Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 91




Cả đêm hôm ấy, không một mi mắt nào trũng xuống, tám con mắt thẫn thờ như muốn nhìn sâu vào cái bóng tối u ám kia.

Gió lùa vào thổi bay nhè nhẹ làn tóc rối của Minh Anh càng để lộ ra một khuôn mặt mệt mỏi, đẫm nước mắt của nó.

Khoảng ba giờ sáng, giọng nói khô khan mới cất lên.

-"Dì..."

An Nhiên như người chết đuối vớ được phao bơi, ánh mắt cô liền hiện lên tia vui mừng khôn xiết.

-"Minh Anh, cháu rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện với dì rồi."

Bên kia im bặt đáng sợ, chừng mười mấy phút sau mới cất tiếng nhẹ như không.

-"Mẹ từng nói, chuyện của quá khứ cứ để mặc nó chìm theo thời gian đi... nhưng, cháu không thể, cháu không làm được."

Lồng ngực An Nhiên nhói lên, giọng nói rõ ràng đã chan đầy nước mắt.

-"Không sao, dì hiểu, nếu là dì dì cũng không thể chấp nhận được."

-"Mười mấy năm qua dì luôn ở bên cạnh cháu. Nói cháu hận dì là đúng, nhưng phần biết ơn dì dường như còn hơi nặng hơn phần thù oán kia. Cháu nghĩ kĩ rồi, cháu không dám chắc sẽ tha thứ cho dì, sẽ có thể xem dì là người mẹ thứ hai của mình như trước đây, nhưng cháu... sẽ cố gắng, cố gắng gạt bỏ hết tất cả."

Khóe mắt An Nhiên chảy xuống giọt lệ nhưng không giấu nổi niềm vui mừng.

-"Minh Anh, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu nhiều lắm."

....................................................................................................

5h sáng...

Minh Anh cùng mọi người bị bịt chặt mắt bằng miếng vải đen kịt sau đó bị đẩy ngồi vào trong xe, chỉ nghe tiếng Lâm Hải Nam nhắc tài xế lái xe.

-"Lâm Hải Nam, rốt cuộc ông định đưa chúng tôi đi đâu?"

Giọng nói xen lẫn căm phẫn vang lên, Lâm Hải Nam quay lại, ngón tay khẽ sờ vào chiếc nhẫn bên cạnh rồi nhếch mép.

-"Đến mộ viếng mẹ mày, hôm nay giỗ mẹ mày mà, chắc mày cũng muốn đến thăm chứ, haha."

An Nhiên cố gắng vùng khỏi dây trói gào lên.

-"Khốn kiếp, mày còn dám vác mặt đến đó à? Ai? Ai nói cho mày biết ngọn đồi đó?"

Tiếng cười rít ra từ miệng Lâm Hải Nam đầy ghê rợn.

-"Tao vẫn chưa nói với bọn mày sao? Haiz, đúng là người có tuổi nên ngày càng đãng trí mà. Người giúp tao thuận lợi từng bước, từng bước dắt mũi chúng mày chính là Ngọc Anh- người chúng mày luôn tin tưởng, haha."

-"Mày câm miệng đi, chắc chắn loại như mày lại dùng thủ đoạn của súc vật chứ gì? Hừ, Lâm Hải Nam, trước đây tao còn nghĩ mày chí ít còn chút lương tâm nhưng giờ tao mới thấy, lương tâm mày sớm bị chó tha mất rồi."

Chát...

Tiếng kêu chói tai vang lên, dù có bị bịt mắt thì cũng có thể đoán ra nguyên nhân. Hai tay Minh Anh đã bấu chặt vào vạt áo.

-"Đủ rồi, bây giờ ông đang lên cơn à? Ok, nếu muốn phát bệnh dại thì cuốn xéo vào trại tâm thần đi, đừng ở đây giương oai tác quái, làm đòn đe dọa trước, tôi thiết nghĩ, có phải trước kia do ông vũ phu như vậy nên vợ ông mới nhân cơ hội tìm bến đổ mới."

Mặt Lâm Hải Nam kịt lại, gân xanh nổi lên đáng sợ.

-"Dám miệng nó lại cho tao, để xem hết hôm nay nó còn to giọng đến bao giờ."

Khi miếng vải bịt mặt được tháo ra, Minh Anh đã đứng trước mộ bố mẹ nói. Ánh mặt trời chiếu thẳng vài bia mộ khiến hai hình ảnh trên đó như rạng rỡ hơn. Hai người như đang mỉm cười nhìn nó, bên tai còn văng vẳng tiếng mẹ nó gọi.

Không biết Lâm Hải Nam tiến lại lúc nào, bàn tay to khỏe khẽ đặt lên vai nó, thầm thì.

-"Thế nào? Mười năm nay tao mới có dịp thăm "vợ" mình, xem ra mẹ mày chắc cũng nhớ tao lắm."

Chát...

Không biết lúc đó làm thế nào, nó lại quay người lại nhanh như cắt giáng thẳng vào mặt Lâm Hải Nam, ám vệ thấy vậy vội giữ chắc ba người kia, loạt khác chĩa súng về phía nó.

Bị đánh bất ngờ, Lâm Hải Nam chỉ hơi nhếch mép, đưa tay lên miệng quệt vết máu rồi khẽ liếm trông rất quái rợn.

-"Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi."

Phập...

Bàn tay to lớn đập mạnh vào tấm lưng nhỏ của nó khiến nó mất đà ngã khụy xuống, ngẩng đầu lên lại bắt gặp nụ cười ấm áp của mẹ, trong lòng nó không khỏi oán giận hối lỗi.

Ở bên kia An Nhiên cùng Nhật Nam chửi rủa không ngừng, Lâm Hải Nam đanh mặt lại chỉ tay về chỗ ám vệ.

-"Làm bọn chúng ngậm miệng."

Chốc lát, miệng của họ đã bị dán chặt lại rồi không chút thương tiếc bị đẩy ngã xuống nền đất đầy cát sỏi.

Lâm Hải Nam rút ra một điếu thuốc rồi bình thản châm lửa.

-"Chúng mày lui ra trước đi, xuống bên dưới canh chừng, tao muốn nói chuyện riêng với con gái tao."

Ám vệ vâng lời lập tức lui xuống, lúc này ngọn đồi chỉ còn lại ông ta, Minh Anh và ba người đang bất động trên đất.

Khom người xuống cạnh chỗ nó, ánh mắt Lâm Hải Nam quét lên tấm di ảnh trước mặt, bàn tay khẽ chạm vào gương mặt người trong ảnh.

Minh Anh nhướng mày đưa tay hất tay ông ta ra, hai mắt trừng lên đáng sợ.

-"Bỏ cái tay dơ bẩn của ông ra, đồ cặn bã."

Lâm Hải Nam cũng rất phối hợp rút tay lại, đoạn lại khẽ gõ điếu thuốc khiến tàn thuốc rụng xuống.

-"Hôm nay giỗ mẹ con, đừng làm mất hứng. À phải rồi, mau đứng dậy giúp ta xếp đồ vào đi, loại quả này mẹ con thích ăn nhất, đúng rồi con loại này, hình như bố ruột con cũng rất thích thì phải."

Vừa nói ông ta vừa thản nhiên nhặt hoa quả trong giỏ ra đặt vào từng đĩa một.

-"Tôi có nên biết ơn ông đã cất công suy nghĩ chu đáo không?"

Lâm Hải Nam nhún vai đặt hai đĩa hoa quả trước hai mộ.

-"Minh Anh, mau lại đây chào bố mẹ đi con, xem ra mười năm nay để mẹ con ở đây đúng thật là quá thiệt thòi cho cô ấy rồi. À, ta thiết nghĩ chúng ta có nên chuyển nhà cho mẹ con không? Ngay bây giờ."

Sắc mặt Minh Anh càng khó coi hơn, nó đứng dậy xô ông ta ra rồi chỉ tay vào mặt đanh giọng lại.

-"Tôi cảnh cáo ông, đừng bao giờ đụng chạm đến mộ mẹ tôi nếu không dù hôm nay có chết, tôi cũng chắc chắn sẽ kéo ông chết chung."

Lâm Hải Nam vỗ tay đều đều, đôi mắt chim ưng liếc dọc người nó.

-"Hay lắm, rất hiếu thảo."

Chát...

Khóe mắt An Nhiên hơi giật lại, hàng lệ trong suốt đã rơi lã chã. Cô chỉ biết nằm yên đó mà than khóc cho Minh Anh.

Minh Anh gượng người dậy, vết thương cả mới lẫn cũ trong người bắt đầu hoành hành, gạt mấy sợi tóc dính bên mặt, nó hất hàm.

-"Ông chỉ có thế thôi à?"

Phập...

Viên đá trên tay lao thẳng vào Lâm Hải Nam, theo phản xạ ông ta vội né người nhưng cạnh sắc của viên đá cũng đủ để rạch một đường nhỏ trên cổ ông ta.

-"Xem ra hôm nay ta lại phải tốn thời gian trêu đùa với con rồi."

Dứt lời ông ta giơ tay cầm lên hai thanh kiếm nhật dài, sắc bén, ném một thanh về phía nó.

-"Đấu một trận giao hữu không? dù sao ta cũng muốn để mẹ con thấy mười năm qua con không lãng phí vô ích."

Trong chốc lát, cả không gian chỉ còn lại tiếng kim loại va vào nhau ghê rợn.