Cô Gái Địa Ngục

Chương 490: Hồng Đế tỉnh lại




Đây là... dị tượng?

Cỏ cây khô héo, Trường Giang nhuộm máu, bầu trời biến đỏ.

Tôi hít một hơi thật sâu, lùi lại mấy bước, suýt nữa không đứng vững.

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy eo tôi, tôi nắm chặt cánh tay anh: "Nguyên Hạo, là Hồng Đế, bản thể của Hồng Đế sắp hồi sinh rồi."

"Cái gì?" Sắc mặt Chu Nguyên Hạo sa sầm, trầm ngâm một lát mới nói: "Lâm Lâm, chúng ta lập tức đi đến tầng mười tám của Địa Ngục, nhất định phải ngăn cản hắn."

Tôi gật đầu, ra hiệu cho Mạc Phi Phàm bảo vệ Tiểu Hi, sau đó mở trận pháp đi đến Địa Ngục.

Đi qua đường hầm hỗn độn, khi chúng tôi mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy là một màu đỏ như máu.

Tầng mười tám của Địa Ngục chỉ có một ít đất liền, còn lại đều là đại dương, dưới đáy đại dương ngủ say vô số quỷ vật thượng cổ, nếu chúng đều tỉnh lại, Địa Ngục và nhân gian đều sẽ bị sức mạnh của chúng hủy diệt.

Chúng tôi bay giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống biển sâu sóng gió cuồn cuộn, từng dòng nước đỏ như máu dâng lên tàn phá trên mặt biển, giống như những cơn lốc xoáy màu đỏ như máu.

Đột nhiên, những cơn lốc xoáy đó đột ngột chìm xuống, mặt biển sóng gió cũng ngay lập tức trở lại yên tĩnh.

"Không ổn!" Tôi hét lớn.

Sự yên tĩnh này chỉ duy trì chưa đến ba giây, trong biển bất thình lình xuất hiện một dòng xoáy nước khổng lồ, tất cả nước biển đều bị xoáy nước đó hút vào trong.

Mà trong đại dương, xuất hiện từng quỷ vật hình thù xấu xí đáng sợ, đây đều là những quỷ vật thượng cổ bị phong ấn tương đối nông, sức mạnh không mạnh nhưng số lượng của chúng rất nhiều, bị sức mạnh của Hồng Đế quét qua liền tỉnh lại.

"Nguyên Hạo, Hồng Đế sắp tỉnh lại rồi!" Tôi hét lớn.

Chu Nguyên Hạo trầm tư một lát, rồi nói: "Ôm chặt anh!"

Dứt lời, trên người anh đột nhiên bộc phát ra một luồng sức mạnh cường đại, từ dưới chân anh lan ra một dòng chảy màu đen, dòng chảy màu đen đó đổ xuống cuốn về phía những quỷ vật thượng cổ.

Những quỷ vật đó một khi bị dòng chảy màu đen cuốn vào, cơ thể liền bắt đầu nhanh chóng tan chảy, hoàn toàn tan biến hóa thành một phần của dòng chảy.

Dòng chảy ngày càng lớn, cho đến khi tất cả quỷ vật tỉnh lại đều bị tan chảy, đã biến thành một hồ nước khổng lồ, Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng nâng tay, lại chỉ về phía xoáy nước trong biển máu, dòng chảy màu đen liền theo nước biển chảy về phía sâu trong xoáy nước.

Sâu trong xoáy nước ấy, dưới đáy biển chính là nơi bản thể của Hồng Đế.

Tôi nhíu mày, dòng chảy màu đen này tuy lợi hại, nhưng thân thể của Hồng Đế rất cường hãn, ngay cả lôi bão khổng lồ trong thời không cũng không thể hủy diệt hắn, dòng chảy này có thể làm được không?

Không được, tôi phải giúp anh một tay.

Tôi điều động toàn bộ linh khí trong cơ thể, tụ tập ở thiên nhãn trên trán, van xin, đến lúc này rồi làm ơn hãy mạnh mẽ lên một chút đi. Nếu Hồng Đế tỉnh lại, tôi chắc chắn sẽ chết.

Thiên nhãn dường như cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi của tôi, trong nháy mắt sáng lên, từ xa nhìn lại, giống như trên trán tôi xuất hiện một mặt trời đỏ rực.

Lần này tôi lại không cảm thấy nóng, giống như những sức mạnh đó vốn là một phần của cơ thể tôi.

Tôi hơi cúi đầu, tia sáng từ trán tôi thẳng tắp bắn vào trong xoáy nước.

Ầm!

Ở sâu trong biển máu, dưới đáy biển sâu hàng chục cây số, bùng nổ một tiếng kinh thiên động địa, như muốn nổ tung cả đáy biển.

Nước biển dâng lên trời, sương mù đỏ bay khắp nơi che khuất bầu trời.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy từ sâu trong biển phát ra một tiếng gầm lớn kinh thiên động địa: "Lâm! Ngươi thật sự muốn giết ta!"

Là giọng nói của Hồng Đế.

Tôi vốn tưởng rằng tôi sẽ đau lòng, nhưng trong lòng tôi lại không dấy lên chút gợn sóng nào. Thiên Đạo đã xóa đi tất cả ký ức của tôi khi còn là Hồng Quỷ, cũng xóa đi tất cả tình cảm của tôi khi còn là Hồng Quỷ.

Hồng Đế lại gầm lên giận dữ, giống như tiếng kêu đau đớn của con thú bị nhốt: "Thiên Đạo chó má, ta và ngươi không đội trời chung!"

Một sức mạnh cường đại không thể tưởng tượng được từ đáy biển lao lên, Chu Nguyên Hạo giật mình đưa tay ra đỡ. Một tấm khiên đen khổng lồ xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Ầm ầm ầm!

Sức mạnh đó đánh vào tấm khiên, mỗi lần bị đánh, trên tấm khiên đều xuất hiện một vết nứt, vết nứt ngày càng nhiều, ngày càng lớn. Edit: FB Frenalis

Chu Nguyên Hạo nói: "Không được rồi, sức mạnh của Hồng Đế quá mạnh, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này."

"Lưu được núi xanh không lo thiếu củi đốt. Đi!" Tôi nói.

Tôi giơ tay lên, trong lòng bàn tay là trận pháp tôi đã vẽ bằng chu sa từ trước, trận pháp đó bay lên từ tay tôi, càng lúc càng lớn giữa không trung, trung tâm của trận pháp xuất hiện một đường hầm đen kịt.

"Nhanh đi!" Tôi hét lớn.

Chu Nguyên Hạo nhảy lên, lao vào đường hầm đó gần như cùng lúc, tấm khiên vỡ tan, anh xoay người chắn trước mặt tôi, năng lượng đó lập tức đánh mạnh vào lưng anh.

Máu từ miệng anh phun ra, lối vào đường hầm đóng sầm lại, tôi cắn răng, ôm eo anh lao về phía nhân gian.

Trong biệt thự, giữa không trung sáng lên một tầng ánh sáng mờ nhạt, chúng tôi từ vòng sáng đó rơi xuống, lăn trên mặt đất.

"Chủ nhân." Kim Giáp tướng quân vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi: "Hai người không sao chứ?"

Tôi vội vàng đỡ Chu Nguyên Hạo dậy, ấn vào ngực anh, xương sườn đều gãy, ngay cả xương sống cũng gãy, may mà thân thể của Chu Nguyên Hạo cực kỳ cường tráng, nếu đổi lại là một tu sĩ bình thường, chịu một đòn này chắc chắn sẽ chết.

Tôi lấy ra hai viên Sinh Cốt Đan vừa luyện xong cho anh nuốt xuống, sau đó dìu anh nằm xuống giường.

Tiểu Hi bước những bước chân ngắn chạy đến, nằm sấp bên mép giường, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: "Cha, cha làm sao vậy? Có phải bị bệnh không?"

Chu Nguyên Hạo xoa cái đầu nhỏ của cô bé, nói: "Không sao, cha chỉ bị ngã một chút, rất nhanh sẽ khỏi thôi."

Tiểu Hi cười hì hì chấm vào trán anh: "Cha thật ngốc."

Chu Nguyên Hạo ôm cô bé vào lòng: "Đúng vậy, cha rất ngốc."

"Vậy sau này cha đều nắm tay Tiểu Hi." Tiểu Hi nắm lấy tay Chu Nguyên Hạo nói, "Có Tiểu Hi nắm, cha sẽ không bị ngã nữa."

Chu Nguyên Hạo ôm cô bé chặt hơn. Hai cha con quấn quýt một hồi, Mạc Phi Phàm liền bế Tiểu Hi ra ngoài, tôi nói với anh: "Hồng Đế đã tỉnh lại, may mà hắn bị chúng ta làm bị thương, lại có Thiên Đạo hạn chế, tạm thời không thể vào nhân gian, nhưng thời gian vẫn rất gấp rút, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách tiêu diệt hắn mới được."

Tôi tức giận đập vào đầu mình: "Tại sao Thiên Đạo lại xóa hết ký ức của em? Nếu ký ức của em còn, có lẽ sẽ biết cách giết chết Hồng Đế."

Hồng Đế là quỷ vật thượng cổ, thân thể cực kỳ cường hãn, vũ khí bình thường căn bản không thể giết chết hắn. Hơn nữa, hắn còn có vô số thủ đoạn bảo mệnh, chỉ cần còn một miếng thịt, một mẩu xương là có thể hồi sinh.

Sinh vật khủng bố như vậy, nếu không giết chết hắn một lần, sẽ bị hắn phản công đáng sợ hơn.

Chu Nguyên Hạo thở dài: "Nếu không xóa đi ký ức của em, em sẽ không nỡ giết hắn."

Tim tôi run lên, cảm thấy hơi khó chịu.

Tôi đắp chăn cho anh, nói: "Anh nghỉ ngơi một chút đi, Sinh Cốt Đan còn rất nhiều, em để ở đây, đợi dược lực tiêu hóa hết, lại uống một viên nữa."

*****

Dị tượng của thế giới đã biến mất, nhưng trên TV vẫn không ngừng phát lại hình ảnh lúc đó, một nỗi sợ hãi bắt đầu lan rộng trong lòng mọi người, rất nhiều cư dân mạng đều nói, đây là điềm báo ngày tận thế sắp đến.

Tôi thở dài trong im lặng, những gì họ nói đều là sự thật.

Hồng Đế một khi giáng lâm nhân gian, đó chính là ngày tận thế thật sự.

Tôi lấy điện thoại linh năng ra, gửi tin nhắn cho Tôn Chấn, Lao Sơn, Mao Sơn và các chưởng môn của một số đại môn phái khác, nói cho họ biết Hồng Đế đã tỉnh lại, giáng lâm nhân gian chỉ là vấn đề thời gian.

Điện thoại lập tức đổ chuông liên tục, tôi trực tiếp lên mạng mở một cuộc gọi nhóm, cũng không nói chuyện chúng tôi vào Địa Ngục, chỉ nói những dị tượng này đều là điềm báo Hồng Đế tỉnh lại.

Các chưởng môn đều tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng tôi có thể nhìn thấy sự lo lắng và bất an hiện lên trong mắt họ.

Tắt cuộc gọi nhóm, tôi nằm vô lực trên ghế, trên đời này, điều đáng sợ nhất, chính là rõ ràng biết thế giới sắp bị hủy diệt, ngày tận thế sắp đến, nhưng lại bất lực.

Tôi muốn trở nên mạnh mẽ, rất mạnh mẽ, ít nhất phải khôi phục lại trình độ của kiếp trước.

Tôi tiếp tục đến tầng hầm luyện đan, hy vọng có thể lại ngộ đạo, tiếc là lần này luyện ra một đống đan dược nhưng cũng không ngộ ra được gì.

Lại qua một tuần, tôi luyện ra một đống lớn đan dược, đăng lên diễn đàn đan dược, tin tức Hồng Đế tỉnh lại bị đè xuống, chỉ có vài chưởng môn đại môn phái biết, nhưng các tu sĩ cấp thấp cũng mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, đều bắt đầu tích trữ phù chú và đan dược, vì vậy đan dược của tôi bán rất chạy.

Ngày hôm đó, tôi vừa mới đăng một lô Sinh Cốt Đan lên, đã bị "Nhất Ca" mua hết, bên dưới lại là một tràng chửi rủa, thậm chí có người còn lập hẳn một bài đăng để mắng anh ta, anh ta cũng không đáp trả, chỉ im lặng thanh toán.

Sau đó tôi nhận được một tin nhắn riêng tư, tôi đã cài đặt chỉ có người mua và quản trị viên mới có thể gửi tin nhắn cho tôi, nếu không mỗi ngày tin nhắn riêng tư có thể làm nổ tung hộp thư của tôi mất.

Tôi mở ra xem, lại là "Nhất Ca".

"Lâu rồi không gặp." Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, tôi vốn không muốn để ý đến anh ta, nhưng lại ma xui quỷ khiến mà trả lời: "Không phải anh muốn đến tìm tôi sao?"

Vừa gửi đi tôi đã thấy hối hận, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao?

Không lâu sau, đối phương lại trả lời: "Một tuần trước có dị tượng trời sinh. Sơn Thành tỉnh Tây Xuyên có tượng Phật lớn bị ngã đổ, ma phương xuất thế, cô có biết không?"

Tôi sững sờ, lại có chuyện như vậy sao?

"Ma phương gì? Nói rõ hơn đi."

Nhưng lần này đối phương nhất quyết không trả lời, tôi trầm ngâm một lát, liền gọi điện cho Tôn Chấn.

Đối phương vừa nhấc máy, tôi đã chất vấn: "Tôn cục trưởng, anh làm người không phúc hậu gì cả."

Tôn Chấn sững sờ, cười khổ một tiếng: "Cô nghe nói gì rồi?"

Tôi hừ lạnh: "Chuyện Hồng Đế tỉnh lại, tôi đã báo cho các người ngay lập tức, nhưng chuyện ma phương xuất thế, các người lại giấu tôi."