Cả ba người sững lại nhìn về phía cửa chính, Hải Yến đưa tay lau nước mắt rồi nhìn Dương Ái Linh. Hắn nhíu mày cất giọng:
-” Xin lỗi bác nhưng chắc bác biết tính cháu. Xưa nay cháu ghét nhất là
những ai đụng đến người của cháu, huống hồ lần này Hải Yến lại dám giở
trò với vị hôn thê của cháu..”
Hắn chưa nói dứt câu thì đã nghe tiếng Minh Nhật vang lên:
-” Dương Hoàng Tuấn, mày nói vậy là ý gì? Mày sống cùng Hải Yến từ nhỏ đến giờ chả lẽ mày còn không hiểu tính nó?”
-”Vì quá hiểu nên tôi mới ở đây, nếu anh không hiểu gì thì tốt nhất ở yên đó cho tôi.”
-” Mày...”
Dương Ái Linh cau mày nhìn hắn quát:
-” Hoàng Tuấn từ khi nào cháu ăn nói như vậy với anh? Chưa gì cháu đã bênh vực con nhỏ đó như vậy, cháu còn biết đúng sai nữa không vậy?”
Hắn định nói gì đó thì đã nghe tiếng nó truyền đến:
-” Có chuyện gì mà mọi người tập trung ở đây vậy?”
Nghe tiếng nó, Dương Ái Linh quay sang cười nhạt:
-” Còn không phải chuyện tốt từ cô sao?”
Nó bước vào nhìn quanh một lượt. Hải Yến mắt còn ướt lệ, cả người khóc đến run lên bần bât, Minh Nhật nhìn nó rồi quay nhanh sang chỗ khác, nét
mặt có chút ngại ngùng. Có lẽ đoán được 1 chút chuyện nên giọng nó cũng
nhẹ đi vài phần:
-” Sao bác lại nói vậy? Cháu chỉ mới về Ngô gia chưa tròn 1 ngày thì sao có thể gây ra sóng gió gì được.”
Dương Ái Linh bước lại chỗ Hải Yến, đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô rồi nói:
-” Tôi nhắc lại lần nữa cho mọi người nhớ. Hải Yến là con gái tôi, nó là
đưa ngoan hiền, hiểu chuyện nên sẽ không vô cớ mà gây khó dễ cho người
khác.”
Mặt hắn xị ra, quay sang nhìn nó:
-” Đi về phòng đi Hân, chúng ta ở đây chỉ khiến cho người khác nghĩ chúng ta đang gây sự mà thôi.”
Hải Yến cũng đứng bật dậy, giọng khàn khàn:
-” Khả Hân, mình không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu mình làm gì
khiến cậu buồn thì cho mình xin lỗi, mình không cố ý đâu.”
Dứt lời Hải Yến bật khóc ngon lành. Nó quay người lại đưa tay gạt nước mắt trên mặt bạn rồi nói:
-” Tôi không biết Tuấn đã nói gì với cậu, nhưng dù sao cậu cũng đừng để ý, cậu biết tính Tuấn rồi đấy, cậu ấy hành sự theo cảm tính nên có lẽ lần
này cũng không ngoại lệ.”
Nói rồi nó cúi đầu chào Dương Ái Linh rồi đi về phòng.
Đợi mọi người đã đi hết, Dương Ái Linh mới nhẹ nhàng trách Hải Yến:
-” Sao con lại hành xử vội vàng như vây? Hôm nay nếu ta không ở nhà thì không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Hải Yến lí nhí:
-” Con xin lỗi nhưng con không nhịn được. Khả Hân không tốt như mọi người
nghĩ đâu. Con sợ cậu ấy vào Ngô gia là vì mục đích khác nên mới làm như
vậy, không ngờ...”
-” Thôi được rồi, lần sau không được tuỳ tiện như vậy nữa, ta còn có việc, con nghỉ chút đi.”
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Về đến phòng, nó ngao ngán nhìn hắn không nói gì rồi ngồi xem tv.
-” Tôi xin lỗi, chuyện hồi nãy...”
Nó nhíu mày, tiện tay ném cái điều khiển lại ghế so-lon:
-” Cậu không thể làm việc kín đáo hơn à? Giờ tôi lại đắc tội thêm với bác rồi, không biết ngày tháng sau này sẽ ra sao đây.”
-” Thật tình xin lỗi, chỉ tại lúc đó tôi giận quá.”
Nó đang định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông.
5 phút sau..
Hắn đang vắt chéo chân xem phim thì đã thấy nó bận đồ, có vẻ định ra ngoài:
-” Cậu đi đâu vậy?”
Đưa tay vuốt mấy sợi tóc bên mai nó cất giọng:
-” Tôi có việc phải ra ngoài, có lẽ tối muộn mới về cậu không phải chờ tôi đâu.”
Hắn trừng mắt nhìn nó ung dung đi ra khỏi phòng, miệng lẩm bẩm gì không rõ.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Tại Lâm gia...
Nghe tiếng xe của nó, bà giúp việc già lật đật chạy ra:
-” Tiểu thư, cô về rồi, ông chủ đang đợi cô trong phòng.”
-” Cháu biết rồi.”
Lâm Hải Nam đang khom người lau mấy bức tranh trong phòng, những bức tranh
đều chung màu chủ đạo là màu đen thăm thẳm, duy có một bức nếu quan sát
kĩ sẽ thấy một đôi cánh thiên thần mờ nhạt nấp sau đám mây đen kịt tạo
ra một khung cảnh vừa đáng sợ nhưng cũng vừa gần gũi.
-” Bố gọi con về gấp như vậy chắc lại xảy ra chuyện gì ạ?”
Lâm Hải Nam gấp khăn lau lại ngay ngắn rồi đi lại ghế ngồi:
-” Là chuyện của công ty F&F.”
Nghe cái tên đó hàng lông mày nó hơi nhíu lại:
-” Bố nói vậy là ý gì? Con nghe không hiểu.”
Lâm Hải Nam đứng dậy, tiến lại phía tủ để đồ rồi lấy ra một xấp giấy tờ:
-” Dạo này công việc bên Nhật của ta rất bận, thường xuyên phải sang đó
giải quyết. F&F và H&C lại đang trong quá trình phát triển mạnh, không thể thiếu người quản lý, mà con biết đấy. Cuộc sống này không
phải ai cũng tốt như mình nghĩ nên ta không an tâm khi giao lại công ty
cho người khác. Ta đã suy nghĩ khá lâu và quyết định sẽ chuyển 10% cổ
phần của dì Kiều Lan trước kia sang cho con, cùng với 10% cổ phần của
ta, hay nói cách khác, ta muốn con thay ta quản lí công ty F&F một
thời gian.”
Mặt nó thoáng lên nghi vấn rồi nhanh chóng giãn ra:
-” Con hiểu điều bố lo sợ, nhưng bố biết đấy, con chỉ mới 17 tuổi, kinh
nghiệm chưa có, làm sao có thể chịu trách nhiệm với F&F.”
Lâm Hải Nam cười vang lên rồi nói:
-” Con yên tâm. Khả năng của con đến đâu ta tự biết. Huống gì con chỉ thay ta truyền đạt xuống dưới thôi mà, con không phải lo lắng gì đâu. Một số tài liệu liên quan đến công ty ta sẽ nói Nhật Nam chuyển cho con. Bây
giờ con cũng sắp nghỉ hè rồi nên ta muốn trong thời gian nghỉ đó, con sẽ giúp ta. Thế nào?”
Nó mỉm cười nói:
-”Vâng, con sẽ cố gắng.”
Nói rồi nó đứng dậy chào Lâm Hải Nam rồi đi loanh quanh Lâm gia. Không hiểu sao nó rất thích khu vườn ở đây. Mỗi khi đứng tại đây, nó cảm thấy lòng nhẹ hơn hẳn, những chuyện không vui cũng bay đi đâu hết, chỉ còn sự
thoải mái chiếm ngự khắp người nó. Đang nhắm mắt tận hưởng bầu không khí thoáng đãng thì nó nghe tiếng nói truyền đến tai mình:
-” Sang đó cậu thấy thoải mái không?”
Nó vươn vai thật mạnh, mắt nhìn đăm chiêu về phía trước:
-” Cũng bình thường. Mà chuyện F&F có phải còn có nguyên nhân gì khác không?”
Nhật Nam đưa mắt nhìn theo hướng nó rồi tiếp lời:
-” F&F gần đây có xảy ra một số chuyện, Lâm Hải Nam đang phải giám sát công trường bên Nhật nên cũng không có nhiều thời gian quản lí. Hơn nữa chuyện cổ phần có một số bất lợi, cũng vì bảo vệ cổ phần mình nên ông
ta mới quyết định tạm chuyển sang cho cậu. Chuyện này Phùng quản gia
cũng có phần.”
Nó hít một hơi thật sâu
rồi lại nhìn về đằng trước. Nhật Nam cũng im lặng không nói thêm gì.
Bóng tối nhanh chóng ôm trọn lấy cảnh vật khắp nơi, chỉ còn hai con
người đang đứng nhìn về phía xa xăm.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Tại Ngô gia...
Hoàng Tuấn hết nhìn đồng hồ lại nhìn ra ngoài, thành phố đã bừng lên ánh đèn
điện sáng rực, tiếng xe cộ ngược xuôi, ồn ào, tấp nập. Hắn nhíu mày, hai bàn tay đan vào nhau, khoé miệng nở ra một nụ cười khó hiểu.
Cạch...
Nó đưa mắt nhìn ra ban công rồi vào tủ lấy đồ đi vào nhà tắm.
10 phút sau...
Tay cầm khăn lau mái tóc ướt nhem, nó cau mày khi thấy ai đó đang cầm máy
sấy tóc nhìn nó cười hiền. Miệng nó lẩm bẩm điều gì không hiểu, hắn bước gần lại phía nó:
-” Để tôi sấy tóc giúp cậu nhé.”
Nó nhếch mép:
-” Không cần đâu tôi tự làm được.”
Nói rồi nó đưa tay định lấy máy sấy tóc thì hắn đã bừng bừng ấn nó ngồi xuống:
-” Đồng ý hay không cũng vậy thôi, tôi chỉ hỏi cậu cho có lệ.”
Nó trừng mắt nhìn hắn, quả thật cạn lời với con người này, nhưng sau đó
cũng lười biếng tựa lưng vào sô-fa để hắn sấy tóc. Chỉ mấy phút sau mi
mắt nó đã nặng xuống vì mệt mỏi. Hắn khẽ cười rồi chăm chú nhìn nó,
gương mặt nó có vẻ rất thoải mái, nó đang dần chìm vào giấc mộng.
Hắn bước xuống nhà lấy khay định mang đồ ăn lên phòng cho nó thì Dương Ái Linh đã quát xẵng lên:
-” Từ khi nào Ngô gia có nữ hoàng vậy?”
Đặt khay xuống bàn, hắn cau mày:
-” Khả Hân mệt nên ngủ rồi, cháu sợ cậu ấy đói nên định mang chút đồ lên. Bác đừng nói như vậy.”
-” Hoàng Tuấn, ta cũng không có ý gây khó dễ gì với Khả Hân, dù gì hôn ước này cũng là do Ngô tổng và Lâm tổng sắp xếp. Nhưng nói sao đi nữa thì
nó cũng mới đến Ngô gia một hôm vậy mà đã không biết bao chuyện xảy ra.
Ta chỉ muốn nhắc cháu nên để ý vị hôn thê của mình một chút và cũng
tránh anh em mâu thuẫn với nhau. Cháu hiểu không?”
Hắn gật đầu nhẹ rồi nói:
-” Cháu hiểu nhưng cháu cũng sẽ không làm ngơ nếu có người cố tình gây khó dễ cho cậu ấy. Cháu xin lỗi vì đã làm bác phải suy nghĩ, cháu xin phép
trước.”
Dương Ái Linh nhìn hắn rời đi,
trán nhăn lại như đang suy nghĩ gì đó. Trên cầu thang, Hải Yến tay nắm
thành đấm khi nghe cuộc nói chuyện vừa rồi, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng đến ghê rợn.