ quần áo sạch, nhưng tin nhắn còn chưa gửi đi đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, rất có quy luật, nhẹ nhàng gõ ba cái.

Cô lập tức hoảng hốt, mình mặc như vậy làm sao gặp người khác chứ, đang lúc luống cuống chỉ nghe người ngoài cửa nói: "Đinh tiểu thư, tôi đến đưa quần áo mới cho cô, xin hỏi cô đã tỉnh chưa?"

Là giọng nữ, nói tiếng Anh lưu loát.

Đinh Nhàn thở phào nhẹ nhõm, đi qua mở cửa, đứng trước cửa là một cô gái trẻ, khi nhìn thấy cô khóe môi cô ấy nhếch lên một nụ cười tiêu chuẩn, nói tiếng xin chào với cô, cô né người đi, người giúp việc đẩy hai giá áo đi vào, phía trên treo đầy quần áo, kiểu dáng bốn mùa đều có, ngay cả nội y cũng khá nhiều, Đinh Nhàn sợ ngây người, dùng tiếng anh nói: "Tôi, tôi chỉ cần một bộ quần áo là được rồi."

"Đây đều do phu nhân chuẩn bị cho cô." Anna Bell nói xong rồi ra dấu một cái, người giúp việc sau lưng tiến lên, bắt đầu treo quần áo vào tủ.

Trong phòng đột nhiên có nhiều người như vậy, nhìn lại bản thân đang mặc áo của anh, Đinh Nhàn vô cùng mất tự nhiên, kéo kéo vạt áo sơ mi, mặt hồng hồng đứng đó, cho đến khi Anna Bell hỏi cô: "Xin hỏi hôm nay cô muốn mặc trang phục thế nào?"

"Sao cũng được."

Anna Bell nhìn cô chằm chằm mấy giây, rồi xoay người lấy một bộ từ trong tủ ra, "Xin hỏi bộ này được không ạ?"

Đinh Nhàn gật đầu một cái, nhận lấy quần áo từ tay người giúp việc rồi cầm theo nội y chạy vào phòng tắm.

Chờ cô thay đồ đi ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Anna Bell, cô ấy nói: "Đinh tiểu thư, cô dùng bữa sáng trước, thiếu gia nói một lát nữa cậu ấy sẽ về."

Lúc này Đinh Nhàn mới chú ý đến xe đẩy bên cạnh cô ấy, phía trên đặt đồ ăn sáng, rất nhiều món, cô nhìn mà hoa cả mắt.

Bụng cô kêu lên, đúng là đói rồi, nhưng mà có người ở đây nên vẫn còn chút ngượng ngùng, Anna Bell nhìn ra liền lễ phép lui ra ngoài.

Lúc cô ấy mở cửa, Đinh Nhàn nghe được tiếng nói chuyện nhỏ vụn của người giúp việc ở bên ngoài, mặc dù nói tiếng anh nhưng cô có thể hiểu được.

"Cô ất chính là bạn gái của thiếu gia à?"

"Chắc chắn thế, nếu không sao lại mang về nhà chứ."

"Còn rất xinh đẹp nữa, khuôn mặt trứng ngỗng đúng gu tôi thích, nhìn có hơi bụ bẫm, muốn bóp một cái, da dẻ thiếu nữ nhất định rất đã."

"Không muốn tiền lương nữa hả."

"Nhìn cô ấy thật thân thiện, nói chuyện nhẹ nhàng, giọng nói cũng dễ nghe."

"Cô nói xem bọn họ có kết hôn không."

"Tối hôm qua phu nhân có đến một chuyến, lúc đi ra còn căn dặn không được quấy nhiễu thiếu gia và bạn gái của cậu ấy."

"Sáng nay lúc dọn phòng tắm, quần áo rơi tứ tung trong đó."

Sau đó là một trận tiếng cười nhỏ, theo tiếng đóng cửa của Anna Bell liền biến mất.

Nghĩ đến tối hôm qua, gương mặt Đinh Nhàn lại đỏ thêm, cô thật sự đói meo rồi, cô xoa xoa gò má nóng bỏng của mình rồi bắt đầu dùng bữa.

Bữa sáng rất phong phú lại rất ngon, Đinh Nhàn không khống chế được ăn nhiều hơn so với bình thường một chút, bụng no căng cô mới dừng lại, chợt cửa bị mở ra, một bóng người thật cao đi vào.

Thời Dịch đi mấy bước đã đến bên cạnh cô, liếc nhìn đồ ăn trên xe đẩy một cái, hơi cong môi, nói: "Đừng ăn nhiều quá, lát nữa làm sao ăn cơm trưa được."

Đinh Nhàn sờ bụng, nói: "No căng luôn rồi."

Thời Dịch khom người xuống, trong mắt đầy ý cười: "Em xong rồi."

"Cái gì?" Đinh Nhàn nhìn anh, không biết ý trong ba chữ đó của anh là gì.

"Mẹ anh rất nhiệt tình với em, lát nữa ăn cơm trưa nếu bà ấy thấy em không động đũa nhất định sẽ cảm thấy bản thân đã làm gì không tốt."

So với con trai, Khương Ngã càng thích con gái hơn, cũng không phải trọng nữ khinh nam, chẳng qua trong quan niệm của bà, con gái nên được cưng chiều như công chúa, con trai nên ăn chút khổ, mệt mỏi nhiều chút, rèn luyện nhiều hơn, như vậy sau khi lớn lên mới có thể trở thành người có trách nhiệm, là một người đàn ông chân chính.

Sau khi không thể sinh con được nữa, bà liền đặt hy vọng này lên người Thời Dịch, chờ anh mang con dâu ngoan ngoãn về nhà, sau này sinh cho bà một bầy cháu, mà Đinh Nhàn trùng hợp lại là loại người khôn khéo bà thích, nếu đối phương là một người ưu việt bà ngược lại không biết sống chung thế nào.

Mới vừa rồi, bà đã ra sức hỏi chuyện liên quan đến Đinh Nhàn, hận không thể dùng thủ đoạn muốn tạo quan hệ tốt với con dâu tương lai này, còn Đinh Nhàn lại sợ Khương Ngã có ấn tượng không tốt với cô, không thích cô, tối hôm qua còn lo lắng trong phòng tắm, để Thời Dịch nghĩ kế cho cô, hai người này đúng là không có gì để nói.

Ừ, sau này nhất định là một đôi mẹ chồng nàng dâu vô cùng tốt.

Đinh Nhàn hỏi: "Ăn chung cơm trưa hả?"

"Mục đích chúng ta đến đây không phải ra mắt người lớn à?" Thời Dịch vén tóc mái cô ra sau tai, "Sợ à?"

Đinh Nhàn tròn mắt, vốn chỉ khẩn trương mà thôi, nhưng nhớ đến một màn bị dì bắt gặp, cô thật sự có hơi sợ, không biết phải đối mặt thế nào, vô cùng khó khăn.

Thời Dịch cúi người thấp xuống, hơi thở ấm áp phả ra mặt cô: "Sợ gì, đã có anh ở đây."

Anh đưa tay ra khẽ nâng cằm cô lên, Đinh Nhàn nhắm mắt lại, chờ nụ hôn của anh rơi xuống.

Thời Dịch không gấp, ngón cái sờ đôi môi nhỏ nhắn của cô một hồi mới áp môi mỏng của mình xuống, mắt thấy sắp hôn, đột nhiên cô bắt đầu nấc cục, người cũng run lên theo.

Đinh Nhàn cũng không ngờ, sau đó nhanh chóng che miệng lại, người đàn ông nhìn cô, không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Không cho phép...hức..."

Mới nói vài chữ lại hức một cái, Đinh Nhàn cuống lên, hai tay che miệng, không dám mở miệng nữa.

Nụ cười Thời Dịch càng sâu hơn, rót cho cô ly nước, Đinh Nhàn nhận lấy, ngay lúc uống nước cũng hức một cái.

Haiz, đúng là không nên ăn nhiều mà.

Cô hít thở sâu điều chỉnh lại, Thời Dịch ngồi xuống cầm tay cô, ấn lên chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ, từ từ đè lên, thời gian cô bị nấc kéo dài ra, một lúc lâu sau mới hoàn toàn dừng lại.

Thời Dịch nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Buổi sáng anh có đi mua đồ."

Đinh Nhàn thuận miệng hỏi: "Mua gì?"

"Tối nay sẽ cần dùng đến."

Người đàn ông nhìn cô, cười xấu xa, Đinh Nhàn càng nhìn càng tò mò, nhíu mi suy nghĩ một chút, không có manh mối gì, lại hỏi: "Là cái gì vậy?"

Bình thưởng hở ra là lý luận trước mặt anh, vào lúc này ngược lại không nói được gì, Thời Dịch đứng dây, tựa cằm lên vai cô, môi mỏng dáng sát lỗ tai cô, thấp giọng nói: "Tối hôm qua chúng ta thiếu cái gì?"

Đinh Nhàn hơi sững sờ, mặt đỏ lên: "Anh..."

Thời Dịch cười khẽ: "Xấu hổ cái gì, tối hôm qua là ai nói muốn hửm?"

Dứt lời, cô bị anh cầm tay qua nhét vào túi quần âu, cách một tầng vải mỏng cô cảm nhận được nhiệt độ nơi đùi anh, lòng bàn tay anh dính sát vào mu bàn tay cô, càng nóng hơn nữa, đột nhiên cô sờ thấy một cái hộp hình vuông, người đàn ông cười một cái, nắm tay cô lấy đồ vật đó ra, đặt vào lòng bàn tay cô, "Em giữ kỹ."

Động tác người đàn ông ung dung thong thả, giọng đầy thâm ý.

"Anh, anh sao mà..."

Đinh Nhàn nhìn vật trong tay, không khỏi thở dài, đã lên thuyền giặc rồi, anh Thời Dịch thuộc phái cấm dục của cô sao trở thành người lưu manh thế này chứ, bề ngoài đúng là gạt người, gạt người mà!!