Cô Gái Địa Ngục

Chương 495: Âm hiểm xảo quyệt




Hùng Thần cười: "Xem ra vào thời Dân Quốc, trang viên này là một lò mổ kinh hoàng."

Tôi trầm giọng nói: "Trước đó chúng ta đã nghĩ sai rồi, con quỷ này không phải do gia đình đó mang đến, mà là từ hơn một trăm năm trước đã tồn tại rồi. Mà nhà giam dưới lòng đất này, chính là chuyên để nuôi dưỡng thức ăn cho con quỷ đó."

"Mọi người nhìn xem, ở đây có dấu chân." Hướng Ngũ chỉ xuống đất, "Là của Đổng Kim, anh ta đi một đôi giày da."

Chúng tôi đi về phía trước hai bước. Đột nhiên, tôi cảm nhận được một tia nguy hiểm, nghiêng đầu sang nhìn một cánh cửa phòng đang hé mở: "Phòng giam này có vấn đề."

Vừa dứt lời, cánh cửa sắt đó tự động mở rộng ra, bản lề cửa phát ra tiếng ma sát chói tai.

Máu, khắp phòng toàn là máu, đều là máu tươi, còn có thể lờ mờ nhìn thấy hơi nóng bốc lên trên đó, có thể thấy vừa mới nhuộm lên không lâu.

Nhưng chảy nhiều máu như vậy, người bình thường không thể sống được.

Ánh mắt tôi lướt qua, nhìn thấy nguồn gốc của máu bắn tung tóe, là ở bên trong bồn cầu nhà vệ sinh, bồn cầu đó cũng đầy máu, còn lờ mờ nhìn thấy một chiếc giày da.

Sắc mặt Hướng Ngũ tái đi: "Đó, đó là giày của Đổng Kim."

Đổng Kim bị quỷ giết chết rồi?

Chẳng phải Chu Nguyên Hạo đã nói ma phương này không có nguy hiểm đến tính mạng sao? Hay là Đổng Kim kỳ thực không chết, chỉ là bị dịch chuyển ra khỏi ma phương?

Đột nhiên Kiều Thu Vũ chuyển động, tốc độ của cô ta rất nhanh, như một con thỏ rừng lao về phía cửa.

Tôi lúc này mới phát hiện, trong phòng giam cắm bốn lá cờ trận đã dùng qua, mà ở giữa lá cờ trận có một con dao nhỏ, con dao nhỏ đó nhuốm một tầng ánh sáng mờ nhạt.

Cô ta đưa tay ra chộp lấy con dao nhỏ, Hướng Ngũ giật mình, quát lớn một tiếng: "Kiều Thu Vũ, cô dám!"

Nói xong, cũng bay người nhào tới.

Ngay cả khi không còn linh lực, những người này vẫn là cao thủ võ thuật. Ngay khi Kiều Thu Vũ sắp chạm vào pháp bảo, Hướng Ngũ đã đá vào cổ tay cô ta, khiến cô ta lùi lại vài bước, sau đó quay lại cướp pháp bảo.

"Hướng Ngũ, anh hèn hạ!" Kiều Thu Vũ hét lớn, đá bay một viên đá trên mặt đất, viên đá đó vừa đúng lúc đánh vào eo Hướng Ngũ, Hướng Ngũ kêu lên một tiếng, lùi lại mấy bước.

"Kiều Thu Vũ, cô dám đánh vào huyệt Khí Xung của tôi, cô là hậu duệ của danh môn thế gia, mà lại độc ác hèn hạ như vậy!" Hướng Ngũ tức giận đến đỏ mặt.

Hai người lại đánh nhau, quyền cước đến thịt, mạnh mẽ như gió. Mơ hồ giữa hai người dường như có chút ý định liều mạng.

Huyệt Khí Xung liên quan đến một chức năng nào đó của đàn ông, nếu không cẩn thận cả đời sau hạnh phúc cũng không còn, Hướng Ngũ đương nhiên tức giận đến mức hận không thể băm Kiều Thu Vũ thành ngàn mảnh.

Tôi cau mày, những người này có phải đầu óc có vấn đề không?

Đổng Kim đã chết ở đây rồi, chứng tỏ nơi này ẩn giấu một con quỷ đáng sợ. Các người vậy mà còn đấu đá nội bộ?

Ngay khi hai người đang giao đấu, Hùng Thần đứng bên cạnh tôi đã động.

Trai cò đang tranh nhau, đương nhiên là ngư ông đắc lợi.

Hai người đang đánh nhau thấy vậy, đều đồng thanh hô lên: "Hùng Thần, dừng tay!" Nói xong, cả hai cùng nhau lao về phía cậu ta.

Nhưng Hùng Thần cũng không phải là kẻ dễ đối phó, động tác của cậu ta rất nhanh, khi hai người lao tới, cậu ra vừa đúng lúc chộp lấy pháp bảo trên mặt đất, lộn người lên đánh một quyền vào bụng dưới của Hướng Ngũ, sau đó nhanh chóng xoay người, một cú đá xoay đá mạnh vào cánh tay của Kiều Thu Vũ.

Trong lòng tôi không khỏi kinh ngạc, hóa ra thiếu niên trẻ tuổi nhất này, lại là cao thủ võ công cao nhất.

Cậu ta bức lui hai người, bản thân cũng lùi lại mấy bước, giơ con dao găm trong tay lên, cười gian xảo: "Đa tạ đã nhường."

Kiều Thu Vũ đầy mặt tức giận: "Tên khốn! Đó là do tôi nhìn thấy trước!"

Edit: FB Frenalis

Tôi chỉ muốn đỡ trán, vốn tưởng cô ta đầu óc khá thông minh, xem ra cũng chẳng hơn gì.

Hùng Thần cười lớn, không hề nể mặt cô ta: "Bảo vật trong ma phương, ai có bản lĩnh người đó lấy, còn phải nói ai đến trước ai đến sau sao? Huống hồ Đổng Kim còn coi như là vì nó mà chiến đấu với quỷ vật, cô tính là cái gì?"

"Cậu!" Kiều Thu Vũ tức giận đến không thể kiềm chế. "Phái Thiên Nhất các người đều là những kẻ không biết liêm sỉ như vậy sao?"

Sắc mặt Hùng Thần trầm xuống: "Kiều Thu Vũ, cô có thể sỉ nhục tôi, nhưng cô không thể sỉ nhục sư môn của tôi, lần này tôi coi như cô là nói năng không kiêng dè, nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!"

"Cậu dám!" Kiều Thu Vũ khí thế bức người, "Kiều gia chúng tôi tuy không phải là gia tộc tu đạo đệ nhất Hoa Hạ nhưng cũng là gia tộc lớn, cậu dám động đến một sợi lông của tôi, ông nội tôi nhất định sẽ đánh lên phái Thiên Nhất để báo thù cho tôi!"

Hùng Thần cười lạnh: "Nếu Kiều gia thật sự coi trọng cô, sẽ không đưa cô vào đây. Biết vì sao chúng tôi đều là đệ tử ngoại môn không? Bởi vì không ai biết trong ma phương có nguy hiểm gì, cho nên mới để chúng tôi vào thử xem, nếu không có nguy hiểm gì thì mới để những đệ tử nội môn đó vào thử thách. Chúng tôi chẳng qua chỉ là quân cờ bỏ đi của môn phái và gia tộc mà thôi!"

Kiều Thu Vũ toàn thân run lên, sắc mặt rất khó coi.

"Đủ rồi!" Tôi cuối cùng không nhịn được nữa, tức giận nói, "Đổng Kim đã chết rồi, các người còn có tâm trạng ở đây cãi nhau!"

Kiều Thu Vũ lại trút cơn giận lên tôi: "Khương Lâm, đừng giả tạo nữa, cô phát hiện ra pháp bảo đó trước tôi, tại sao cô không động? Cô chẳng phải là muốn để chúng tôi tranh giành lẫn nhau, sau đó cô đến nhặt quả đào rơi sao?"

Tôi trợn trắng mắt, tại sao tôi phải lãng phí thời gian để dạy dỗ một cô tiểu thư được nuông chiều như vậy chứ.

"Lữ Dương, chúng ta đi." Tôi nghiêng đầu nói một câu, sau đó tiếp tục đi vào trong, trong tầng hầm này chắc chắn có manh mối gì đó.

Đây cũng là điểm cao minh của ma phương, nó dùng một pháp bảo cấp thấp để khiến ba người tranh giành lẫn nhau, căn bản không có tâm trạng đi tìm manh mối nữa.

Bình tĩnh trước nguy hiểm. Nhìn thấy bảo vật có thể giữ vững tâm thần, biết cái gì quan trọng cái gì không quan trọng, đây cũng là một phần của việc rèn luyện tâm tính.

Khi tôi đến trước cửa phòng giam cuối cùng, cánh cửa đó đột nhiên tự động mở ra không một tiếng động.

Tôi không khỏi nghĩ, chẳng lẽ những cánh cửa phòng giam này đều là điều khiển bằng giọng nói sao?

Tôi nhìn vào bên trong, đột nhiên mắt sáng lên.

Trên tường trong phòng giam chi chít những chữ viết, những chữ đó màu đỏ trông giống như máu, nhưng một người bình thường làm sao có nhiều máu như vậy?

Khi tôi xem phim truyền hình, tôi không thể chịu nổi những người viết huyết thư đó, anh viết thì viết đi, còn viết đến mấy nghìn chữ, anh không sợ máu hết mà chết sao.

Tôi cẩn thận xem những chữ đó, giống như nhật ký của cô gái trong cuốn sổ, những chữ này cũng viết rời rạc, điên cuồng, tôi phải rất khó khăn mới ghép lại được một câu chuyện hoàn chỉnh.

Câu chuyện kinh dị: Trăm năm trước, trong phòng giam này giam giữ một tú tài thời nhà Thanh, sau khi Trung Hoa Dân Quốc thành lập, gia đình tú tài sa sút, không còn đường nào khác, đành đến tỉnh thành muốn tìm một công việc văn thư.

Đáng tiếc công việc đâu có dễ tìm như vậy, anh ta đi khắp nơi đều bị từ chối, cuối cùng tiền đi đường cũng tiêu hết, bị nhà trọ nhỏ đuổi ra, bất đắc dĩ phải ngủ ngoài đường.

Một ngày nọ, một người đàn ông trông rất hiền từ nói với anh ta, hắn đang tìm thư ký, muốn thuê anh ta.

Người đàn ông đó mặc tây trang đi giày da. Nhìn là biết người có tiền, tú tài tưởng mình gặp được quý nhân, vui mừng khôn xiết đi theo, ai ngờ đó không phải quý nhân, mà là kẻ ác ma.

Anh ta bị nhốt trong hầm ngục. Mỗi ngày đều bị tra tấn tàn khốc, đồng thời bị nhốt trong hầm ngục còn có rất nhiều người khác, trong hầm ngục tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết và mùi máu tanh, hành hạ đến mức anh ta sắp phát điên.

Ngày hôm đó anh ta vừa mới bị tra tấn xong, bị hai người hầu kéo vào phòng giam, người hầu tưởng anh ta đã ngất xỉu, liền không chút kiêng kỵ nói chuyện phiếm với nhau.

Từ lời nói của họ, anh ta mới biết, lão gia của nhà này đã hơn chín mươi tuổi. Hắn muốn trường sinh bất tử nên đi khắp nơi tìm người tài giỏi để luyện thuốc trường sinh bất tử cho hắn.

Lần này hắn tìm được một đạo sĩ du phương, đạo sĩ đó nói với hắn, cần phải hành hạ chín mươi chín người đến chết, vào lúc họ sắp chết, moi tim của họ ra, sau đó dùng tim đó luyện thuốc, ăn vào sẽ trường sinh bất tử.

Tối hôm đó, sẽ đến lượt moi tim của tú tài.

Tú tài gắng gượng hơi thở cuối cùng viết những nội dung này xuống.

Di ngôn của tú tài đến đây đột ngột dừng lại, không ai biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng lão già giàu có đó chắc chắn là bị lừa rồi, nếu như vậy có thể luyện thuốc trường sinh, người trường sinh bất tử không biết đã có bao nhiêu.

Tôi cảm nhận được một tia lạnh lẽo, nhiệt độ trong phòng giam dường như giảm xuống ngay lập tức, trong lòng tôi thầm kêu không ổn, quay đầu lại, nhìn thấy một đôi tay trắng bệch từ phía sau lưng Lữ Dương thò ra.

"Lữ Dương, cẩn thận!" Tôi hét lớn một tiếng, ném mạnh lá bùa trong tay về phía cậu ta.