Cô Gái Địa Ngục

Chương 57: C57: Quyến rũ




Edit: Frenalis

Chu Nguyên Hạo cầm sợi dây chuyền có mặt vòng ngọc phỉ thuý đeo vào cổ tôi: "Cái này rất hợp với em."

Tôi liếc nhìn giá, năm ngàn vạn. Tôi suýt nữa bị doạ cho ngất đi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy trong đời, thứ có giá trị như vậy khi mua về nên để ở đâu?

Tôi nắm chặt tay anh, nghiêm túc hỏi: "Chu Nguyên Hạo, sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc tặng quà cho tôi?"

Chu Nguyên Hạo thản nhiên nói: "Em là người phụ nữ của tôi nên tặng quà cho em không phải là chuyện bình thường sao?"

Tặng quà là chuyện bình thường nhưng tặng những món quà đắt tiền như vậy lại không bình thường. Tôi nhìn quanh, thấy chúng đều đắt kinh khủng, vốn dĩ tôi không muốn, nhưng xét thấy Chu Nguyên Hạo đã tạo ra một trận thế lớn như vậy, nếu tôi từ chối thì không quá nể mặt mũi anh rồi.

Cuối cùng tôi cầm lên một cái hộp gấm, bên trong có một cái khuy tay áo làm bằng kim loại màu vàng nhạt, ở giữa có khảm đá Khổng Tước, rất đẹp.

Một cái khuy tay áo nhỏ như vậy mà có giá 9 vạn tệ.

"Cái này đi." Tôi nói.

Chu Nguyên Hạo cau mày: "Chỉ vậy thôi? Em thực sự không suy xét tới sợi dây chuyện ngọc phỉ thuý đó sao?"

"Không cần." Tôi nói, "Dù sao thì tôi cũng không có cơ hội để đeo nó, thế nên cái này cũng được."

Chu Nguyên Hạo có chút không vừa ý, nhưng cũng không nói gì, chúng tôi chỉ mua thứ rẻ nhất như vậy nhưng quản lý lại không hề khó chịu chút nào mà vẫn phục vụ chúng tôi rất chu đáo.


Cuối cùng lúc thanh toán tiền, cái váy tôi mặc còn đắt hơn cái khuy tay áo này.

Anh thừa lúc tôi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Trịnh thúc: "Trịnh thúc, cô ấy chỉ chọn một cái khuy tay áo rẻ tiền, đây là ý gì?"

Trịnh thúc trầm mặc một lúc: "Thiếu gia, cô Khương không muốn dùng tiền của ngài."

Chu Nguyên Hạo cau mày.

"Thiếu gia, không sao cả, phụ nữ à, nếu ngài chinh phục cô ấy trên giường, cô ấy tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài."

Chu Nguyên Hạo cúp điện thoại, gay gắt nói: "Muốn phân rõ quan hệ với tôi, nằm mơ!"

 
Tôi cài khuy vào tay áo, nhìn vào gương, tôi thấy gần đây mình trông đẹp hơn rất nhiều, làn da của tôi trở nên rất trắng và mịn màng, ngay cả khi không trang điểm cũng không nhìn thấy bất kỳ khuyết điểm nào. Bàn tay của tôi lúc đầu khá đẹp nhưng lại đầy vết chai do làm người giấy, chẻ tre, bôi keo, thậm chí một số khớp bắt đầu biến dạng, nhưng hiện tại đã bình phục rất nhiều. vết chai đã biến mất, lòng bàn tay cũng rất mềm mại.

Ít ra thân thể Cửu Âm này cũng có chỗ tốt.

Chu Nguyên Hạo đưa tôi về khách sạn, vừa vào cửa anh đã bế tôi đi thẳng vào phòng tắm.

"Anh, anh muốn làm gì?" Tôi cả kinh hỏi.

Anh tà tứ cười nhìn tôi: "Em nghĩ tôi muốn làm gì? Tối qua em bỏ đi, hôm nay có phải nên bù đắp hay không?"

Trong lòng tôi vẫn còn oán hận nên cười khẩy nói: "Sao thế, anh vừa tặng tôi một món trang sức, bây giờ muốn ở trên người tôi đòi lại?"


Sắc mặt anh thay đổi, ôm tôi chặt hơn: "Em nhất định phải nói lời tổn thương như vậy sao?"

Trong lòng tôi lộp bộp một chút, trên mặt anh tràn đầy phẫn nộ, nhưng tôi nhìn thấy một sự tổn thương trong đôi mắt kia.

Lời nói của tôi đã làm tổn thương anh sao? Tôi bỗng thấy mềm lòng.

Khẽ thở dài, tôi nắm lấy cánh tay anh, nói: "Làm nóng nước một chút."

Vẻ mặt anh cuối cùng cũng thả lỏng, phòng tắm lớn hơn những phòng khác, bên trong có bồn tắm bằng đá cẩm thạch, đã có sẵn nước nóng đang bốc hơi và nhiệt độ vừa phải. Anh đặt tôi cạnh bồn tắm, rồi cởi q.uần áo, để lộ ra dáng người hoàn mỹ.

Tôi nhịn không được trong lòng cảm thán một câu: người Hoa Hạ dáng người thật tốt.

Anh nghiêng đầu liếc nhìn tôi, nở ra nụ cười mê người, rồi chậm rãi đi vào bồn tắm. Tôi sững sờ một chút, anh đây là... đang quyến rũ tôi sao?

 
Tôi sẽ không để mình bị quay vòng vòng, tuyệt đối sẽ không bị lừa. Vừa nghĩ như vậy, nhưng tay tôi lại không tự chủ tự động cởi q.uần áo mình, tôi cảm thán trong lòng "miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thật", thật sự là bi kịch nhân gian.

Cái váy liền thân thuận lợi trượt xuống chân tôi rơi xuống đất, tôi giữa làn khói mù lượn lờ chậm rãi đi vào trong nước, làn nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể tôi, tôi cảm giác trong thân thể một nơi nào đó cũng ướt át theo.

Chu Nguyên Hạo giống một cái đuôi cá bơi tới, đem tôi ôm vào trong ngực, ao nước tạo nên từng tầng từng tầng gợn sóng.


Lúc kết thúc, hai chúng tôi đều cảm thấy rất thỏa mãn, bởi vì quá dễ chịu nên tôi ngủ thiếp đi luôn trong bồn tắm.

Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, Chu Nguyên Hạo ôm tôi vào lòng, thân thể anh lạnh lẽo nhưng cơ thể tôi lại không bài xích chút nào. Chỉ là, tôi chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương trên người của anh, ngón tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve ngực trái anh, nếu anh là người sống thì tốt biết mấy.

"Làm sao?" Chu Nguyên Hạo cười nói: "Có phải đã bị tôi mê hoặc rồi không?". Truyện Nữ Cường

Tôi không nghĩ tới anh đã tỉnh, lập tức rất xấu hổ, mặt đỏ thành con tôm luộc, có chút mùi vị tê cay. Anh nhẹ nhàng lấy ngón tay chải tóc cho tôi, sau đó cuộn lại một lọn tóc, đặt dưới môi hôn khẽ: "Em có hài lòng với biểu hiện của tôi ở trên giường không?"

Tôi im lặng, muốn tôi trả lời thế nào đây? Trả lời hài lòng, không phải tôi trở thành nữ lưu manh sao? Trả lời không hài lòng, đoán chừng hôm nay tôi đừng mong xuống giường được.

May mà tôi cơ trí đổi chủ đề: "Tên Triệu Hắc đó có xuất thân thế nào? Hắn cũng là người trong đạo."

 
Chu Nguyên Hạo nói: "Tôi để Trịnh thúc điều tra, Triệu Hắc kia đến từ Đông Bắc, khi còn nhỏ cơ duyên xảo hợp học được một ít quỷ thuật. Chẳng qua hắn tư chất ngu dốt, mấy chục năm cũng chỉ có chút bản lĩnh như vậy. Em có hai con ác quỷ, muốn đối phó hắn dư sức, đáng tiếc em ít kinh nghiệm, lại có chút khinh địch. Nhưng một vết cắn của nữ quỷ cũng đủ đối với hắn, nếu không có ai giúp hắn loại bỏ quỷ độc, thì hắn không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai."

Nói đến đây, anh khóe miệng nhẹ cười: "Trong trận đấu súng sáng nay, hắn bị bắn chết tại chỗ, như vậy thì thật tiện nghi cho hắn".

Người trúng quỷ độc, âm khí nhập thể, trước khi chết toàn thân kịch liệt đau nhức, Triệu Hắc tội ác chồng chất, để hắn bị viên đạn bắn chết quả thực là có lợi cho hắn.

"Có điều, Triệu Hắc mặc dù không có sư phụ, nhưng Thái Lan bên kia cùng hắn hợp tác, lại có một tên trùm ma t/úy lớn." Chu Nguyên Hạo nói: "Các trùm ma t/úy ở Đông Nam Á đều có chút thông minh, cấp dưới của chúng sẽ nuôi một hai vu sư hoặc hàng đầu sư, nếu em ngáng chân cắt đứt đường kiếm tiền của hắn, có lẽ hắn sẽ phái người đến đối phó em, nhưng mà em không cần phải lo lắng, tôi sẽ giúp em giải quyết tốt chuyện này."

Tôi có chút xấu hổ, tính tình của tôi đôi khi bốc đồng và liều lĩnh, nếu không có Chu Nguyên Hạo giúp đỡ thì bây giờ tôi đã gặp rắc rối lớn rồi.

 
"Cám ơn anh." Tôi chân thành cảm ơn, Chu Nguyên Hạo cúi đầu hôn lên má tôi: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ em. Đây là lời hứa của tôi, sẽ không bao giờ thay đổi."

Anh lại tận tâm như vậy, làm tôi cảm thấy trước đó tôi có chút già mồm.


"Đúng rồi." Chu Nguyên Hạo đưa cho tôi một tập hồ sơ, nói: "Đây là thông tin của Giang San San, em xem trước đi."

Phần tài liệu này bên trong có tất cả thông tin những năm qua của Giang San San, cha cô ta rất giàu có nhưng mức độ giàu có chỉ có thể coi là thấp nhất trong giới nhà giàu thực sự. Sau khi cô ta vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia, vào năm thứ nhất đại học có quen một người đàn ông giàu có tên Hồng Bồi Ân, là ông chủ của Bất động sản Hồng Hồ, cô ta lợi dụng sắc đẹp của mình để thành công trở thành một trong những tình nhân của ông ta.

Cuộc gặp gỡ gọi là tình cờ của cô ta với Hồng Bồi Ân cũng là được sắp đặt từ lâu, chính là nhằm vào con thuyền lớn Hồng Hồ này để trợ giúp cho công việc kinh doanh của Giang gia. Giang San San là người rất có thủ đoạn, sau khi ra trường không những thành công ở lại trường mà còn sinh được một đứa con trai cho Hồng Bồi Ân.

Người vợ đầu của Hồng Bồi Ân chỉ sinh cho ông ta một đứa con gái, sự ra đời của đứa con trai ngoài giá thú này ngay lập tức nâng cao địa vị của Giang San San và trở thành tình nhân quan trọng nhất của Hồng Bồi Ân.

Tôi cau mày, Hồng Hồ là một công ty kinh doanh bất động sản quy mô lớn nổi tiếng trong nước, cô ta có chỗ dựa vững chắc như vậy, rất khó để làm cô ta thân bại danh liệt. Chẳng lẽ vì một Giang San San mà đánh đổ cả Hồng Hồ?

Tôi và Hồng Bồi Ân không có thù oán gì nên không cần phải gây sự lớn như vậy, Chu Nguyên Hạo cũng không phải loại ngu ngốc tự dưng không có chuyện gì đi phá công ty của người khác.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy anh đang mỉm cười, chờ tôi cầu xin. Tôi không thể làm gì khác hơn là kéo xuống mặt mũi hỏi: "Có phải anh có kế hoạch gì rồi không?"

Anh ôm eo tôi nói, "Hình như tôi chưa bao giờ nghe thấy em gọi tên tôi."

"Tôi không phải thường xuyên gọi anh sao?"

"Tôi nói là, chỉ gọi tên, không gọi họ."

Tôi lúng túng một lát, cảm giác có chút không được tự nhiên, qua rất lâu mới do do dự dự gọi: "Nguyên Hạo."

Anh cười, nụ cười lộ ra mấy phần đắc ý, giống như là đối với xưng hô này rất hài lòng.

"Từ xưa đến nay, muốn thu thập vợ bé thì phải nhờ vào vợ lớn." Chu Nguyên Hạo nói:"Vợ lớn Hồng Bồi Ân - Vạn Hiểu đối với Giang San San hận thấu xương, đã sớm muốn diệt trừ cô ta. Nhưng Giang San San ở trong lòng Hồng Bồi Ân có địa vị rất cao nên bà ta không dám tùy tiện ra tay, nếu làm sai sẽ bị liên lụy."