Căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc ai oán, đau khổ ngự trị. Cả bốn người, gương mặt ai cũng đều chứa đựng sự mất mát, bi thương, không một tiếng nói, không một từ ngữ nào có thể diễn tả hết sự đau khổ, bi ai này.
Các bạn sẽ ra sao khi người mà mình luôn tin tưởng, người mà bản thân mình luôn yêu thương, kính trọng như mẹ ruột mình lại cũng chính là người gây ra bi kịch cho cuộc đời bạn? Có thể đó là số phận, là thứ người ta gọi là nhân quả báo ứng chăng? hay lại là thứ mà người ta xem là nhân quả kiếp trước?
Gục người bên cánh cửa sắt lạnh lẽo, hai mắt Minh Anh đã đỏ hoe, vô hồn đến đáng sợ. Một chuỗi kí ức lại vang vọng lại, tựa như mọi chuyện mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
-"Mẹ Lan ơi, dì đến, mẹ ơi dì đến này."
-"Minh Anh của dì mới có mấy ngày không gặp mà đã xinh hơn nhiều rồi này, dì yêu Minh Anh nhất."
-"Minh Anh cũng yêu dì nhất, à không, Minh Anh yêu dì bằng yêu mẹ, hihi."
................................................................................
-"Minh Anh, sao cháu lại ngồi ở ngoài này? Gió lạnh dễ ốm lắm đấy, vào trong nhà đi. Hôm nay mẹ Lan nấu toàn món Minh Anh thích để mừng Minh Anh tròn sáu tuổi đấy, thích không nào?"
-"Dì ơi... bạn cháu... chúng nó bảo cháu là sao chổi hại chết bố và bà nội nên không ai thèm đến sinh nhật của cháu cả, hức hức."
-"Minh Anh của dì là cô bé ngoan mà, phải không? Cháu khóc vậy sẽ xấu lắm đấy. Các bạn không hiểu chuyện nên mới nói bừa vậy, cháu đừng để ý họ nha, Minh Anh tự trách mình vậy, cả mẹ, dì vs bố ở trên trời sẽ buồn lắm đấy."
-"Cháu không thèm khóc, hức... hừ, từ nay cháu không khóc nữa."
-"Được rồi nào, dì cháu mình vào nhà thôi, mẹ đang chờ đấy, nhanh lên nào."
........................................................................................................
-"Minh Anh ngoan, đừng khóc nữa, từ nay dì chính là mẹ con... đừng khóc nữa, mẹ Lan đã về với bố rồi, mẹ đã gặp được bố rồi nên chắc mẹ đang rất... hạnh phúc. Minh Anh cứ thế này sẽ khiến mẹ ở trên thiên đường đau khổ lắm đấy. Hay là Minh Anh của dì muốn mẹ phải khóc vì Minh Anh."
.............................................................................................
-"Dì xin lỗi, vừa nãy dì hơi nóng giận. Nhưng Minh Anh, cháu phải cố gắng lên. Cháu khác những bạn khác, cháu có sứ mệnh phải hoàn thành, cháu phải thật cố gắng mới có thể trả thù cho mẹ, mới có thể làm mẹ yên tâm nhắm mắt. Hơn nữa, dì biết dì làm vậy là đã khiến cháu mất đi tuổi thơ thuần khiết, nhưng Minh Anh, xã hội này không đơn giản như chúng ta nghĩ, vậy nên, dù cháu có trách dì, dì cũng bằng lòng chỉ mong cháu hãy nghĩ đến mẹ, đến cơ ngơi của họ Hoàng, bao nhiêu năm bố cháu gây dựng lên..."
....................................................................................
-"Đang có tâm sự gì vậy Hân?"
-"Dì, vừa nãy cháu mơ thấy mẹ, có phải mẹ đang trách cháu không mau chóng đòi lại công bằng cho mẹ không dì?"
-"Ngoan, cháu không được khóc, phải rắn rỏi lên. Mẹ đang thầm nhắc cháu, phải tin vào bản thân mình, cố gắng hơn nữa..."
..........................................................
-"Dì xin lỗi... hung thủ hại chết bố cháu là dì, dì xin lỗi, Minh Anh."
Tiếng nấc khẽ vang lên, tận sâu trong tim cảm giác nhói đau, trống rỗng lại truyền đến. Sự việc ngày hôm nay giống như một cơn ác mộng vậy, tất cả đều mơ hồ nhưng cũng rất thật.
-"Mày là sao chổi hại người, chính mày đã hại chết bố mẹ mình, nay lại muốn hại Hoàng Tuấn sao? Lâm Khả Hân, tốt hơn hết mày nên cút khỏi đây, nếu không tao thề có ngày chính tao sẽ tiễn mày xuống âm phủ đoàn tụ với bố mẹ mày."
Hoàng Tuấn? Nhắc đến hai từ này, nó lại tự giễu bản thân mình, lồng ngực dâng lên đến khó thở.
Hoàng Tuấn sẽ không chết nếu không gặp một sao chổi như nó? Hoàng Tuấn sẽ luôn vui vẻ nếu không có vật thể quái ác như nó xuất hiện? Chính nó đã hại tất cả mọi người, chính nó đã cướp đi tất cả sinh mệnh của họ.
-"Hân, cậu đi đâu về vậy?"
-"Liên quan cậu không?"
-"Đây không phải là vấn đề có hay không, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu đi gặp Nhật Nam phải không?"
-"Phải thì sao? mà không phải thì sao? từ khi nào tôi đi đâu cũng phải báo cáo cho các người?"
-"Tôi là hôn phu của cậu, nửa đêm cậu đi gặp người con trai khác... Khả Hân, trái tim tôi không sắt đá, không lạnh lẽo như cậu nghĩ đâu, tôi cũng biết đau, biết tổn thương, biết ghen tỵ..."
-"Hôm nay cậu "mít ướt" đấy à? Nghe này, tôi đã nói rồi, việc ai người nấy lo, không liên quan đến nhau, làm ơn tha cho tôi đi, tôi mệt rồi."
.................................................................................................................
-"Dậy rồi hả? Đi rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng."
-"Mọi người đâu cả rồi mà cậu lại chuẩn bị bữa sáng?"
-"Từ hôm nay, ngày ba bữa tôi sẽ chịu trách nhiệm lo cho cậu."
-"Haha, cậu định làm vú em hay mẹ bỉm sữa đây."
-"Hừ, không phải lo đồ ngốc nhà cậu ăn linh tinh bên ngoài, còn bỏ bữa, hành hạ dạ dày bị xuất huyết thì tôi đã không để ý đến đồ ngốc nhà cậu rồi."
.....................................................................................................
Cạch...
-"Cậu làm quái gì vậy?"
-"Đồ ngốc này, biết mình bị dị ứng còn cố ăn là sao?"
-"Tôi thích thì tôi ăn, không liên quan đến cậu."
-"Nếu không phải vì lo cho hôn thê của tôi, Lâm Khả Hân, cậu nghĩ tôi sẽ để ý sao?"
....
-"Được rồi.. cậu ăn đi, dù sao lát nữa cũng tiện đường ghé qua bệnh viện một lát."
.....................................................................................................................
-"Hân, cậu mở mắt ra đi, đừng ngủ nữa, bây giờ chỉ cần cậu tỉnh, tôi sẽ không ép cậu, không bắt cậu phải bên tôi nữa...."
..................................................................................................
-"Cậu Tuấn... chúng tôi..."
-"Nói đi? Ông lắp bắp quái gì? Hân sao rồi, cô ấy tỉnh chưa?"
-"Cậu... chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, bây giờ, cậu kí vào..."
-"Khốn kiếp, giấy cam kết? Ông muốn chết phải không? Nếu không cứu được cô ấy thì bệnh viện này của ông cũng đem đi làm nghĩa địa cho rồi."
...........................................................................................................
-"Tuấn, đom đóm kìa..."
-"Thích hả? Vậy tôi đi bắt cho cậu nhé."
-"Hừ, cậu nghĩ tôi là con nít hả?"
-"..."
-"Ơ, Tuấn chúng bay mất rồi, mau đuổi theo đi."
-"Được rồi, đừng kéo nữa... cứ tin tưởng vị hôn phu này đi, tôi sẽ bắt cho cậu chục con về ngắm, vậy nhé..."
...................................................................................................................
-"Mày là đồ sao chổi, chính mày hại chết bố mẹ mày, bây giờ mày còn muốn hại cả Hoàng Tuấn sao? Tao nói cho mày biết, trừ khi tao chết nếu không mày đừng mơ làm hại cậu ấy."
-"Tuấn chết rồi... là lỗi của mày, tại mày mà cậu ấy chết. Lâm Khả Hân tao sẽ không để yên cho mày đâu..."
................................................................................................
Đôi mắt vô hồn như đọng lại đầy ác mộng, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá mơ hồ nhưng lại rất thực. Bất giác nó đưa tay đấm mạnh vào đầu mình.
-"Đúng, là tại tôi, tại tôi hại các người, lỗi tại tôi, tại loại sao chổi khốn nạn như tôi."
Bên kia An Nhiên gần như gào lên, ánh mắt đỏ mọng chen lẫn tuyệt vọng.
-"Hân, cháu sao vậy? dì xin cháu, cháu bình tĩnh được không? Dì biết cháu rất sốc, nhưng Hân, dù thế nào cháu cũng đừng như vậy..."
-"Dì nói đi, rốt cuộc tôi vẫn là sao chổi đúng không? Haha, ngay từ đầu, lẽ ra tôi nên chết đi, nên sớm rủ bỏ tất cả..."
Nhật Nam vội giữ hai tay nó, đau lòng nói.
-"Hân, đừng vậy, đừng tự trách mình nữa, tôi xin cậu đấy."
-"Bỏ tôi ra, cậu đi đi, tốt nhất tránh xa tôi đi nếu không cũng bị loại xui xẻo tôi hại chết, cút đi, tránh xa tôi đi, tôi xin cậu, làm ơn, tôi xin cậu"
Bộp... bộp... bộp....
-"Haha, diễn sâu lắm, sao? định chuẩn bị đi giành giải Oscar đấy à con gái?"
Lâm Hải Nam bước gần lại, nhả ra một luồng khói thuốc trắng, ánh mắt thích thú đặt trên người nó.
-"Lâm Hải Nam, ông cút cho tôi, cút, tôi khuyên ông nên sớm về chuẩn bị quan tài đi, kẻo ngày mai lại không biết mình chết thế nào."
-"Xem nào con gái, con đang đổi vai ư? Bây giờ thành nữ hiệp dũng cảm rồi sao? Tốt hơn hết, nên trân trọng tám tiếng còn lại đi, được rồi, xem như lần này tao tích phúc đức, cho chúng mày tha hồ tâm sự thoải mái, haha, còn nữa ngày mai lên đường nhớ chờ nhau mà xuống cửu tuyền gặp bố mẹ mày nhé, haha."
-"Lâm Hải Nam, có chết tôi cũng không để yên cho ông, đồ ác quỷ, đồ khốn kiếp."
Nhật Nam nhìn nó đầy bất lực.
-"Hân..."
Ánh mắt nó đột nhiên trở nên sắc nhọn đáng sợ.
-"Để tôi yên, cút hết cho tôi."