Cô Gái Ngốc... Anh Yêu Em

Chương 17




Part 17_Cưa gái phải thế này..(01)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đêm khuya trăng thanh gió mát, à mà cũng chưa khuya hẳn đâu, mới có 5h chiều thôi mà. Áo đen, quần đen, khăn bịt mặt đen, tóc búi gọn giấu sau mũ len, lấp ló, lân la lê lết trong bụi dậm. Mẹ....tôi có khác gì ăn trộm đâu cơ chứ? Bên cạnh còn 1 cái xác cũng được hóa trang tận răng như tôi đang làu bàu

-Shit, tại sao tao phải tham gia kế hoạch ngu người này chứ? Bổn tiểu thư đây không phục

Tuyết Hoa đập phành phạch mấy con muỗi, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa. Tôi thấy nó nói có lí, bèn hồi tưởng lại lí do tại sao mình biến thành bộ dạng này. Chung quy cũng tại tên hoa hoa công tử chết tiệt kia. Mắng rủa tôi và Tuyết Hoa ko có tính thực tế, trí óc chậm phát triển, IQ lạc hậu so với xã hội, sở thích bệnh hoạn, cần bổ sung muối I-ốt để bù đắp. Vì vậy để mở rộng tầm mắt 2 người bọn tôi, hắn sẽ chính thức ra tay cua gái, chứng minh với ngôn tình và manga gì đó đều là phi thực tế. Khoan bàn đến việc hắn xúc phạm sở thích của tôi và Tuyết Hoa đã đủ chết vạn lần, sở thích của tôi thì liên quan quái j đến việc thiếu i-ốt chứ? Có giỏi thì lôi tôi ra biển để bổ sung muối đi?

Được rồi, giải thích một cách rõ ràng là hắn sẽ cho 2 con mù rơi từ thế giới khác đến trái đất là bọn tôi đây chiêm ngưỡng một màn cua gái đặc sắc mà không phim truyện nào mô phỏng được.Cũng nhờ cái ý tưởng chết tiệt của Thiên Huy mà bây h tôi và Tuyết Hoa phải chui rúc làm bạn cùng đám muỗi đói ăn này, để vinh dự xem 1 màn phim 3D cận cảnh. Hứ! Bà Khinh!

Nói thêm một chút là hiện tại tôi đang phục kích trong bụi cây nhà hắn, chờ con sói già dẫn dụ tiểu bạch thỏ về hang. Hình như đối tượng là con bé Nhu Ngọc lần trước hắn từng nhắc qua. Chờ cho đến khi mặt trời gần lặn vẫn chưa thấy Thiên Huy đâu, có khi nào bọn tôi bị hắn chơi xỏ ko? Muỗi đốt đau chết mất. Tuyết Hoa ngậm cọng cỏ trong họng, làu bàu chửi rủa không thương tiếc, tôi vỗ vai nó an ủi mấy câu, nó còn quay sang hỏi tôi lườm nguýt

-Chẳng phải m vẫn ước ao được 1 lần hóa thành thần trộm sao? Rình rập như vầy cũng giống mà, còn cáu j nữa?

-Hứ..nếu làm trộm thì cũng phải giống Mộc Ly Tâm đi trộm đồ của Tề Mặc, còn đằng này phải làm một con chuột chui rúc ở đây, không bay lên mái nhà, không trốn trong ống khói, không phá hủy hệ thống, không quăng lựu đạn, không có cảnh sát truy đuổi gay cấn thì tao làm trộm làm quái gì?_Nó nói với vẻ rất...ư là bức xúc

-Có tên trộm nào mà phô trương thế không?. Mày trực tiếp viết bốn chữ "Tôi chính là trộm" dán trước ngực, hiệu quả còn cao hơn đấy

Tuyết Hoa hất mấy ngọn tóc trước mặt, giận dỗi không thèm nói chuyện với tôi. Đúng lúc này cổng lớn được mở ra, một cặp nam nữ bước vào. Thiên Huy dắt một chiếc xe đạp, theo sau hắn là một cô gái nhỏ. Tôi ngơ ngác ngắm cô bé đấy....Ôi! Xinh Thiệt

Tôi vốn là một người ngưỡng mộ cái đẹp, chỉ cần đẹp thì tôi đều thích, không phân biệt tốt hay xấu, ko phân biệt người hay vật chỉ cần đẹp thì tôi thích hết. Mà cô bé kia, tựa như một thiên sứ từ thiên đàng rơi xuống

Cô bé tên Nhu Ngọc đó đẹp tựa như một búp bê trong lồng kính, cử chỉ, lời nói đều chuẩn gái nhà lành, tôi còn mê mệt huống chi là Thiên Huy. Da trắng như bạch ngọc, tương phản với màu da ngăm khỏe của thiên Huy, dưới năng mặt trời trở nên phiếm hồng tinh tế. Môi đỏ mọng, chúm chím như trái cherry, óng lên màu son môi quyến rũ. Tóc hơi xoăn nâu, buộc túm lại một bên, vừa tùy tiện lại vừa thục nữ. Đặc biệt là phải kể đến màu mắt xanh đại dương, vừa to vừa lấp lánh, mỗi khi chớp nhẹ, hàng lông mi cong dài cũng rung theo. Tôi không kìm được mà rên lên một tiếng, trên đời này thực sự có người đẹp đến vậy sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

~MUN~