Cô Gái Địa Ngục

Chương 464: Lời mời của chàng trai đẹp




Lữ Quang Vinh không chỉ không bị mất chức vì vụ án này, mà còn được cấp trên đánh giá cao và khen thưởng, có lẽ sắp được thăng chức.

Tôi trở về nhà, thấy Mạc Phi Phàm đang chơi với Tiểu Hi, Tống Tống bị thương nặng vẫn đang bế quan, Kim Giáp tướng quân cũng đang dưỡng thương trong đan điền của tôi.

"Khương Lâm, cô về rồi à." Mạc Phi Phàm cười hì hì chào hỏi.

"Mẹ ơi." Tiểu Hi như một con thỏ con lao vào lòng tôi, tôi xoa đầu cô bé, lại nhìn Mạc Phi Phàm, anh ta cười rất ngây thơ.

Tôi nheo mắt lại, hỏi: "Anh đã đưa Tiểu Hi ra ngoài nữa à?"

"Đúng vậy." Mạc Phi Phàm thản nhiên nói, "Tiểu Hi muốn ra ngoài đi dạo. Tôi đã đưa con bé đi dạo trung tâm thương mại, còn mua cho nó một chiếc kẹp tóc."

Tôi cúi đầu nhìn, Tiểu Hi cài trên trán một chiếc kẹp tóc rất tinh xảo, kiểu dáng rất đẹp.

Mạc Phi Phàm không có gì bình thường, chỉ có thẩm mỹ là bình thường.

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Phi Phàm. Anh ta không hề sợ hãi nhìn lại tôi, tôi không thể tìm thấy bất kỳ sơ hở nào.

Anh chàng này tuy bình thường có vẻ hời hợt nhưng thực ra lại rất thâm sâu.

Tôi chỉ có thể tìm kiếm đột phá ở nơi khác, hôn lên mặt Tiểu Hi, nói: "Tiểu Hi à. Tối nay con có muốn ăn canh khoai tây thịt bò hầm không?"

Tiểu Hi lập tức nói: "Có ạ, mẹ làm là ngon nhất."

Tôi tiếp tục dụ dỗ: "Muốn ăn cũng được, Tiểu Hi, con nói cho mẹ biết trước, hôm nay con và Mạc Phi Phàm đã đi đâu chơi?"

Tiểu Hi: "Con và Phi Phàm đi dạo phố ạ."

Mặt tôi sa sầm lại: "Không được nói dối."

Tiểu Hi rất tủi thân: "Thực sự là đi dạo phố mà, còn ăn đồ ăn ngon nữa."

"Vậy con đã ăn gì?"

Mạc Phi Phàm liên tục nháy mắt với cô bé, tiếc là đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao có thể có tâm cơ chứ.

"Con đã ăn một đám sương mù đen lớn như thế này." Cô bé dang rộng bàn tay mũm mĩm làm dấu, "Mẹ ơi. Đám sương mù đen đó ngon lắm, giống như sô cô la vậy."

Tôi liếc xéo Mạc Phi Phàm, anh ta khóc lóc: "Ôi, đối thủ như thần, cũng không bằng đồng đội như heo."

Tôi tức giận nói: "Anh mắng ai là heo?"

Tiểu Hi cũng học theo tôi, bĩu môi, sắp khóc nói: "Chú mắng ai là heo?"

Mạc Phi Phàm vội vàng giải thích: "Chú là heo, chú là heo, Tiểu Hi đừng khóc, đừng khóc."

Tôi kinh ngạc hỏi: "Tiểu Hi, ngay cả tâm ma con cũng ăn được?"

Tiểu Hi gật đầu: "Mẹ ơi, thứ đen đen đó ngon lắm, Tiểu Hi còn muốn ăn nữa."

Tôi trừng mắt nhìn Mạc Phi Phàm: "Nói rõ mọi chuyện cho tôi."

Mạc Phi Phàm đành phải kể lại, cuối cùng biện minh: "Khương Lâm, chuyện này không thể trách tôi, tôi cũng chỉ muốn giúp những đứa trẻ đó thôi."

Mặt tôi trầm xuống "Anh còn lý lẽ nữa?"

Mạc Phi Phàm lập tức lộ ra vẻ mặt đáng thương: " tôi sai rồi, cô đừng không cho tôi chăm sóc Tiểu Hi nữa."

Tôi lập tức mềm lòng, Mạc Phi Phàm tuy không đáng tin cậy nhưng đối với Tiểu Hi là thật lòng thương yêu. Tôi mắng anh ta một trận, bắt anh ta thề sẽ không bao giờ tự ý đưa Tiểu Hi đến những nơi nguy hiểm nữa, rồi mới thôi.

Lúc đó, tôi vẫn chưa phát hiện ra, Tiểu Hi đang nằm úp vào lòng tôi, đầu đặt trên vai tôi, trong mắt có một tia sáng đỏ lóe lên, thoáng qua rồi biến mất.

*****

Vài ngày sau, dì Lý ôm một chồng thiệp mời vào: "Cô Khương, hôm nay lại có nhiều thiệp mời như vậy, đều là mời cô đi dự tiệc làm khách, cô xem xử lý thế nào?"

Tôi vừa vẽ bùa vừa thờ ơ nói: "Quy tắc cũ, vứt hết đi."

"Vâng ạ." Dì Lý quay người định đi ra ngoài, đột nhiên một tấm thiệp mời rơi xuống, vừa đúng rơi xuống chân tôi.

Tôi cúi người nhặt lên, định vứt vào thùng rác. Nhưng lại liếc mắt nhìn thấy dòng chữ ký tên ở trên: Cơ Uân.

Tay tôi khựng lại, mở thiệp mời ra, thiệp được viết bằng văn cổ, nét chữ mạnh mẽ, có thể thấy chủ nhân là một người phóng khoáng.

Anh ta mời tôi tối nay đến nhà anh ta làm khách.

Cơ Uân khiến tôi nghĩ đến vị hoàng tử Tây Chu đó, anh ta có thể coi là tri kỷ đầu tiên tôi kết giao ở nhân gian.

Tôi do dự một chút, rồi nói: "Thay tôi trả lời Cơ tiên sinh, nói tối nay tôi nhất định sẽ đến dự tiệc đúng giờ." Edit: FB Frenalis

Dì Lý cau mày, khuyên nhủ: "Cô Khương, chuyện này... Cô một mình đi dự tiệc, lại còn là một người đàn ông chưa vợ, e rằng không thích hợp lắm."

Tôi hơi nhíu mày nói: "Dì Lý, tôi chỉ đi ăn một bữa cơm thôi, dì nghĩ nhiều quá rồi đấy?"

Dì Lý đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Tôi đương nhiên là tin tưởng cô Khương, cô đối với cậu chủ chúng tôi chung thủy không hai, sao có thể làm chuyện có lỗi với cậu chủ chứ."

Tôi lạnh mặt nói: "Dì biết là tốt rồi, lui xuống đi."

Dì Lý cúi đầu đáp một tiếng, lui ra ngoài.

Tôi cau mày, một người quản gia nhỏ bé chắc chắn sẽ không dám xen vào chuyện riêng của chủ nhân, bà ta nói những lời này là thay mặt một người nào đó.

Ông cụ Chu tuy vẫn luôn ở bên cạnh Chu Nguyên Chính, nhưng chuyện trong dinh thự Chu gia, ông ấy lại biết rất rõ ràng.

Tôi cười khẩy một tiếng, ông cụ vẫn không yên tâm về tôi, cũng đúng, dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài.

*****

Hoàng hôn buông xuống, đèn hoa mới lên, ánh trăng sáng tỏ, còn có ánh sáng của dải ngân hà tô điểm cho thế gian trở nên xinh đẹp như vậy.

Tôi trang điểm đơn giản, mặc một chiếc váy kín đáo nhất, không chỉ dài tay mà còn che kín cả cổ.

Tôi để tài xế của Chu gia lái xe đưa tôi đến nhà họ Cơ, Cơ Uân có một biệt thự lớn ở ngoại ô, phong cách hiện đại tối giản, môi trường tao nhã.

Tôi bước vào biệt thự, phát hiện ngôi nhà này thực sự giải thích thế nào là sự sang trọng kín đáo. Từ đồ nội thất đến đèn chiếu sáng, thậm chí cả sàn nhà và tường đều có giá trị không nhỏ, nhưng lại cực kỳ đơn giản, khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất thoải mái.

"Cô Khương, cô đến rồi, hoan nghênh." Cơ Uân đeo tạp dề đi ra, trong tay còn bưng một đĩa gan heo ngâm ớt.

Tôi cảm thấy có chút bất ngờ, một chàng trai lịch lãm với khí chất xuất chúng như vậy, lại đích thân xuống bếp nấu ăn.

"Mời ngồi." Anh ta lịch sự kéo ghế cho tôi, "Xin chờ một chút, món ăn sẽ xong ngay."

Tôi ngồi bên bàn ăn, nhìn anh ta bưng từng món lên, không khí tràn ngập mùi thơm đặc biệt của thức ăn. Những món ăn này sắc hương vị đều đủ cả, khiến người ta nhìn vào không khỏi thèm thuồng.

Món ăn chiếm hết một bàn lớn, Cơ Uân cởi tạp dề, ngồi đối diện tôi, mỉm cười: "Thật không ngờ. Cô Khương lại nhận lời đến làm khách nhà tôi, thật sự khiến tôi được ưu ái mà lo sợ. Vì có chút vội vàng, không mua được nguyên liệu tươi ngon nhất, nên chỉ có thể ăn chút đồ ăn nhà quê."

Tôi khoát tay: "Thế này đã rất tốt rồi, không cần tốn kém."

Cơ Uân cười cười, nói: "Nếm thử tay nghề của tôi xem."

Tôi gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, lập tức sững sờ.

Ngon quá! Thật sự rất ngon, tay nghề của Cơ Uân thật sự không phải dạng vừa đâu, quả nhiên lợi hại.

"Vị thế nào?" Cơ Uân cong khoé môi, tao nhã gắp một miếng thịt, chậm rãi hỏi.

So với cách ăn của anh ta, tôi ăn như hổ đói.

Món ăn quá ngon, bình thường tôi chỉ ăn được một bát cơm, hôm nay lại ăn liền một mạch ba bát.

Anh ta cứ nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi rất ngại ngùng, cách ăn của tôi quả thực quá khó coi lắm sao?

Cơ Uân mỉm cười: "Xem ra cô Khương rất thích món ăn tôi làm."

Tôi nói: "Cơ tiên sinh, hay là anh đến làm đầu bếp cho tôi đi, giá cả anh cứ tùy ý."

Cơ Uân cảm thán: "Ước mơ của tôi là trở thành một đầu bếp, tiếc là trời không chiều lòng người. nhân sinh không như ý người."

Tôi không khỏi bật cười, đây là anh ta đang từ chối một cách tế nhị, dù sao tôi cũng chỉ nói đùa, một thanh niên ưu tú như anh ta, chắc chắn sẽ không đến Chu gia làm đầu bếp.

Tôi và Cơ Uân trò chuyện. Trò chuyện một hồi, mới phát hiện anh ta lại uyên bác như vậy, có thể nói là hiểu biết rộng, lại còn rất hài hước dí dỏm.

Tôi có chút ngây người, như thể trở về mấy nghìn năm trước, cùng vị hoàng tử đó uống rượu, cũng là nói chuyện trên trời dưới đất như thế này.

Mấy nghìn năm thời gian, thật sự như một giấc mơ ngắn ngủi.

Anh ta thấy tôi nhìn chằm chằm vào vết bớt trên tay mình, bèn cười cười, xắn tay áo lên, nói: "Cũng kỳ lạ, vết bớt này trông hơi giống vết sẹo, hồi nhỏ tôi đã từng có một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ tôi như đang đấu kiếm với ai đó, nhưng do tôi tài nghệ không bằng người, so tới so lui, kiếm bị đối phương đánh bật ra, cứa vào cổ tay một nhát."

Tim tôi đập thình thịch, thật sự là anh ta sao?