Cô Gái Địa Ngục

Chương 491: Ma phương quỷ dị




Tôn Chấn thở dài một tiếng: "Không ai biết ma phương đó là gì, tôi vốn định đợi đến khi nghiên cứu rõ ràng rồi mới thông báo cho cô..."

Tôi cắt ngang lời anh ta: "Tôn cục trưởng, tôi muốn đi xem ma phương đó."

"Được rồi, tôi sẽ cử người đến đón các người."

Vết thương của Chu Nguyên Hạo đã gần như khỏi hẳn, vừa nghe đến ma phương, sắc mặt anh liền trở nên nghiêm trọng. Nửa tiếng sau, chúng tôi lên trực thăng do Ban Điều tra Đặc Biệt Hồ sơ X phái đến, bay đến thành phố Sơn Lạc.

Đại Phật Sơn Lạc, còn gọi là Đại Phật Lăng Vân, nằm ở bờ sông phía đông Nam Mân, thành phố Sơn Lạc, tỉnh Tây Xuyên, gần nơi hợp lưu của ba con sông Đại Độ, Thanh Y và Mân Giang. Tượng Phật là tượng Phật Di Lặc ngồi, cao 71 mét, là tượng khắc đá lớn nhất Trung Quốc.

Nhưng lúc này, bức tượng Phật lớn nhất đã bị vỡ. Nhìn từ xa, giống như có người dùng một chiếc rìu khổng lồ chém từ đỉnh đầu tượng Phật xuống tới bụng, phần thân trên của tượng Phật bị chia làm hai nửa. Tách ra hai bên, đầu rơi xuống đất, trông rất thê lương.

Nhưng phía trên tượng Phật lại lơ lửng một khối ma phương khổng lồ, ma phương này trông rất khoa học viễn tưởng. Toàn thân màu bạc trắng, dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Đột nhiên, ma phương đó chuyển động, từ từ xoay lại, toàn thân biến thành màu đen, tỏa ra ánh kim loại đen.

"Quả nhiên là Địa Ngục Ma Phương." Chu Nguyên Hạo thấp giọng nói.

"Địa Ngục Ma Phương?" Tôi không nhịn được hỏi.

"Trong truyền thừa của tộc Hiên Viên có nhắc đến một loại thần khí cổ xưa tên là Địa Ngục Ma Phương." Chu Nguyên Hạo nói, "Địa Ngục Ma Phương là nơi huấn luyện tân binh của tộc Hiên Viên."

Xung quanh tượng Phật có quân đội canh gác nghiêm ngặt, trong đó còn có không ít đệ tử của các đại môn phái. Nhìn tu vi, đa số đều là đệ tử tinh anh, trong đó có một số người còn rất quen mắt.

Tôn Chấn bước tới, nghe nói Chu Nguyên Hạo biết về ma phương, vừa ngạc nhiên vừa phấn khích.

Thần sắc Chu Nguyên Hạo bình thản, cũng không giấu diếm: "Trong ma phương này có hàng vạn thế giới nhỏ, những thế giới nhỏ này chính là nơi huấn luyện tân binh của tộc Hiên Viên. Vì Địa Ngục Ma Phương khảo nghiệm là tâm tính, do đó tân binh vào trong thử luyện đều sẽ bị phong ấn toàn bộ sức mạnh, tiến hành thử luyện với thân phận người bình thường."

Tôn Chấn kích động đến mức tay run lên, lại hỏi: "Vậy, làm thế nào mới có thể vào trong?"

Chu Nguyên Hạo nhìn mặt trời lặn ở phía Tây: "Mỗi đêm trăng tròn hàng tháng, ma phương sẽ tự động mở ra, hôm nay là ngày mấy?"

Tôn Chấn nhìn đồng hồ: "Ngày 13, còn hai ngày nữa!"

Chu Nguyên Hạo: "Thông báo cho các môn phái đi, ai có hứng thú đều có thể vào trong rèn luyện."

Tôn Chấn do dự một chút, hỏi: "Có nguy hiểm không?"

"Có, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng." Chu Nguyên Hạo trả lời, "Tuy nhiên, nếu không thể vượt qua, thần trí sẽ bị tổn hại. Nghiêm trọng sẽ biến thành kẻ ngốc, người thực vật."

Tôn Chấn trầm mặc, Chu Nguyên Hạo lại tiếp tục nói: "Nhưng nếu vượt qua, sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh."

Tôn Chấn trầm ngâm một lúc, đang cân nhắc được mất. Chúng tôi đi vào khu trú quân, tìm một cái lều để nghỉ ngơi, đủ loại ánh mắt đổ dồn vào chúng tôi, có kính sợ, có sợ hãi, có chán ghét, có kinh diễm, có sùng bái. Tôi phát hiện tôi đã có thể bình thản đối mặt với tất cả, có lẽ tâm tính đã được nâng cao rất nhiều.

Các đại môn phái lần lượt có người đến. Chuyện ma phương là không thể giấu được, vì vậy Tôn Chấn đã thông báo cho các môn phái và gia tộc lớn, nghe nói ma phương này có thể nâng cao tâm tính và tinh thần lực, đồng thời còn có thể nhận được pháp bảo, các môn phái và gia tộc tự nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Nhưng tôi nhìn những đệ tử được chọn để tham gia huấn luyện, đều chỉ có nhị phẩm tam phẩm, không phải là tinh anh của gia tộc, có lẽ những gia tộc và môn phái này muốn dùng họ để thử nghiệm, cho dù có tổn thất, gia tộc cũng không thiệt hại quá lớn.

"Em cũng muốn tham gia." Tôi nói với Chu Nguyên Hạo. Chu Nguyên Hạo cười: "Anh biết em sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy." Nói xong, anh lấy ra hai sợi chỉ đỏ, thắt một cái nút trên đó, mỗi người chúng tôi đeo một sợi vào ngón tay út.

Edit: FB Frenalis

Tôi nhìn nút thắt đó, là một phù chú bí ẩn, anh ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Sau khi vào ma phương, sẽ bị dịch chuyển ngẫu nhiên, đeo cái này, chúng ta sẽ có thể đến cùng một thế giới."

Tôi im lặng suy nghĩ một lúc, rồi tháo sợi chỉ đỏ ra, sắc mặt Chu Nguyên Hạo trầm xuống: "Em làm gì vậy?"

Tôi nhìn anh với ánh mắt kiên định: "Địa Ngục Ma Phương vốn là để khảo nghiệm tâm tính, nếu anh ở bên cạnh em, mọi chuyện đều dựa dẫm vào anh, thì làm sao rèn luyện ý chí?"

Chu Nguyên Hạo khẽ thở dài, nắm lấy gáy tôi kéo lại gần, hôn lên má tôi: "Lâm Lâm, anh thật hy vọng em là một người phụ nữ nhỏ bé luôn dựa dẫm vào anh."

Tôi đấm vào ngực anh một cái: "Nếu em thật sự là người phụ nữ như vậy, anh có thể để mắt đến em sao?"

Chúng tôi cười đùa một lúc, thấy màn đêm buông xuống, trăng tròn từ từ leo lên bầu trời đêm, tất cả những người tham gia thử thách đều tập trung dưới chân tượng Phật lớn, ngẩng đầu nhìn khối ma phương không ngừng thay đổi màu sắc.

"Tiểu Lâm."

Tôi quay đầu lại nhìn: "Vũ Lăng, sao cô lại đến đây?"

Diệp Vũ Lăng tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Ông nội vốn không cho tôi đến, là tôi lén đến. Tôi luôn cảm thấy nếu lần đầu tiên đi vào, có thể sẽ nhận được lợi ích không ngờ tới. Hơn nữa, ma phương vốn là để rèn luyện tâm tính, chưa vào đã sợ, thì còn rèn luyện cái gì nữa."

Tôi vỗ vai cô ấy "Lời nói tuy thô nhưng có lý, Vũ Lăng, không hổ là chị em tốt của tôi."

Trăng tròn từ từ lên đến giữa bầu trời, một tia sáng bạc từ trên trời giáng xuống, vừa vặn rơi vào ma phương.

Ma phương lập tức sáng rực, như một mặt trăng nhỏ lơ lửng giữa không trung.

Từ trong ma phương lại bắn ra một chùm sáng bạc, bao phủ những người đứng dưới chân tượng Phật.

Tôi chỉ cảm thấy một trận chóng mặt, khi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một cái ghế sofa lớn mềm mại và sang trọng.

Tôi đứng dậy nhìn xung quanh, phát hiện đây là một ngôi nhà sang trọng kiểu trang viên châu Âu, phong cách trang trí là Gothic, mang một chút hơi hướng cổ xưa và âm u, khiến người ta sởn gai ốc.

Tôi kiểm tra cơ thể mình, tất cả sức mạnh đều không thể sử dụng, chiếc ba lô tôi mang theo trước đó cũng biến mất, quần áo trên người biến thành một chiếc váy dạ hội màu đen.

Tôi lại trở thành một người bình thường không có gì cả.

Không, không đúng. Tôi không phải là không có gì cả.

Mặc dù tôi không thể sử dụng linh lực, nhưng tôi vẫn có thể sử dụng phù chú, trong ký ức của tôi có rất nhiều loại phù chú mà người bình thường cũng có thể vẽ, có thể sử dụng, mặc dù uy lực không mạnh, nhưng để bảo vệ mạng sống chắc là không vấn đề gì.

Đúng lúc này, trong đầu tôi vang lên một giọng nói, giọng nói đó nghe rất cổ, như tiếng chuông từ thời xa xưa.

"Thử luyện trường số 4, bối cảnh thử thách: Bóng ma trang viên. Yêu cầu vượt qua: Tìm quỷ, giết quỷ. Phần thưởng vượt qua: Chưa biết. Quy tắc: Không được rời khỏi trang viên. Hình phạt vi phạm: Bị loại."

Đầu tôi đầy vạch đen, thật sự có chút giống trò chơi, nhưng gợi ý này cũng quá đơn giản rồi.

Tôi lại suy nghĩ kỹ một lần nữa, đầu tiên nó nói là "tìm quỷ, giết quỷ", nhưng không nói rõ là có bao nhiêu quỷ, nghĩa là, quỷ có thể có rất nhiều, phải tìm từng con một và giết chết.

Thứ hai, quy tắc chỉ có "không được rời khỏi trang viên", nghĩa là, tôi có thể dùng bất cứ cách nào để giết quỷ.

Tuyệt quá, tôi còn lo ma phương không cho phép sử dụng phù chú.

Tôi nhìn xung quanh, phát hiện căn phòng tôi đang ở là một phòng sách, tôi vội vàng mở bàn làm việc tìm giấy bút, tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng tìm thấy vài tờ giấy trắng trong ngăn kéo dưới cùng.

Vẽ bùa tốt nhất là dùng giấy bùa, nhưng ở đây chắc chắn sẽ không có giấy bùa, tình thế cấp bách cũng không thể quan tâm nhiều như vậy.

Tôi cắn ngón tay mình, vẽ một lá bùa trấn tà cấp thấp nhất trên giấy trắng, nét bút cuối cùng hoàn thành, lá bùa phát ra ánh sáng vàng nhạt.

Tôi vui mừng khôn xiết, vậy mà thật sự thành công!

Tôi cầm lá bùa lên xem kỹ, linh lực rất thấp, nhiều nhất chỉ có thể đối phó với oán quỷ cấp thấp nhất.

Còn hơn không có gì.

Tôi lại vẽ thêm mấy lá nữa, cho đến khi hơi kiệt sức, mới ngồi phịch xuống đệm nhung mềm mại nghỉ ngơi.

Với cơ thể của người bình thường, dùng máu để vẽ nhiều bùa như vậy, thật sự quá miễn cưỡng.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân trầm thấp từ hành lang bên ngoài truyền đến.

Tôi giật mình, vội vàng chui xuống gầm bàn, nắm chặt phù chú trong tay, mọi dây thần kinh đều căng như dây đàn.

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, lòng bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi đến dựng tóc gáy này đã lâu rồi tôi không có.

Cạch.

Thứ bên ngoài nắm lấy tay nắm cửa xoay nhẹ một cái, cửa mở ra.