Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết

Chương 24: Chuyến Tàu Vô Tận (1)




-"Yuki, Yuki?"

Cô bừng tỉnh khi bản thân đang nằm trên đống tuyết lạnh lẽo, miệng không ngừng nhả ra những làm khói trắng xóa. Đôi mắt màu xanh nhìn xung quanh trông có vẻ rất bối rối, sao mình lại nằm ở trên tuyết thế này? Sao mình lại... à, do bản thân mình đã rủ mẹ chơi trò ném tuyết, và thế là ăn một cú đau điếng vào mặt.

Yuki Yatogama ngồi bật dậy, nhìn sang mẹ cô đang nửa quỳ gọi cô với vẻ mặt lo lắng. Cô không nhớ được gì cả, bây giờ chỉ có một cảm giác lâng lâng tròng lòng, khóe mắt cay cay tưởng chừng như gió lạnh lùa vào làm đau mắt. Yuki sụt sùi ôm vồ lấy mẹ mình, nước mắt cứ thế mà trào ra làm mẹ cô vô cùng bối rối. Bà lấy tà áo xanh lam thấm đi nước mắt trên mặt cô, lo lắng hỏi.

-"Sao vậy con? Có chuyện gì à? Đau hả? Mặt con đỏ hết rồi..."

Cô bé với mái tóc màu trắng khóc nức nở không nói nên lời, nhưng... còn vì sao cô lại khóc thì hoàn toàn là một dấu chấm hỏi.

Khi vào trong căn nhà quen thuộc, hơi ấm của căn nhà cùng với sự dịu dàng của mẹ làm cho cô cảm thấy có một chút gì đó rầu rĩ. Cô thay bộ quần áo mới và được đắp chăn cẩn thận, mẹ cô ôn nhu hôn lên mái tóc trắng như tuyết kia rồi nói lời an ủi. Xong hết thảy, bà mới bước ra khỏi phòng và tiến về phía bếp.

Yuki đừ người hồi lâu rồi nằm xuống nệm, mắt ngắm nhìn trần nhà dần cũ đi với những cái mạng nhện trắng ở góc tường.

-"Ngày mai chắc phải dọn dẹp nhà..."

...

-"Yuki, cao lắm con không với tới được đâu, để mẹ làm cho."

Mẹ cô hết sức khuyên ngăn con gái mình leo trèo lên một nơi cao như vậy để quét mạng nhện, bà bảo rằng để bà làm để tiện hơn, nhưng cô nhất quyết không nghe, cô muốn chứng minh bản thân đã lớn. Ủa... nhưng từ đó tới giờ Yuki đâu có làm những việc này?

Cô lại đừ người một lát, trần nhà màu đỏ...? Dường như đó là vết máu...

-"Ủa... mẹ ơi sao trần nhà có màu đỏ--"

Cô quay sang thì chẳng thấy mẹ đâu nữa, chợt lắc đầu vì cho rằng mình nghĩ nhiều rồi. Nhón chân lên hết cỡ, hay trèo lên nóc tủ cũng chẳng với tới, mặt cô trơ ra, biết vậy để cho mẹ làm rồi.

*

-"Con đàn bà ngu ngốc..."

Enmu - thượng huyền Nhất đang cười thỏa mãn trước bóng hình một người con gái đang nằm gục dưới chân hắn, cô rơi vào tình trạng giấc mơ giống như mọi người ở dưới toa tàu. Hắn cảm thấy thật buồn cười vì ả đàn bà này nghĩ rằng có thể chém đầu hắn ư? Không thể nào, bởi vì khi hắn cảm nhận được cô ở phía sau, hắn đã thi triển huyết quỷ thuật rồi.

Nét mặt bây giờ của cô thật sự rất bình yên, lắm lúc lại cong khóe miệng lên cười. Chiếc xe lửa cứ thế mà chạy đi, tạo ra những tiếng "xình xịch" vang dội.

Tanjirou ở dưới toa tàu cũng đã tỉnh, cậu đã nhận thức được mọi người đều rơi vào giấc mộng của chính họ. Nezuko bắt đầu đốt cháy những sợi dây nối liền giữa Zenitsu, Inosuke và hai con người khác, có vẻ như đó chính là thứ để những con người đó có thể đi vào giấc mơ của cậu và đồng bọn. Cậu cũng rất hốt hoảng khi thấy Rengoku đang bóp cổ nâng lên một cô gái, nhưng cậu chẳng thể làm gì vì lực tay của anh quá mạnh.

Thiếu niên Kamado cũng dã ngửi được mùi quỷ nồng nặc ở chiếc tàu này, cậu chạy ra những chỗ nối tàu nhằm mục đích leo lên nóc tàu. Ít nhất thì cậu cũng có thể leo lên được và dặn dò em gái quỷ ở dưới hỗ trợ.

-"Huh...!"

-"Ồ? Lại có thêm một người nữa đến đây tìm chết."

Tanjirou căng con mắt nhìn người con gái đang nằm gục trên nóc tàu, haori và mái tóc trắng đó là đặc điểm nhận dạng của cô, và suốt những năm qua cậu chưa hề quên đi người con gái ấy. Mặt cậu trở nên đen kịt giận dữ, cậu nghiến răng thở ra làn khói trắng.

-"Ngươi đã làm gì... chị ấy!?"

____________

Hihi:))) toii đang hoang mang nên ship thuyền nào:))))