Xong, cái sự thật Lý Minh là cha ruột của Mạc Vận và Nguyệt Tịch không quá đỗi bất ngờ nhưng mà vì cái lí do gì mà dạo gần đây người cũ, chính xác là Lộ Hà Điệp lại quay về, hơn thế còn thường xuyên bám Quân Hàm. Cô biết chồng cô đẹp trai, giàu có nhưng mà không phải Lý Minh cũng yêu nghiệt sao, người ta còn có con với nàng nữa đấy!
Chuyện là tình cờ hôm nay, sau khi từ Thuỵ Điển trở về được hai tuần, cô với Quân Hàm đi mua sắm, tiện thể tạt vào một cái nhà hàng, không ngờ bắt gặp Lý Minh cùng cái cô Lộ Hà Điệp cãi vã, to tiếng với nhau ở khu vực nhà vệ sinh.
"Điệp Điệp!"
"Anh im đi, chúng là con của Quân Hàm, không phải anh!" Nữ nhân gương mặt xinh đẹp ứa lệ, bộ dáng đau khổ trông đến tội nghiệp. Còn nam nhân bên cạnh chật vật không thôi, mở miệng một câu Điệp Điệp, hai câu Điệp Điệp.
"Anh xin lỗi, lúc đó không nên bỏ em. Hà Điệp, là anh đáng chết em đừng như vậy. Anh so hắn tốt hơn, Quân Hàm còn là nam nhân đã có vợ, em phải nghĩ đến vợ hắn nữa chứ?"
"Không phải của anh mà...hức..anh..buông ra đi..hức!"
"E-Em!"
"Anh năm đó tuyệt tình như vậy, chỉ có Quân Hàm ở bên tôi, sao hiện tại lại thay đổi?"
"Chứ không phải em cũng bỏ cậu ta để xuất ngoại cùng gia đình sao?"
Lý Minh không hạ mình nữa, anh kiệt sức rồi, một thân sơ mi cùng quần âu phẳng phiu dựa vào tường. Không phải không yêu mà vì yêu nên mới tuyệt tình. Năm ấy là một tên kiêu ngạo, công tử con nhà giàu, tự nhiên lại đi thích một đứa con gái nghèo hèn, ba anh mà biết người thiệt đầu tiên chính là cô. Ấy vậy sự việc không ngờ lại ra nông nỗi hôm nay. Anh đố kị với Vương Quân Hàm từ nhỏ: đều là nam nhân, nhan sắc một 9 một 10, cớ gì hắn lại được nhiều nữ nhân si mê? Vì sự dịu dàng sao? Ta Lý Minh muốn phỉ nhổ, nhu nhược thì có.
"Em không bỏ anh ấy! Là bà nội anh ấy đe doạ Lộ Thanh Chi, con bé chính là người thân duy nhất của em"
"Yêu hắn?"
"Đúng!"
"Vậy em có dám ôm mộ hắn thề non hẹn biển cả đời không?"
"Anh cấm được đụng..."
Không khí trở nên căng thẳng khi Nhạc Hy đang nghe lén thì Quân Hàm từ ngoài bước vào, khiến hai nhân vật chính thất thần vài giây.
"Anh thấy chưa? Anh í sẽ không bỏ em!"
"Hừ."
Quân Hàm mắt nhắn mắt mở cũng hiểu câu chuyện đang xảy ra, anh cười khẩy rồi gõ cửa nhà vệ sinh nữ:
"Tiểu Hy, ra được chưa?"
Phía bên kia cánh cửa gỗ màu nâu, Nhạc Hy muốn đập cho hắn một trận, chuyện tốt bị ngươi phá hỏng rồi.
Cô mở cửa cái cạch, Lý Minh phừng phừng nhìn cô. Dám đứng đây nghe lén? Muốn ăn đập phải không?
"Hàm...m." Hà Điệp yếu ớt gọi tên anh, nhưng đáp lại, Quân Hàm quẳng cho cô một câu.
"Thủ tục làm xong rồi, Lý tổng ngày mai qua đón bọn trẻ nhé."
Lý Minh cười khẩy, gương mặt đẹp trai bỗng trở nên tà mị. Anh ta gật nhẹ đầu sau đó nói:
"Được. Hôm nay tôi mời cậu một bữa, coi như cảm ơn công nuôi dưỡng hai bải bảo mấy năm qua."
"Không cần! Một bữa không đủ. Cậu kéo Lý phu nhân tránh xa gia đình tôi ra là được."
"Đừng....Quân Hàm em yêu anh mà!"
Tình thế càng lúc càng khó xử, Nhạc Hy nín thở nhìn sắc mặt khó coi của cả ba người, bỗng Vương Quân Hàm lên tiếng:
"Lý tổng không muốn cô liền có thể quay về tìm Tôn Kinh Lâm đại gia, như cái hồi cô sang Đài Loan ấy."
"Là do bà nội cưỡng ép, em không muốn đi!"
Lý Minh không chịu nổi liền bịt lấy mồm Hà Điệp, không quên nói.
"Đủ rồi! Vương thiếu nếu đã biết đến hai chữ Lý Phu nhân thì nên tôn trọng tôi một chút. Không cần biết hai người trước đây thế nào, hiện tại cũng đừng có quan hệ."
Anh ta kéo Hà Điệp đi, còn Nhạc Hy thì đơ toàn tập, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Diễn viên hạng A quần chúng đại nhân liền cùng vai nam phụ muôn thuở diễn trò, nghe đã thú vị, trực tiếp chứng kiến còn kích thích hơn.
"Anh trả lại đám trẻ thật à?"
"Em không muốn?"
"Nhưng mà....chúng nó làm sao chấp nhận nổi loại chuyện này?" Nhạc Hy băn khoăn, Lý Minh kể ra không phải người xấu nhưng mà Lý Dương Đế thì...thật muốn đánh dấu hỏi chấm to đùng lên mặt ông ta luôn.
"Nghe này! Nam nhân không có lòng bao dung nhiều như em nghĩ, đừng nói là 1,2 năm; anh bỏ tiền nuôi chúng 6 năm, đổi lại vẫn là tờ giấy xác nhận không cùng huyết thống. Còn nếu em quý bọn trẻ thì có thể thỉnh thoảng sang chơi, anh không cấm!"
Quân Hàm đưa cô ra ngoài, không quên bồi thêm hai ba câu:
"Còn nữa, anh biết em vẫn còn lén lút dùng thuốc an thần và trợ thần kinh, từ giờ vứt hết đi, thuốc tốt thì không thể có hiệu quả ngay."
"Xì, anh cứ như bố em í. Thật lắm chuyện!"
________________________
#Sue
Douma từ khi nào nam thần "kinh" xã hội đen lại thành ra thế này. Anh muốn em sống sao đây huhu, từ chap sau cho quay về hình tượng ban đầu. Tra nam một tí, còn với vợ đang bị bệnh thì phải 'NHỊN'.