Cô Gái Mang Trái Tim Đá

Chương 43




Đối với một cậu bé có thể trở thành trẻ mồ côi, Iceland vào thế kỷ thứ chín là một trong những nơi tệ nhất. Cha mẹ của Sigurðr Sigurðsson đã đến đây theo làn sóng di dân đầu tiên của người Na Uy và quyết định rằng vùng đất này có một vẻ đẹp kỳ lạ thích hợp với việc gây dựng một gia đình. Nhưng khi Sigurðr mới được chín tuổi, cha cậu đã mất tích trên những tảng băng trôi và, không lâu sau đó, mẹ cậu vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại sau giấc ngủ. Cậu bé tiếp nhận phần đất đai của gia đình và quyết tâm cho đời thấy mình có thể làm được những gì, nhưng cậu đã thất bại: cậu còn bé quá, và chẳng mấy chốc đã phải kiếm sống bằng cách nhặt nhạnh từ những xác cá voi chết dạt vào bờ.

Thực ra, có thể sở hữu kỹ năng đó cũng chẳng phải chuyện không hay: thịt được dùng làm thức ăn, mỡ làm đèn, còn xương thì để làm tất cả những vật dụng gia đình người ta có thể nghĩ ra. Tất cả những thứ này, Sigurðr có thể đem bán lấy tiền tự trang trải cuộc sống. Tuy nhiên, cậu bé vẫn cảm thấy sự tồn tại của mình thiếu một cái gì đó; dù vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu biết cứ sống lay lắt nhờ những xác chết là không đủ, và cậu luôn mong được trở nên mạnh mẽ và can đảm.

Vì thế, những khi không xẻ thịt xác cá voi bị sóng đánh lên bờ, Sigurðr lại lặn. Trên bờ vực trông xuống một cái vịnh hẹp, với cả đại dương bao la trải dài trước mặt, cậu sẽ tận hưởng giây phút cả thế giới xung quanh mình dường như đều tan biến vào hư không. Rồi chân cậu sẽ đẩy cậu bay vào không trung và sẽ có một khoảnh khắc không trọng lượng ngắn ngủi khi trận chiến giữa đại dương và bầu trời bất phân thắng bại, và Sigurðr sẽ - chỉ trong phút giây đẹp đẽ ngắn ngủi này - tưởng tượng bản thân đang trôi dần tới mảnh đất thiên đường Valhalla.

Nhưng đại dương luôn luôn thắng, và cậu sẽ xé gió rơi xuống như một con dao bị thả độp xuống đất. Mặt nước chồm lên chào đón cậu, và khi rẽ sóng lướt qua mặt nước trong veo, cậu sẽ cảm thấy như mình đã trở về nhà. Sâu xuống dưới sẽ là nơi cậu lặn, tìm kiếm gì đó dưới đáy biển, trước khi trồi lên khỏi mặt nước với cảm giác được thanh tẩy. Nhưng cảm giác đó chẳng bao giờ tồn tại đủ lâu cả.

Khi chơi với những cậu con trai khác, vì vẫn còn chút thời gian rỗi cho việc này, cậu luôn luôn cảm thấy bị tách khỏi chúng theo một cách nào đó. Cậu thích chơi đấu vật và chạy thi y như những đứa trẻ khác, và cậu thậm chí còn thích đánh nhau đến rớm máu trong vài cuộc thi đấu nữa, nhưng rồi cũng đến lúc tất cả thanh niên khác đều đã tìm được các thiếu nữ để cùng chơi trò "đấu vật". Sigurðr, Sigurðr tội nghiệp, vẫn chỉ hài lòng với việc đấu vật cùng mấy cậu trai, và chẳng mấy chốc mọi người bắt đầu băn khoăn tại sao cậu lại chẳng có chút hứng thú nào trong việc tìm vợ cả.

Sigurðr quen dần với việc dành cả buổi tối ở những quán rượu trong vùng để cố gắng thể hiện sự nam tính, nhưng dù cậu có cố dán mắt vào bộ ngực của các cô phục vụ đến mấy đi nữa, mắt cậu cuối cùng vẫn cứ lang thang tới những đốt ngón tay lông lá của anh phục vụ quầy rượu. Từ đó, mắt cậu sẽ lướt dần xuống những đường cong mạnh mẽ trên mông của Hodbroddr và rồi, luôn luôn là như thế, ánh mắt cậu sẽ dừng lại nơi một người đàn ông, lớn hơn cậu ấy một chút, tên là Einarr Einarsson.

Einarr là một tảng đá granite được ngụy trang thành người, với bộ ngực nở nang và hai cẳng tay có thể thuần hóa bất cứ người đàn ông nào - đấy là Sigurðr thích tưởng tượng ra thế. Mắt Einarr làm Sigurðr nghĩ tới dòng nước lạnh như băng nơi cậu hay ngụp lặn, và mái tóc rực lửa của anh thì giống như sự cuồng nhiệt trong trái tim chàng trai trẻ vậy. Einarr có nghề thợ mộc, nhưng anh cũng là một Viking.

Hai người quen biết nhau sơ sơ, do dân cư nơi đây khá thưa thớt, nhưng chẳng qua lại gì mấy cho tới buổi tối Sigurðr dồn hết can đảm để đi ra bắt chuyện. Cậu ưỡn ngực cao hơn bình thường, hạ giọng xuống, và chỉ cười tiếng cười đàn ông nhất của mình. Tuy nhiên, Einarr nhận ra ngay ngồi trước mặt anh không phải một người đàn ông mà chỉ là một cậu bé cô độc.

Có gì đó ở Sigurðr, quá đáng thương và cũng quá lạc quan, đã chạm vào góc tâm hồn tốt đẹp của Einarr. Anh biết cậu đã mất cả cha lẫn mẹ, và anh cũng đã thấy cậu lang thang trên bờ biển với những cái túi đựng thịt cá voi. Thay vì đuổi cậu đi, anh đã lắng nghe, và khi Sigurðr nói những chuyện linh tinh vớ vẩn - mà những chuyện đó thì nhiều lắm - Einarr chỉ gật đầu. Anh thấy không nên nói nặng với một người đã phải chịu quá nhiều đau khổ trong đời.

Cái đêm trong quán rượu đó là mở đầu cho rất nhiều đêm khác. Mối quan hệ giữa họ khá lạ lùng, nhưng chẳng hiểu sao khá tốt đẹp, vì Einarr rất yêu mến những nét tính cách của Sigurðr mà những người bạn Viking của anh không có. Chàng trai trẻ, dù không đặc biệt thông minh, luôn có những lúc mong muốn một điều tốt đẹp hơn sẽ đến. Sigurðr không muốn phá hủy, cậu muốn sáng tạo - chỉ là cậu không biết phải làm như thế nào thôi. Cậu thường nói với Einarr rằng nghề mộc của anh thật tuyệt vời. Trong khi Einarr ngoài mặt thì càu nhàu, thâm tâm anh cũng đồng ý như vậy - đó là một nghề kiếm sống khá tốt - và anh cũng nghĩ có lẽ cậu bé này có thể còn làm được tốt hơn, nếu được hướng dẫn đúng cách.

Chẳng mấy chốc Einarr nhờ Sigurðr giúp mình ở cửa hàng đồ gỗ, và lời đề nghị đã được chấp nhận đầy háo hức. Thực ra, đó không phải một quá trình học việc chính thức, vì không có gì cho thấy sau này Sigurðr sẽ trở thành thợ mộc, nhưng đó cũng là một cách hay để giúp cậu bận rộn. Trái tim Sigurðr đập nhanh hơn bình thường khi cậu lần đầu tiên đến căn nhà dài của Einarr.

Ngôi nhà mang đậm phong cách Iceland, xây dựng bằng bất cứ loại vật liệu nào tìm được. Những tảng đá xù xì đặt làm móng cho các cột gỗ thẳng tắp. Các bức tường trát bằng đất trộn than bùn với những kẽ hở được lấp đầy gỗ sồi Iceland. Einarr tự hào khoe một đặc điểm không lẫn với nơi đâu của ngôi nhà: ở trong góc, anh đã đào một cái rãnh dưới bức tường để lấy nước từ dòng suối gần đó. Chẳng cần phải đi xa để lấy nước sạch, vì tất cả những gì anh cần làm là nhấc tấm ván sàn lên và múc một xô nước, thế là xong.

Từng phân của ngôi nhà đều được chất đầy gỗ: một số loại là gỗ Iceland bản địa, một số được nhập từ Na Uy, và một số là gỗ dạt vào bờ. Tất cả đều được giữ trong nhà để luôn trong tình trạng khô ráo sẵn sàng làm việc. Những bức tường treo đầy vật dụng bằng sắt, giũa, nạo, dao và đục, và có hàng giá đựng dầu được dùng cho công đoạn cuối cùng.

Hầu như tất cả các ghế băng, giá để đồ, và thậm chí cả nông cụ đều được khắc những họa tiết tinh xảo. Sigurðr dịu dàng lướt tay lên những vết khía xoắn xuýt lại với nhau của một trong những đồ vật đó, một cái nôi dựa vào tường. Từ bốn góc của nó, những cây cột dựng đứng lên trên; đầu mỗi cây cột đều được chạm trổ hình rồng với cái đầu vừa khít nắm tay của cha mẹ bé để họ có thể đu nôi cho em bé ngủ.

"Nó là cho con trai tôi, Bragi."

Sigurðr biết Einarr đã kết hôn và làm cha. Không cần phải nhắc cậu về chuyện này nữa. "Thật là tốt," cậu trả lời, rồi chỉ về phía một cái thùng đầy ứ những ống mảnh bằng gỗ. "Chúng là gì vậy?"

Einarr rút một cái ống đưa ra trước mặt mình, chiêm ngưỡng độ dài của nó, trước khi đưa cho Sigurðr.

"Tôi không giỏi làm cung tên, nhưng có thể chế một chiếc cung thẳng và chắc chắn thì lại là chuyện khác."

"Einarr lại đang khoe khoang phải không?"

Một phụ nữ bế một đứa bé sơ sinh đang bú mẹ đi vào nhà mà không ai hay biết. Màu xanh da trời trong mắt cô thậm chí còn rực rỡ hơn của Einarr và tóc cô, được buộc gọn bằng một chiếc chun sặc sỡ, có những lọn vàng óng lấp lánh do được cô nhuộm với kiềm.

"Cậu hẳn là Sigurðr. Thật mừng quá, cuối cùng cũng được gặp cậu."

"Đây là Svanhildr," Enairr nói. "Cái mỏ neo của tôi."

"A, cái giữ cho anh được vững vàng phải không?" người vợ hỏi.

"Không," người chồng trả lời, "cái luôn kéo tôi xuống ấy."

Svanhildr đập mạnh vào vai anh một cái, và Einarr giơ tay ra - không phải để đánh lại, mà để đỡ lấy đứa bé để nó không bị mất thăng bằng.

"Cậu nhóc may mắn này," Enairr nói, "là Bragi."

Svanhildr trao đứa bé cho chồng, chỉnh lại chiếc vòng nạm đá quý quanh cổ, và hất vạt chiếc váy tạp dề xuống. Chuỗi chìa khóa đeo bên eo cô đồng loạt kêu leng keng cùng những viên đá trang trí trên dây chuyền, và kết quả là mọi cử động của cô đều ồn ào. Cô lại vỗ yêu chồng một cái nữa, trước khi ôm lấy đứa trẻ. Nhìn nét mặt cô, bất cứ ai cũng có thể thấy rằng đây là người phụ nữ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Người đàn ông và cậu bé làm việc suốt buổi chiều - hầu như là thế, Einarr hướng dẫn cách sử dụng các dụng cụ - rồi Sigurðr trở về nhà sau khi đã từ chối lời mời ở lại ăn cơm tối của Svanhildr.

Ngày hôm sau, khi Svanhildr đón cậu nơi ngưỡng cửa nhà dài, Sigurðr đã trao cho cô một cái túi. "Tôi mang ít thịt cá mập đến," cậu nói.

"Cậu thật tốt bụng," cô nói, nhã nhặn cầm chiếc túi sao cho nó trông có vẻ nặng hơn trọng lượng thật. "Tôi sẽ ủ men chỗ này, và khi nào xong xuôi cậu sẽ ăn với chúng tôi nhé."

Sau khi ngập ngừng một lúc, Sigurðr lúng búng, "Tìm được xác cá voi thì rất tốt, nhưng cá mập thì cũng hữu ích lắm."

"Ừ. Thôi vào đi." Cô đá đống gỗ qua một bên. "Ấy là, nếu cậu tìm được chỗ giữa cái đống gỗ này. Thỉnh thoảng tôi cứ có cảm giác là mình đang sống trong rừng ấy."

Một lần nữa hai người đàn ông lại dành cả ngày cùng nhau; lần này là bài học về cách bảo quản dụng cụ. Khi Svanhildr mời Sigurðr ở lại ăn tối, cậu đã chấp nhận. Cô dọn món thịt gà hầm với rong biển, và trong khi hai người đàn ông ăn uống, cô ngồi đưa nôi cho tới khi Bragi ngủ.

Họ ngồi quanh đống lửa trong nhà cho tới tận tối muộn, những cột khói cứ đều đặn bốc qua lỗ thông hơi trên trần nhà. Svanhildr đun một chảo bia nhỏ và khi những cốc bia của họ gần cạn, cô sẽ nhúng chiếc muôi có hình con ngỗng vào chảo để lại đổ đầy cốc. Khi Sigurðr khen ngợi hương vị tuyệt hảo của món đồ uống, Svanhildr giải thích rằng bí mật nằm ở sự kết hợp giữa vị cây bách và hoa mua mọc ở đầm lầy. "Người ta hay nói rằng người đàn ông hạnh phúc hay không là phụ thuộc vào chất lượng thức ăn của anh ta," cô giải thích tiếp, "nhưng trong trường hợp của Einarr thì nó có vẻ phụ thuộc vào chất lượng bia rượu của anh ấy nhiều hơn."

Einarr làu bàu đồng ý rồi lại uống thêm một ngụm đầy nữa.

Đêm đó, khi Sigurðr quay trở lại nhà mình, cậu lơ đãng chùi tay vào tấm da cá mập mà cậu định tặng cho Einarr. Cậu đã cắt nó ra từ lớp vây trên vì cậu biết nó có thể được dùng để làm giấy ráp tốt, nhưng cậu không tìm được lúc nào thích hợp để tặng cả. Khi cậu về đến cái lán xác xơ của mình, những ngón tay của cậu tê cứng đến nỗi cậu không để ý rằng chúng đã nhuốm đầy máu.