Nhạc Hy chính thức nổi khùng, có ai hiểu cho cô cái cảm giác mấy tiếng đồng hồ bị chồng bơ đẹp không? Giờ thì cô đã biết, tra nam....
Quân Hàm xú danh đại tra nam là có thật, người gì đâu mà kì quặc.
"Anh rốt cuộc uống phải thuốc hết hạn chăng? Tại sao có thể thần kinh đến như vậy. Quá đáng!"
"Hối hận giờ vẫn còn kịp đấy!" Vương Quân Hàm ngược lại vẫn ngồi vui đùa với Vương Kỳ, hoàn toàn mặc kệ những cảm xúc nóng giận trên mặt vợ.
"Được! Vậy trả con cho em..."
"Một đổi một."
"Đổi cái quái gì?"
Nhạc Hy hơi sững sờ, trong lòng nhói lên chút tuyệt vọng, chẳng lẽ Quân Hàm hết tình cảm với cô thật?
"Lấy con thì đổi em cho anh, không kì kèo mặc cả, được thì được không được thì thôi."
Thiếu nữ nghe nam nhân thao thao xong lại cười vui vẻ, bóng dáng yêu kiều mon men đến gần chồng.
"Dạo này em bị mắc bệnh thích anh í, làm thế nào bây giờ?"
"Anh đè em ra là em liền hết thích luôn đấy!" Thấy Nhạc Hy cười nói, Quân Hàm nhanh chóng quay lại hôn chụt một cái vào má cô. Ai da~ đây là hôn trộm truyền thuyết không lẫn vào đâu được.
"Hừ..."
Bầu trời hôm nay khá đẹp, không nắng cũng không mưa, lại nữa cái khung cảnh gia đình ba người hạnh phúc trong căn bếp, thật khiến con dân nổ đom đóm mắt mà.
"Em nói, cho anh bất ngờ gì?"
"Đợi chút!"
Nhạc Hy cười cười rồi nhanh chóng lên cầu thang, nhanh đến nỗi hai bậc một bước như trẻ con.
Món quà cô đưa anh, chính là chiếc đồng hồ hôm bữa mua ở khu mua sắm, đồ dùng cho Quân Hàm đơn nhiên là phải đắt tiền trước, sau đó là bắt mắt, sang trọng.
"Hôm nay sinh nhật anh!"
"Ừ..."
Quân Hàm nhoẻn miệng, nhận quà rồi một tay giữ gáy vợ, kéo cô vào lòng. Sau đó còn không quên hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Hai người giữ tư thế vậy một lúc lâu, anh mới trầm ổn nói:
"Hy, anh xin lỗi! Vì...tất cả."
"Đừng nói vậy! Anh không có lỗi."
"Đợi chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa em và con đi du lịch một chuyến!"
Quân Hàm nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tay còn quấn quấn vài lọn để đưa lên mũi thưởng thức hương thơm ngọt ngào.
"Được. Em đợi anh."
Sáng hôm nay, những chuyện vui buồn, đều có cả. Lời tạm biệt và hứa hẹn, liệu có thể thực hiện?
Trong chuyện tình yêu không có đúng sai, chỉ có bên nào yêu nhiều hơn bên đó thua. Tình cảm xuất phát từ hai phía không thể bị cưỡng ép, mà là do 'lửa gần rơm lâu ngày cũng bén'. Con gái, yêu sâu đậm một người chính là nghiệt duyên, bởi vì khi kết thúc một mối tình, sẽ chỉ luôn có một người đau khổ mà thôi. Hãy để mọi chuyện theo tự nhiên, đừng vội vàng và quá quan tâm đến đối phương, nên chú ý đến bản thân mình nhiều hơn, những việc còn lại, đừng chấp nhặt làm gì. Mình không yêu mình thì còn ai yêu mình đây?
Nhạc Hy ngồi trên máy bay mà cảm giác đang ở trong chuyến biệt ly với Vương Quân Hàm. Khẽ lật người quay sang nhìn bảo bối tạc từ đường nét của anh, cô lại mỉm cười.
"Vương Kỳ, con có biết không, sắp tới có lẽ chỉ còn hai mẹ con ta thôi."
"Bố...B-Bố."
Nhạc Hy cười một cái rồi trầm ngâm, liệu trong vòng một năm, mọi thứ sẽ thay đổi? Điều duy nhất khiến cô hao tâm đó là... việc Quân Hàm đổi gió, bỗng nhiên có thể thích một nữ nhân khác.
"Đại ca... Bên tổng cục hàng không dân dụng giải quyết xong rồi!"
"Trạm không lưu?"
"Ta đã lấy được quyền kiểm soát tuyệt đối." Lập Cung thể hiện sự đắc ý ra hẳn gương mặt, quả không hổ là Quân Hàm, chỉ cần nói vài câu đã xong đến 90% rồi. Cái thời trung học, Quân Hàm ở Thượng Hải là một tên người gặp người sợ, chả bậc phụ huynh nào muốn cho con cái họ dây vào người như hắn cả: rượu bia, thác loạn, ăn chơi tụ tập, gái gú... Thậm chí, đôi khi ra đường gặp tên nào đầu trâu mặt ngựa, dân chợ búa thì chỉ việc giơ số điện thoại Quân Hàm ra, chúng đã dè chừng đến tám phần rồi.
"Tịch thu và chiếm giữ các lô hàng bén mảng đến đất Thượng Hải, trong vòng một tháng cấm vận mọi phía giao dịch với Nghĩa Đông, Thượng Vĩ." Vương thiếu gác chân lên bàn làm việc, nhẹ tay xoay cái bút bi mấy vòng liền.
"Liên hệ với bọn thổ phỉ gần biên giới và các nơi trong, lân cận Thượng Hải. Làm ngay đi!@