Cô Gái Địa Ngục

Chương 477: Bách Hoa mê chướng




Chu Nguyên Hạo mở ra năng lượng, hình thành một lớp bình phong, chúng tôi mới không bị răng sắc xé nát, trượt theo thực quản vào dạ dày của cá quỷ, bên trong tối om.

"Nguyên Hạo, anh làm gì vậy?" Tôi không hiểu, vừa rồi anh rõ ràng có thể né tránh.

Chu Nguyên Hạo: "Đi tiếp về phía trước sẽ còn có nhiều quỷ vật hơn đang đợi chúng ta, một đường chém giết cũng không phải là không được, nhưng em nói đúng, chúng ta phải bảo tồn linh lực để đối phó với những kẻ lợi hại hơn phía sau."

Tôi đột nhiên hiểu ra: "Anh muốn ở trong bụng con cá quỷ để điều khiển nó, bắt nó đưa chúng ta qua biển thủy ngân?"

Khóe miệng Chu Nguyên Hạo nhếch lên: "Đúng vậy."

Tôi kinh ngạc đến không nói nên lời, cách này, tôi thật sự có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.

Tôi mở tay ra, lòng bàn tay đập mạnh một cái, bùng lên một ngọn lửa chiếu sáng xung quanh.

Trong dạ dày cá quỷ còn có những con cá quái dị và xương người chưa tiêu hóa hết, dịch vị chảy xuống từ thành dạ dày tích tụ dưới chân, cao đến đầu gối.

May mà bình phong của Chu Nguyên Hạo ngăn cách dịch vị, chúng tôi mới không bị axit ăn mòn.

Chu Nguyên Hạo phóng tinh thần lực ra ngoài, trực tiếp chui vào trong đầu cá quỷ, đánh vỡ ý thức và chiếm lấy bộ não của nó, chỉ huy nó bơi nhanh về phía trước.

Đừng nhìn con cá quỷ này thân thể cực kỳ cường hãn, nhưng trí thông minh có hạn, gần như không có thần thức, chiếm lấy bộ não từ bên trong cơ thể nó là chuyện rất đơn giản.

Nhưng nếu muốn chiếm lấy từ bên ngoài, vậy thì phải tốn rất nhiều công sức.

Con cá quỷ này là bá chủ của biển thủy ngân, những quỷ vật khác không dám đến gần, vì vậy một đường rất thuận lợi, tôi buồn chán đứng một bên nghĩ: còn một lúc nữa mới đến nên bèn lấy điện thoại ra chơi game xếp hình.

Chu Nguyên Hạo suýt nữa phun ra một ngụm máu: "Anh ở đây vất vả muốn chết, vậy mà em lại chơi game?"

Tôi cười hì hì hai tiếng: "Em không phải là đang căng thẳng sao, giảm bớt áp lực một chút."

Chu Nguyên Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục điều khiển cá quỷ. Đột nhiên, tôi cảm thấy bên cạnh dường như có thứ gì đó lóe lên dưới ánh sáng điện thoại.

Tôi nghi hoặc đưa tay ra, mò ra một cái chai từ trong dịch vị.

Cái chai đó trông giống như chai thủy tinh, chỉ là không trong suốt, bên trong hình như có thứ gì đó.

Chai thủy tinh được đóng nút rất chặt, tôi dùng sức nhưng vẫn không thể mở ra.

"Đến rồi." Chu Nguyên Hạo nói.

Tôi liền tiện tay nhét cái chai vào túi Càn Khôn, hỏi anh: "Bây giờ chúng ta ra ngoài bằng cách nào?"

"Đơn giản." Chu Nguyên Hạo vung tay, Hắc Long Phá Thiên kích xuất hiện, sau đó đâm vào bụng cá quỷ, dùng sức rạch một đường.

Ào một tiếng, chúng tôi cùng với cả bụng đầy xương cốt lăn ra khỏi bụng cá, cả người ướt sũng dính đầy máu cùng dịch vị của cá quỷ.

Máu này màu đen, đặc biệt khó ngửi giống như mùi cống rãnh, khiến người ta buồn nôn.

Tôi lấy ra hai lá bùa Tẩy Trần làm sạch chúng tôi, sau đó tiếp tục đi về phía trước, sau khi lên bờ từ biển thủy ngân, phía trước là một con đường bằng phẳng, Chu Nguyên Hạo nhặt một viên đá ném về phía con đường đá xanh phía trước.

Lộc cộc.

Cùng với tiếng vang lanh lảnh, mặt đất đột nhiên phun ra sương mù đen dày đặc che khuất cả bầu trời.

Tôi giật mình kinh hãi, màn sương đen này được tạo ra đặc biệt để đối phó với người tu đạo và quỷ vật cấp cao, ngay cả tôi nếu bị màn sương đó phun vào thì cũng sẽ choáng váng, trúng độc nặng.

Mà trong màn sương mù đó lại vang lên tiếng nổ lách tách. Tôi dùng tinh thần lực quét qua, mấy phiến đá xanh lật lên, bên trong phun ra những trái màu đỏ.

Đó là trái nổ!

Là sản vật của Địa Ngục, mọc ở tầng thứ mười bảy Địa Ngục, nó trông giống như cái nắp ấm, một khi bị chạm vào, nó phun ra những trái màu đỏ sẽ phát nổ, một trái có thể nổ chết một tên Lệ Quỷ.

Cuối cùng màn sương đen cũng tan đi, sau khi trái nổ phát nổ thì bốc lên làn khói xanh nhàn nhạt.

Chu Nguyên Hạo: "Ở đây có một trận pháp nhỏ, em đi sát theo anh, đừng bước sai một bước nào."

Tôi cẩn thận đi theo phía sau hỏi anh: "Đây là bình phong thứ ba sao?"

Chu Nguyên Hạo: "Không, cửa ải thứ ba thực sự còn ở phía trước, trận phòng ngự nhỏ này chỉ là món khai vị."

Tôi xạm mặt lại, cái này cũng coi là món khai vị, vậy cửa ải thứ ba nhất định rất đáng sợ.

Edit: FB Frenalis

May mà một đường đều rất thuận lợi, đi qua con đường lớn này, Chu Nguyên Hạo chỉ về phía trước: "Đó mới là cửa ải thứ ba - Bách Hoa Chướng."

Tôi giương mắt nhìn lên, phía trước có vô số loài hoa tươi bay múa, như thể không có trọng lực, những bông hoa đủ màu sắc trôi nổi, trong đó còn xen lẫn rất nhiều cánh hoa rải rác, thoạt nhìn rất đẹp, như chốn tiên cảnh.

Chu Nguyên Hạo lại nói: "Bách Hoa Chướng này nhìn thì rất đẹp, nhưng thực ra rất nguy hiểm, vật càng đẹp thường càng độc, những bông hoa này toàn là hoa độc, dù là Quỷ Vương, bị mắc kẹt bên trong, lâu ngày cũng sẽ bị độc hương xâm nhập đến hồn phi phách tán."

Tôi sờ cằm nói: "Nếu là thứ khác thì thôi, nếu nói đến Bách Hoa Chướng, em có biết một chút."

"Em biết?" Chu Nguyên Hạo ngạc nhiên hỏi.

Tôi nói: "Hơn một ngàn năm trước, ở tầng thứ mười bốn của Địa Ngục, có một Bách Hoa Quỷ Vương, không ai biết tên của cô ta, cô ta tự xưng là Bách Hoa, cực kỳ thích đàn ông, chỉ cần nhìn thấy đàn ông đẹp trai thì sẽ cướp về, sau khi chơi đùa sẽ tàn nhẫn giết chết. Điều này cũng thôi đi, nhưng cô ta không biết trời cao đất dày, vậy mà lại dám cướp một người trong đội quân trấn ngục của em, còn chặt đầu anh ta. Loại Quỷ Vương như vậy, em làm sao có thể để cô ta tiếp tục sống."

Nói đến đây, tôi hừ lạnh một tiếng, cướp đàn ông cướp đến trên đầu quân trấn ngục của tôi, nếu để mặc không quản, uy nghiêm của quân trấn ngục của tôi còn đâu?

"Lúc đó em đích thân dẫn quân tấn công vào động phủ của Bách Hoa Quỷ Vương, xung quanh động phủ của cô ta có một Bách Hoa Chướng." Tôi nói, "Nguyên Hạo, lần này anh đi theo em, em sẽ đưa anh qua."

Nói xong, tôi lấy ra hai viên giải độc đan, chia cho anh một viên, sau đó hai tay kết ấn, miệng niệm chú ngữ, hô lớn: "Phá!"

Bức tường hoa do Bách Hoa tạo thành đột nhiên vỡ ra từ chính giữa, hiện ra một con đường. Dù vậy, tôi cũng không dám lơ là chút nào, từng bước một bước theo bước chân của Bát Quái Bộ tiến về phía trước.

Những bức tường hoa xung quanh chuyển động, Bách Hoa bao vây chúng tôi, chặn đường trước đường sau, bắt đầu bay múa không ngừng.

"Không ổn!" Tôi hét lớn, "Lui lại!"

Hai chúng tôi cùng nhau lùi lại, nhưng hương thơm tràn ngập, trời đất biến sắc, tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, mơ màng như bị ác mộng đè nén.

Mơ mơ màng màng, tôi nhìn thấy rất nhiều người, rất nhiều chuyện, trước mắt luôn có vài khuôn mặt lắc lư qua lại, đột nhiên có một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, tôi ngã vào vòng tay người đó, vui vẻ nói: "Nguyên Hạo, anh làm em sợ chết khiếp, anh đi đâu vậy?"

"Tiểu Lâm, là anh."

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Vân Kỳ, tôi giật mình kinh hãi hỏi: "Nguyên Hạo đâu? Anh đã làm gì Nguyên Hạo?"

Trên mặt Vân Kỳ lộ ra nụ cười dịu dàng ấm áp: "Tiểu Lâm, đây là trong tiềm thức của em, em có thể nhìn thấy anh, chứng tỏ trong lòng em vẫn luôn nhớ đến anh."

"Không, không đúng." Tôi lùi lại vài bước, nói lớn: "Người em yêu là Nguyên Hạo!"

"Thật sao?" Vân Kỳ từng bước tiến về phía tôi, trong đôi mắt đẹp như chứa đựng cả bầu trời trăng sao, "Em dám nói, em thật sự chưa từng rung động với anh?"

Trong lúc nhất thời, tôi lại cảm thấy hoang mang.

Tôi... đã từng rung động với Vân Kỳ sao?

Tôi đã từng yêu Vân Kỳ sao?

Vòng tay ấm áp của Vân Kỳ bao bọc lấy tôi, khiến ý thức tôi có chút mơ hồ, anh thì thầm bên tai tôi như đang mê hoặc: "Thực ra, trong sâu thẳm trái tim em là thích anh, đúng không? Em nghĩ rằng em yêu Chu Nguyên Hạo, nhưng thực ra đó đều là ảo giác, đều là giả dối, người em thật sự yêu là anh, hơn một ngàn năm trước vào thời nhà Đường, em đã yêu anh rồi."

Tôi run rẩy, trong đầu đột nhiên hiện lên từng chút từng chút về tôi và Chu Nguyên Hạo, ban đầu tôi bị anh dụ dỗ, tôi cứ nghĩ anh chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ nên mới kết giao với anh trong giấc mơ.

Tôi... thật sự đã từng yêu Chu Nguyên Hạo sao?

Nếu Chu Nguyên Hạo không đẹp trai như vậy, tôi có yêu anh không? Ban đầu, tôi đã tìm mọi cách để thoát khỏi anh.

Vân Kỳ dường như có thể nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười chiến thắng: "Tiểu Lâm, giấc mơ rồi cũng có lúc tỉnh, hãy từ bỏ anh ta đi, hãy đến bên anh. Người em thật sự yêu là anh."

"Em..."

Trong đầu hiện lên vô số hình ảnh: Chu Nguyên Hạo ôm tôi, nói với tôi rằng anh đã làm thủ tục nhập học cho tôi, để tôi có thể đi học lại; Chu Nguyên Hạo đỡ đòn tấn công của quỷ vật cho tôi, máu me đầm đìa; khi con dao của tôi đâm xuyên qua ngực anh, anh dịu dàng nói với tôi, không sao, anh không trách em; anh để tôi nhặt chiếc nhẫn kim cương từ trong cả hồ đầy kim cương, sau đó quỳ một gối xuống, nói với tôi, em có đồng ý lấy anh không?

Từng hình ảnh này khắc sâu vào trong lòng tôi, khiến tôi vĩnh viễn không thể nào quên, tôi yêu Chu Nguyên Hạo, đương nhiên yêu anh!