Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma

Chương 24




Bầu trời cao trong xanh,  ánh mặt trời soi sáng khắp nơi.

Một chiếc Mercedes-Benz sắc hồng đỗ ở cạnh đường, Tiểu Mễ ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt có chút u sầu, gương mặt thoáng qua nét cảm xúc phức tạp, lại không rõ ràng.

“Mạt ___ Tiểu ___ Mễ.” Lam Ngọc nói chuyện với cô lại không thấy cô trả lời, la lớn.

“Uhm?” cô có chút phản ứng, lên tiếng.

“Cậu còn ngồi đó làm gì a? Không chịu nói chuyện với tớ, một câu tớ nói cậu đều không nghe thấy sao?” Lam Ngọc có chút tức nói.

“Vừa rồi cậu có nói gì sao?” Vẻ mặt cô hết sức bình tĩnh.

“Cậu, thôi quên đi, lời hay không nói hai lần.”  Cô đúng là bất lực rồi, mặc kệ, Lam Ngọc tiếp tục lái xe.

“Thực xin lỗi nha, vừa rồi tớ đang suy nghĩ vài chuyện.” Tiểu Mễ lấy lòng Lam Ngọc.

Lam Ngọc không nói gì, còn đang tập trung lái xe, hình như phía trước có bóng dáng người quen, khẽ nói: “Đây không phải dì Dương sao? Cậu xem, ở phía trước kia.” Tốc độ xe dần chậm lại, ngón tay chỉ chỉ người đang đi trên vỉa hè, một bóng dáng rất quen thuộc đang đi rất vội.

Nhìn theo phía tay Lam Ngọc chỉ, ở trong đám người đi bộ, ánh mắt dưng lại ở một người phụ nữ hơn 40 tuổi, trên tay cầm theo bình nước, trong lòng Tiểu Mễ đang khó chịu, đột nhiên trở nên tốt hơn, gương mặt lộ ra nụ cười tươi rạng rỡ, “Đúng rồi, là dì Dương, chúng ta dừng xe lại đi, tớ muốn gặp dì ấy.” Từ khi chuyển về ở trong nhà họ Thích, đã lâu lắm rồi chưa gặp dì Dương, cô rất nhớ dì a.

Dì Dương chăm sóc Tiểu Mễ từ nhỏ đến lớn, giống như người thân luôn yêu thương cô, ngoài ông nội, dì Dương là người thân nhất của cô.

Xe từ từ dưng lại, Tiểu Mễ nhìn hương dì Dương đi, “Lam Ngọc, nhanh một chút a, dì Dương đi sắp đi vào bệnh viện rồi, sẽ không gặp được a, nhanh lên a.” Cô không kìm nén được thúc giục Lam Ngọc, tâm sớm đã bay đến bên dì Dương.

Bệnh viên thật là rộng, không gian thật lớn để cho người bệnh thoải mái hơn. Y tá cẩn thận chăm sóc người bệnh, khiến lòng người ấm áp. Hai cô đi vào không nhìn thấy bóng dáng dì Dương, hai người chia nhai đi tìm.

Cô một đường hướng đến gian phòng bệnh, dưới tầng không nhìn thấy lại lên tấng hia, tấng hai là phòng bệnh VIP. Tiểu Mễ vẫn kiên nhẫn đi tìm ở từng phòng, tuy rằng các cửa đều đóng, nhưng có thể nhìn qua cánh cửa thủy tinh trong suốt của cửa sổ, cô cố gắng không bỏ qua phòng bệnh nào.

A, tìm được rồi, nhìn qua cửa thủy tinh thấy bóng lưng dì Dương, bên trong có một chiếc giường lớn, không gian rộng rãi, phòng được bài trí đầy đủ, có giường bệnh, có sô pha có cả bàn trà. Dì Dương đang  cho người bệnh ăn, người dì Dương đã che khuất người bệnh, cô không thể nhìn được. Tiểu Mễ không đi vào, cô không muốn quấy rầy đến người bệnh đang ăn, cô kiên nhẫn chờ ở ngoài.

Ngoài cửa sổ, cô lẳng lặng nhìn vào bên trong. Dì Dương đứng hẳn lên, thu thập bắt đũa đi vào phòng vệ sinh.

Một giây sau, cô thấy được bộ dang bệnh nhạn, cô ngây ngẩn cả người, gương mặt người bệnh không thể không thể quen thuộc hơn được nữa. Trong lòng cô như bị sấm sét đánh nát, gương mặt tái đi, nước mắt lã chã rơi xuống.

Một bác sĩ đi quá, nhìn thấy cô như vậy, thân thiết hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ, trong người không thoái mái sao?”

“Bác sĩ, người bệnh trong phòng này bị bệnh gì vậy?” Tiểu Mễ tóm lấy cánh tay của bác sĩ, tiếng nói khàn khàn run rẩy  hỏi, cả người cảm thấy suy yếu không thể đứng vững.

“Cô là người nhà của bệnh nhân sao?” Bác sĩ có trách nhiệm giữ bó mật bệnh tình của bệnh nhân, xem cô như vậy, không nói thì nhất định sẽ khóc đến chết đi sống lại. Nhưng mà bệnh tình của bệnh nhân không mấy khả quan, nếu có ngày đột nhiên rời đi, đứa nhỏ này sẽ càng thương tâm.

“Vâng, tôi là cháu gái ông ấy.” Cô sợ y tá không nói với cô, liền giải thích cho bác sĩ.

“Tốt lắm, cô đi theo tôi.”

Bác sĩ đưa cô đến văn phòng, lấy một phần tư liệu cho cô xem, bác sĩ nói: “Ông nội của cô bị ung thư phổi, hơn nữa là giai đoạn cuối, chỉ sợ….”

Mỗi câu nói của bác sĩ đều hung hăng cứa vào lòng cô đánh trúng vào trái tim yếu ớt của cô, “Không, không thể, ông đang gạt tôi…” Không đợi bác sĩ nói xong, cô quả quyết ngăn cản bác sĩ nói tiếp, cô không muốn nghe nữa,  cũng không muốn tin, điều này khiến cô quá đau đớn, cô trốn tránh chạy ra ngoài.