🌹 CÔ GÁI, GẶP LẠI EM RỒI🌹
#chap15
Từ ngày hôm đó Hoắc Lạc Thần đã "tích cực" sai vặc Mộc Di nhiều hơn
- Thư kí Mộc_ Hắn ngồi trên bàn không ngước mặt lên
- Vâng thưa boss_ Cô bước vào
- Cô đi pha cho tôi ly coffee nóng.
- Tôi không biết boss uống như thế nào, hay làm để tôi gọi thư kí Trần pha nha
- Coffee nguyên chất, không đường, không sữa, đi đi.
- Nhưng tôi còn nhiều việc phải làm lắm
- Một là đi, hai trừ nửa tháng tiền lương. Chọn đi
- Vâng..._ Cô bỉu môi, bước ra ngoài.
----
- Thư kí Mộc
- Vâng thưa boss.
- Cô đi photo đống tài liệu này ra cho tôi.
- Sao lại làm tôi?
- Họ bận hết rồi.
- Tôi cũng bận
- Một đi, hai trừ lương.
- Tôi đi..
---
- Thư kí Mộc...
- Thư kí Mộc...
- Thư kí Mộc...
---
Cho đến một ngày
- Thư kí Mộc
- Boss cần gì?
- Đem hồ sơ này xuống cho phòng hành chính, nói họ sửa lại nó rồi đem lên cho tôi
- Tôi đi liền_ Cô nói với giọng không cam. Xì, cô đâu phải tay chạy vặt, sao cứ ức hiếp một bông hoa mỏng manh như cô thế?
10 phút sau..
- Thư kí Mộc
- Hoắc Tông ngài cần gì?
Hoắc Lạc Thần ngước lên, nhìn người đối diện nhíu mày
- Thư kí Mộc đâu?
- Cô ấy đi xuống phòng hành chính, chưa về. Ngài cần gì cứ nói với tôi_ Thư kí Trần cung kính đáp
- Hừ, đi giao có bộ hồ sơ cũng chậm chạp_ Hắn lẩm bẩm
- Chủ tịch ngài vừa nói?
Hắn giật mình, nhớ lại phòng mình đang có người, liền xua tay
- Không có gì, chừng nào thư kí Mộc về kêu cô ấy vào gặp tôi
- Vâng_ Anh cuối chào rồi bước ra.
---
15 phút sau...
- Thư kí Mộc
- Thưa Hoắc tổng, Mộc Di cô ấy chưa về, ngài cần gì cứ nói với tôi_ Lần này tới lượt Đỗ Tuấn Tú bước vào
Hắn hừ lạnh, mới biết nhau hai ba tuần mà thân thiết ghê vậy, gọi Mộc Di luôn mới chịu, không biết có ý đồ gì đây.
- Cậu ra ngoài, chừng nào cô ấy về gọi vào phòng cho tôi
- Vâng_ Thư kí Đỗ định bước ra thì nghe tiếng hắn lạnh lại như tảng băng trôi
- À, mà đây là công ty, cậu hãy xưng hô cho phải phép vào, không nên lôi họ tên của người khác ra nói như thế.
Anh quay đầu lại, chảy mồi hôi lạnh, rối rót cuối đầu xin lỗi cuối đầu xin lỗi.
- Haizzz, cậu ra ngoài đi. Đừng ở đây hít hết không khí của tôi.
Thư kí Đỗ nhanh chân chạy ra ngoài. Đùa sao, cái tảng băng di động đó chắc chỉ có thư kí Trần và Mộc Di à quên thư kí Mộc mới chịu nổi quá.
---
30 phút sau..
- Thư kí Mộc
- Chủ tịch thư kí Mộc...
- Đi lâu vậy mà vẫn chưa về à, hay là đi buông chuyện với mấy người đó luôn rồi? Mà phòng hành chính đó toàn nam nhân không có nữ. Không được phải đi xem thử, đúng là không yên tâm về cô ta đi được mà_ Hắn ngồi tự nói một mình y như ông trốn trại, nói xong liền xách áo khoác đi một mạch, không thèm ngó ngàng tới cô thư kí xinh đẹp ở đây
Hoàng Tuyết Mai ngẩn ngơ nhìn chủ tịch đi nói không ra lời. Chủ tịch bị sao thế? Cô còn chưa nói xong mà đã lo đi ăn trưa rồi à. Ý cô là thư kí Mộc đã về đưa cho cô cái tập hồ sơ này nói cô đem vào cho ngài, còn mình thì lo đi kiếm cơm trưa rồi.
---
Hoắc Lạc Thần sang phòng tài chính thì họ nói cô đã đi rồi. Hắn liền nổi giận đùng đùng bỏ đi, vừa bước qua dãy hành lang phòng ăn liền nghe thấy tiếng cười chói tai của nữ. Hắn quay lại nhìn một vòng hết phòng ăn, con mắt nhanh chóng nhận ra chủ nhân của giọng nói đó đang cùng ăn với một người đàn ông
Ánh mắt hắn sắt lạnh nhìn hai người. Mộc Di cô được lắm, công việc tôi giao không chịu làm lại ngồi đây ăn uống với trai à.
Anh bước tới gần hai người họ mặt hầm hầm như ai ăn trộm cái gì của ổng vậy.
- Này Di, Thanh bà chằn nói cậu dẫn hai đứa nhóc qua nhà bã chơi, tại sao lại không dắt chúng qua nhà tui. Tui cũng muốn ngắm hai thằng nhóc đẹp trai đó mà_ Bạch Hoa Diệp ngồi đối diện cô nhõng nhẽo. Haizzz, biết sao được, bao nhiêu năm cái tính đó cũng không bỏ.
Cô định mở miệng nói thì thấy một cái bóng hình nam nhân in lên trên bàn. Cả hai ngước lên thấy hắn thì cười tươi.
- Anh trai hôm nay có nhã hứng xuống đây ăn à?
- Hi boss
Hắn không để ý lời Hoa Diệp nói, mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào Mộc Di
- Cô giỏi lắm, hồ sơ tôi giao cho cô giờ còn chưa thấy đâu vậy mà dám ngồi đây tình tứ với trai à?
- Boss nói gì vậy? Tôi đã đưa hồ sơ cho thư kí Hoàng đưa boss rồi mà_ Cô nhíu mày
Hoắc Lạc Thần nhớ lại hình như cô ta có cầm một tập hồ sơ như lúc sáng hắn đưa cho Mộc Di.
- E hèm, bất luận thế nào, tôi giao cho ai thì người đó phải hoàn thành, nếu cô giao chon người khác để họ làm hư hay mất đi thì sao? Rồi ai chịu trách nhiệm?
- Xin lỗi boss lần sau tôi sẽ chú ý hơn_ Cô đứng dậy cuối đầu, động tác vô cùng chuyên nghiệp. Đây đúng là lỗi của cô muốn cãi cũng khó a
- Được rồi_ Nói xong anh quay lưng bước đi.
Hoa Diệp thấy cô xụ mặt ngồi xuống liền an ủi
- Không sao đâu tính anh trai lúc nào cũng nghiêm khắc vậy, bà đừng để bụng
- Tui có để bụng cái gì, tui đói gần chết mà boss chen vô làm hỏng bữa ăn_ Cô bỉu môi xoa xoa bụng
Anh lắc đầu
- Haiz, bữa sau tui bao bà coi như thay anh chuột lỗi.
Nghe vậy cô cười híp mắt
- Ok ok, bữa đó tui dẫn thêm hai bảo bối với Thanh Thanh được chứ?
- Ok sao cũng được
Bạch Hoa Diệp không biết vì chính câu nói này mà tấm ATM của anh đã vơ đi không ít a 😂
---
Ăn trưa xong, cô bước về phòng, nhìn qua nhìn lại hình như có gì khác khác a, hình như trống trãi hơn thì phải. Tự nhiên có ai đó cú đầu cô
- Nhìn gì nữa, bàn cô bị chuyển vào phòng chủ tịch rồi chứ đâu_ Tuyết Mai nói
Mộc Di bàn hoàn, phóng như bay vào phòng boss. Nhìn bốn bên, cô dừng mắt ngay tại chiếc bàn yêu quí của mình đang ở 1 bên bàn boss một góc 90°
Hắn đang ngồi làm việc thì nghe tiếng chạy rầm rầm vào đây, khỏi nhìn cũng biết ai gan lớn như vậy rồi
- Còn không mau về chỗ làm việc đi
Cô ngơ ngẩn có ai nói cho cô biết đây là hiện tượng gì không?
- Tại...tại sao?
- Tôi cảm thấy hơn bất tiện khi cô ngồi ngoài đó, không những tôi đau họng mà cô còn đau chân nữa sao? Nên cứ sắp xếp như vậy đều tiện lợi cho cả hai bên.
Tiện lợi cmj? Tiện lợi cho hắn sai vặt cô hay tiện lợi cho cô làm con ở của hắn đây?
---còn---
P/s xin lỗi tối ta viết nháp rồi mà nữa chừng thì ngủ xèo queo lết trên bàn học tới 12h luôn á😔 bây giờ mới chép lại đăng lên đây