Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 21




Edit: Mộc Tử Đằng

"Em không có tùy tiện, em chỉ làm vậy với anh thôi." Đinh Nhàn nhìn anh, nhướng mày, "Thích anh nên mới làm như thế với anh. Muốn làm tình với anh, chuyện đó có gì không đúng?"

Cô nói ra những lời đó vô cùng nghiêm túc, không hề có một chút đùa giỡn nào.

Cảm nhận được hơi thở nặng nề của người đàn ông, môi Đinh Nhàn hơi mím lại, tình cảnh này không giống trong tưởng tượng của cô.

Lúc đưa tay lên muốn ôm lấy cổ anh, chợt anh dùng thêm lực trên tay, đè chặt vai cô lại, "Đừng động đậy."

Thật vất vả mới khơi gợi lên ngọn lửa của anh, Đinh Nhàn làm sao chịu bỏ qua chứ. Xem như ôm không được cũng phải sờ một cái, làm thế nào cũng phải làm cho trong lòng anh ngứa ngáy khó nhịn được, cô không thể để mình đi một chuyến uổng công thế này.

Hai tay cô ôm eo anh, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc dưới lòng bàn tay, đầu ngón tay không nhịn được run rẩy, nhiệt độ nóng người thế này càng làm cho cô thêm phát cuồng.

Mặt như bị lửa thiêu rụi hoàn toàn, nóng bỏng vô cùng.

Bàn tay nhỏ bé hơi di chuyển xuống bên dưới, hướng về phía thắt lưng, cằm thắt lưng bằng da trong tay, suy nghĩ xấu xa trong lòng cô bắt đầu rục rịch.

Thời Dịch nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt vô cùng sắc bén mang theo ý cảnh cáo.

Trời sinh Đinh Nhàn chính là người không sợ chết, trên tay càng dùng sức hơn.

Lại thêm chút lực.

Nhưng cuối cùng không mở ra được là sao chứ???

Cô kiên quyết muốn mở thắt lưng ra cho bằng được nên đưa hai ra, mới mở ra được một tí đã bị người đàn ông giữ tay lại.

"Đinh Nhàn!" Anh kéo tay cô ra, có chút tức giận, nhưng giọng nói phát ra lại mang theo một tia vô lực, "Em còn nhỏ."

Đinh Nhàn cúi đầu nhìn bản thân một lượt, sau đó ưỡn ngực lên, "Không nhỏ tí nào, cũng sắp thành cup C rồi mà."

Thời Dịch: "..."

Thấy người đang ông bị cô nói đến nghẹn họng, vì thế cô càng mạnh dạn hơn.

"Anh cảm thấy không đủ?" Đinh Nhàn suy nghĩ một chút, "Vậy em sẽ ăn đu đủ nhiều một chút."

Vừa dứt lời, "Cạch" một tiếng, thắt lưng của anh đã bị mở ra, quần dài theo thế hơi hạ xuống, lỏng lẻo dừng lại bên eo, thắt lưng da cũng bị cởi ra buông lỏng hai bên, giống như đang công khai điều gì đó.

Yên tĩnh hai giây.

Đinh Nhàn "phù" một tiếng bật cười lên, không có vẻ gì gọi là thẹn thùng mà lại nhìn chằm chằm anh,

Thời Dịch cau mày, liếc cô một cái, rồi xoay người sang hướng khác nhanh chóng chỉnh trang lại.

Đinh Nhàn nhân cơ hội này đi tới ôm anh, mặt dán vào lưng anh, "Anh Thời Dịch, anh làm bạn trai em có được không?"

"Nếu anh thật sự ngại em nhỏ, vậy thì đợi thêm hai năm nữa, nhưng mà..."

"Trong lúc này, em không cho phép anh có bạn gái đâu, càng không cho phép anh được thích người khác!"

Chưa thấy ai không có đạo lí gì như cô.

Thời Dịch dễ dàng bị cô chọc giận đến bật cười, nói: "Buông tay ra."

Đinh Nhàn hừ một tiếng, "Anh không đồng ý, em sẽ không buông tay."

Thời Dịch giãy ra, xoay người lại, đưa tay lên gõ đầu cô, Đinh Nhàn theo phản xạ hơi cúi người xuống, nên khi tay anh hạ xuống giống như không có sức lực gì, chị chạm nhẹ vào trán cô một cái, "Những thủ đoạn lung tung này là học từ ai hả?"

Đinh Nhàn nhún vai, "Tự học thôi."

Sợi Gừng không nói sai, Thời Dịch là kiểu người lạnh nhạt nên cô phải chủ động, nếu không dù có chờ tám năm hay mười năm cũng không tu thành chính quả.

Huống hồ, cô vô cùng nghi ngờ, chẳng lẽ anh thật sự xem cô như em gái mà đối đãi, cưng chìu cô, nhưng lại khăng khăng không đồng ý, thật đáng ghét mà.

Thời Dịch lấy áo khoác trên giường khoác lên người cô, "Đi ăn cơm đi."

Đinh Nhàn giang tay ra, anh hơi trợn mắt nhìn cô.

"Cho em ôm một cái."

Thời Dịch đẩy cô ra, nhíu mi, không cho phép.

Ôm nữa sẽ thật sự có hỏa hoạn đó.

...

Ngày hôm sau, sau khi giao ban xong, Thời Dịch liền mang theo một túi đồ ăn sáng đi lên nhà.

Vừa đi vào khu nhà, dì quản lý thấy anh, hỏi: "Giáo sư Thời, cậu tìm tiểu Nhàn hả?"

Thời Dịch gật đầu, vẫn tiếp tục đi thẳng về phía cầu thang, chợt nghe dì đó gọi lại, "Cô nhóc kia đi rồi, cậu không biết à?"

Thời Dịch ngẩn ra, đi lên nhà đẩy cửa ra, quả nhiên bên trong không có một bóng người.

Ngay lúc đó trong lòng anh chợt cảm thấy trống rỗng.

Anh vào nhà, đặt túi đồ ăn lên bàn, trong lúc vô tình bỗng thấy một tờ giấy, cầm lên xem thử.

Anh Thời Dịch, em phải về đi học rồi, anh làm việc thật tốt nhé, đừng quên anh đã hứa với em điều gì đó, tạm biệt!

Đinh Nhàn của anh.

Thời Dịch nhìn chữ viết quen thuộc trong tờ giấy, cười nhẹ một tiếng, trong đầu hiện lên dáng vẻ cô mặc váy đen hai dây ngày hôm qua.

Bên tai lại vang lên giọng nói: "Không nhỏ đâu, sắp thành cup C rồi mà."

Cô nhóc chết tiệt, dám đùa giỡn anh thành cái dạng này, đắc ý trêu chọc người ta đến ngứa ngái trong lòng sau đó liền tiêu sái rời đi!

Anh dùng sức cắn chặt môi dưới.

Tức giận lại mắng một câu, "Nha đầu chết tiệt."

Ngồi trong phòng một lúc mới đi xuống, dì quản lý dưới lầu liền thấy anh không còn vẻ phấn khởi như trước nữa, không nhịn được nói: "Giáo sư Thời, tiểu Nhàn mới ở đây một ngày đã đi rồi, công việc của cậu dù có bận rộn đến đâu đi chăng nữa, cùng không thể lạnh nhạt với con bé được."

Thời Dịch hơi cong môi, nhìn không giống như đang cười mà giống như đang cười tự giễu, "Tôi và cô ấy không phải như dì nghĩ đâu."

"Được rồi, mấy người trẻ tuổi thật là, từng người một, yêu nhau mà miệng thì nói một đường còn lòng nghĩ một nẻo, quan hệ của các cậu như thế nào tôi từng tuổi này không nhìn ra à." Dì quản lý nhớ đến những lời Đinh Nhàn đã nói trước đó, rồi nhìn lại trạng thái của hai người này, đoán chừng là người yêu còn nhỏ tuổi nên mới không tự nhiên như vậy, bà lại nói tiếp: "Bạn gái người khác đến thì người ta ra sức dỗ dành, còn cậu ngược lại rất giỏi, người ta đến một ngày liền đi."

"Giáo sư Thời, cậu tốt xấu gì cũng phải nhường nhịn con gái người ta chứ, nói thế nào đi nữa, thì cậu so với con gái người ta cũng lớn hơn gần mười tuổi, không thể bắt nặt cô gái nhỏ như vậy được."

"..."

Thời Dịch mím chặc môi, không lên tiếng.

Đạo hạnh của cô cao như vậy, ai dám bắt nạt cô được hả?

Nhớ đến tờ giấy cô để lại, Thời Dịch liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô nhóc chết tiệt, đột nhiên đến đây, náo loạn khuấy động vũng nước yên tĩnh trong lòng anh, rồi không một tiếng chào hỏi gì liền quẫy mông đi mất. Đi như vậy không nói, chỉ là còn muốn làm bạn gái anh, nói cứ như đã chắc chắn vô cùng vậy?

...

Tháng chín là mùa khai giảng, Đinh Nhàn kéo theo vali, quải ba lô đứng nhìn bản đồ trước sân trường, nhìn được mất phút liền thấy chóng mặt không thôi.

Cô là một người mù đường đó, là kiểu người đi ra đường đều phải dùng bản đồ trên điện thoại để định vị phương hướng, hôm nay đứng trong sân trường rộng lớn này, cô có chút đau đầu mà.

Thật vất vả mới tìm được nơi báo danh và ký túc xá nữ, sợ lát nữa lại quên nên cô dùng điện thoại chụp lại, không biết từ lúc nào đã có một nam sinh đứng bên cạnh, dáng người vừa ốm vừa cao, cười với cô một cái như một ánh mắt trời chói lóa, nói: "Chào bạn học, bạn đang tìm nơi báo danh cho sinh viên năm nhất đúng không?"

Đinh Nhàn gật đầu, cũng không cảm thấy ngại ngùng gì, thẳng thắn nói: "Tôi có hơi mù đường."

"Tôi cũng là sinh viên mới, nhưng mà đã từng đến đây rồi, nên tương đối quen thuộc, tôi dẫn cậu đi nhé."

Đinh Nhàn được cậu ta dẫn đến nơi báo danh, trên đường cô biết được, người này tên là Chung Gia Mộc, bằng tuổi với cô, lại cùng một chuyên ngành, hai người vừa đi vừa trò chuyện bất giác đã đến dưới lầu ký túc.

Đến nơi, hai người tạm biệt nhau rồi Đinh Nhàn đi lên lầu, trong phòng ngủ đã có hai cô gái, một cô gái tóc ngắn nhìn thấy cô liền tự giới thiệu mình: "Chào cậu, tớ là Lưu Hân"

"Còn tớ tên là Bạch Tử Đình." Người lên tiếng sau là một cô gái có mái tóc dài, nhìn giống như một người dịu dàng ít nói, giọng nói cũng rất êm tai.

Đinh Nhàn cười cười, "Tớ tên là Đinh Nhàn."

Trong chốc lát, vị bạn học cuối cùng cũng đã đến, bốn người vừa dọn dẹp chỗ ngủ vừa trò chuyện, nói về việc tại sao phải học y ở đây, nói nói một lúc, đột nhiên Hoàng Di hỏi: "Này, các cậu nói xem, khi nào chúng ra mới có thể đăng ký học lớp của giáo sư Thời đây?"

Lưu Hân than nhẹ: "Làm sao tớ biết được, lớp của thầy ấy rất khó vào."

Bạch Tử Đình: "Tớ nghe đàn chị nói, học kỳ vừa rồi thầy ấy không lên lớp, hình như đã bị điều đi chỗ khác rồi."

Lưu Hân: "Trước kia thầy ấy cũng thỉnh thoảng mới đến giảng bài, công việc chủ yếu vẫn là trong bệnh viện."

Hoàng Di không ngừng than thở: "Không phải chứ, tớ sao lại xui xẻo vậy, nam thần của tớ, cơ hội gặp mặt một lần cũng không có."

Lưu Hân cười cô ấy: "Nhìn dáng vẻ si mê của cậu đi, nhìn Đinh Nhàn người ta rất bình tĩnh kìa."

"Tớ không tin cậu ấy không muốn học lớp của giáo sư Thời." Hoàng Di thò đầu từ giường trên xuống, tóc dài theo động tác của cô ấy cũng xỏa xuống, nhìn vào hơi buồn cười, cô ấy hỏi: "Đinh Nhàn, câu nói đi, giáo sư Thời rất đẹp trai đúng không?"

Đinh Nhàn đang trải ga giường, không chút nghĩ ngợi đáp: "Đẹp trai chứ."

Đẹp trai đến động lòng người ấy chứ.

Lưu Hân nói: "Các cậu đó nha, nông cạn quá đi, tớ chỉ nhìn trúng giáo sư Thời rất tài giỏi mà thôi."

Hoàng Di và Bạch Tử Đình đồng thanh kêu lên: "Biến~"

Mấy cô cười đùa một hồi, nên đã có chút thân thuộc, Lưu Hân đưa ra đề nghị mọi người cùng nhau ra ngoài ăn một bữa, dù sao ngày mai sẽ bắt đầu đợt học quân sự khổ cực rồi, ba người còn lại đều cảm thấy đề nghị này không tồi nên đồng ý đi. Mọi người đi ra ngoài tìm một quán ăn không ngờ quán đó làm ăn quá tốt, có cả hàng người đang đợi.

Nhìn người khác ăn còn phải đứng chờ, cảm giác đó khó chịu vô cùng nên bốn người lại quyết định đổi một quán ăn khác.

"Đinh Nhàn."

Mới vừa ra khỏi quán ăn, Đinh Nhàn chợt nghe được có người gọi mình, cô quay đầu lại, là Chung Gia Mộc, còn có mấy người nam sinh bên cạnh nữa, chắc là cũng đi ăn cơm, cậu ta đi nhanh đến, "Không ngờ sẽ gặp cậu ở đây."

"Anh họ." Lưu Hân kinh ngạc, "Hai người biết nhau sao?"

Đinh Nhàn không ngờ Chung Gia Mộc là anh họ của Lưu Hân, cái này quá trùng hợp rồi, cô nói: "Định vị phương hướng của tớ không tốt nên cậu ấy đã dẫn tớ đến nơi báo danh."

Lưu Hân: "Không nghĩ ra anh còn có mặt thân thiện như vậy đó."

Chung Gia Mộc bị cô ấy nói có chút ngượng ngùng, nhìn Đinh Nhàn một cái, hỏi: "Các cậu cũng đến ăn cơm à?"

Lưu Hân nói: "Ừ, nhưng mà đã đầy người rồi."

"Cách đó không xa còn có một quán nữa, mùi vị cũng không tệ đâu, hay là cùng đi với bọn tôi đến đó đi?"

Lưu Hân nhìn về phía ba người còn lại, mọi người cũng không có ý kiến gì, nên quyết định đi theo nhóm người Chung Gia Mộc đến quán ăn đó.

Ngồi vào bàn, mọi người cũng không quen biết nhau nên có chút thận trọng, Lưu Hân và Chung Gia Mộc chính là hai người khiến bầu không khí thêm sống động hơn, vừa ăn vừa trò chuyện, ngược lại điều này khiến mọi người thả lỏng hơn nhiều.

Đinh Nhàn một bên nghe bọn họ nói, một bên suy nghĩ gì đó, chợt lấy di động ra tìm được dãy số quen thuộc rồi gửi đi một tin nhắn.

[Anh Thời Dịch, chậm nhất là tháng sau anh về đúng không?]

Mới vừa gởi tin nhắn đi, Chung Gia Mộc đã quay đầu sang, nói "Đinh Nhàn, đừng mãi chơi điện thoại, ăn nhiều một chút."

Vừa nói, cậu ta vừa gắp một miếng sườn heo đặt vào chén cô.

Đinh Nhàn thật sự không thích hành động này của cậu ta, nhưng đều là người cùng trường, cô cũng không muốn gây sự gì, chỉ nói: "Để tôi tự gắp, cảm ơn."

Nói xong, di động rung lên một cái, cô cầm lên nhìn qua, là tin nhắn trả lời của anh: [Không về]

Ngay cả dấu chấm câu cũng không cho cô.

Mày Đinh Nhàn hơi nhíu lại, không thể tin được nhìn tin nhắn chằm chằm.

...

Trong phòng bao, Thời Dịch đặt di động xuống bàn, ngồi đối diện chính là thầy của anh.

"Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt một cái đã có học sinh mới đến nữa rồi, thầy còn nhớ dáng vẻ lúc em mới vào..."

Con người một khi tuổi đã cao đều thích nhớ về quá khứ, Thời Dịch ngồi nghe, hai người chạm ly rồi ngửa đầu uống một ngụm rượu, ánh mắt của anh nhìn xuyên qua kính cửa sổ nhìn về phía thân ảnh yêu kiều trong một phòng khác.

Mà lúc này, cậu nam sinh bên cạnh đang ân cần quan tâm gắp thức ăn cho cô...

Thông báo: Chương sau có pass. Chương sau sẽ up trên WP, sau vài ngày mới đăng lên Wattpad.