Cô Gái Địa Ngục

Chương 461: Xương cốt nhỏ bé




Trên mặt Lữ Quang Vinh lộ ra vẻ phiền muộn: "Hôm qua nhờ phúc của cô, bọn trẻ đã được tìm thấy, tất cả đều bị nhốt dưới hầm, ngay bên ngoài hầm có một cây đại thụ nở hoa đỏ. Nói ra thì, cô mới chính là ân nhân cứu mạng của bọn trẻ."

Ông ta luôn vô thức nịnh hót.

Tôi hỏi: "Bọn trẻ thế nào rồi?"

"Kỳ lạ là ở chỗ bọn trẻ này." Lữ Quang Vinh nói, "Bọn trẻ trông không có vẻ bị ngược đãi, đều rất bình tĩnh, nhưng chúng đều không nhớ là ai đã bắt cóc. Chúng tôi đã đưa bọn trẻ đi khám sức khỏe, không có vấn đề gì, liền để cha mẹ chúng đưa về."

Nói đến đây, vẻ phiền muộn trên mặt Lữ Quang Vinh càng sâu hơn: "Nhưng sáng sớm nay, chúng tôi lại nhận được điện thoại báo án, nói cô Hướng đã chết."

"Cô Hướng?" Tôi nhất thời không phản ứng kịp, viên cảnh sát trẻ bên cạnh trả lời: "Chính là người hôm qua cãi nhau với cô đó."

Tôi nhíu mày: "Chẳng lẽ các người cho rằng tôi ra tay sao?"

"Không. Cô đừng hiểu lầm." Lữ Quang Vinh vội vàng nói, "Nghi phạm chúng tôi đã bắt được rồi."

"Là ai?" Tôi tò mò hỏi.

Lữ Quang Vinh thở dài: "Chính là con trai của cô ấy."

"Cái gì?" Tôi giật mình, vậy mà lại là con trai của cô ta? Đứa trẻ đó mới bốn, năm tuổi, vậy mà có thể giết chết mẹ mình?

"Cô ta chết như thế nào?" Tôi hỏi.

Lữ Quang Vinh: "Cô Hướng nói con trai bị hoảng sợ, tối qua nhất quyết đòi ngủ cùng con. Sáng nay cô Hướng mãi không dậy. Người giúp việc đi lên gõ cửa, mở ra thì thấy khắp phòng toàn là máu. Hướng Vũ - tức là cậu con trai năm tuổi của cô Hướng đã dùng gậy bóng chày đập vỡ đầu cô ấy."

Tôi nhíu mày càng chặt hơn: "Một đứa trẻ năm tuổi, có thể đập vỡ đầu một người trưởng thành sao?"

Lữ Quang Vinh cau mày nói: "Chúng tôi cũng không tin, nhưng lại không thể không tin, nhà họ Hướng canh phòng nghiêm ngặt, người khác căn bản không vào được. Trên gậy bóng chày cũng có dấu tay dính máu của Hướng Vũ, chứng cứ rõ ràng."

Ông ta dừng một chút, nịnh nọt nói: "Cô Khương, chúng tôi nghe nói, cô là chuyên gia xử lý các vụ án linh dị, hôm qua lại từng đến công viên giải trí, nên muốn nghe ý kiến của cô."

Tôi còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên: "Mẹ ơi."

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Phi Phàm đang bế Tiểu Hi đi vào, Tiểu Hi ôm cổ anh ta, nghiêng đầu nhìn chúng tôi nói: "Mẹ ơi, hôm qua Tiểu Hi có nghe thấy tiếng gì đó."

Tôi ngẩn người hỏi lại: "Tiếng gì?"

Mạc Phi Phàm đưa Tiểu Hi cho tôi, tôi bế con vào lòng, nghe Tiểu Hi nói: "Có người gọi Tiểu Hi, bảo Tiểu Hi đi theo."

"Người đó trông như thế nào?" Tôi hỏi.

Tiểu Hi lắc đầu: "Không nhìn thấy. Giọng nói đó cứ vang lên bên tai con mãi, làm con thấy phiền, sau đó con hét lớn một tiếng, dọa hắn chạy mất."

May mà Tiểu Hi của tôi không phải người bình thường, nếu không hôm qua chắc cũng bị bắt cóc rồi.

"Tiểu Hi có quen người gọi con không?" Tôi xoa đầu con bé hỏi.

Tiểu Hi lắc đầu: "Đó là một kẻ xấu, một kẻ rất xấu rất xấu."

"Tại sao nói hắn xấu?"

Tiểu Hi bĩu môi: "Hắn bảo Tiểu Hi giết cha mẹ, cha mẹ của Tiểu Hi là tốt nhất, Tiểu Hi mới không giết. Hắn quá xấu, quá xấu, Tiểu Hi muốn đi đánh hắn."

Lữ Quang Vinh và những người khác nghe mà sởn gai ốc, mặt mày tái mét.

"Những đứa trẻ còn lại hãy cách ly chúng ra, đừng để chúng tiếp xúc với người khác." Tôi im lặng một lát, rồi lên tiếng: "Vừa hay mấy ngày nay tôi rảnh, các người đưa tôi đến cái hầm đó xem thử đi."

Lữ Quang Vinh thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhiệt tình: "Vậy thì làm phiền cô Khương rồi."

****

Phía Đông công viên giải trí có một khu rừng lớn, cái hầm đó nằm trên một sườn dốc, bên cạnh có một cây đại thụ ba người ôm mới xuể, trên cây hoa đỏ nở rộ. Edit: FB Frenalis

Lữ Quang Vinh đích thân đi cùng tôi, ông ta chỉ huy Tiểu Dương và Tiểu Lý mở cánh cửa sắt đã dán niêm phong, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mặt.

Mùi này là...

Tôi không khỏi nhíu mày, mùi này hơi lạ, không phải quỷ khí nhưng lại tràn ngập tà khí, khiến người ta lạnh sống lưng.

Lữ Quang Vinh do dự một chút, dè dặt hỏi: "Cô Khương, cô... có muốn xuống xem không?"

Tôi nhìn thoáng qua nhóm cảnh sát, Lữ Quang Vinh thì không sao, nhưng Tiểu Lý và Tiểu Dương lại đầy mặt sợ hãi, như thể dưới đó có gì đó đáng sợ lắm vậy.

Tôi hỏi: "Trước đây khi các người xuống giải cứu bọn trẻ, có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?"

Lữ Quang Vinh liếc nhìn hai cấp dưới phía sau, Tiểu Lý nuốt nước bọt, trả lời: "Lúc đó tôi là người đầu tiên xuống... tôi... tôi thấy..."

Lữ Quang Vinh sốt ruột hối thúc: "Ù ờ gì đấy, nói mau, rốt cuộc đã thấy gì?"

Tiểu Lý: "Lúc đó ở dưới toàn là trẻ con, nhưng chúng đều rất bình tĩnh. Không khóc cũng không làm ầm ĩ, từng đứa một đều ngẩng đầu nhìn tôi, những đôi mắt đó âm u, nhìn mà thấy sợ. Không biết có phải do dưới đó quá tối hay không mà tôi nhìn nhầm. Tôi hình như thấy trên đầu bọn trẻ có một đám sương mù đen lơ lửng."

Trong lòng chợt động, tôi hỏi: "Nói rõ hơn, sương mù như thế nào?"

Tiểu Lý suy nghĩ kỹ mới nói: "Chỉ là một đám sương mù đen, rất nhanh liền biến mất. Nhưng, tôi cảm thấy đám sương mù đó như có sự sống, tôi còn cảm giác nó nhìn tôi một cái, khiến tôi nổi hết cả da gà, quá đáng sợ."

Anh ta rùng mình một cái: "Lúc đầu tôi còn tưởng là do gần đây áp lực quá lớn, ngủ không ngon nên sinh ra ảo giác, nhưng bây giờ xem ra... Cô Khương, cô nói xem, đó có phải là thứ bẩn thỉu không?"

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Mọi người canh ở ngoài, tôi xuống xem thử."

Ba người vội vàng gật đầu, tất nhiên là không cần xuống thì tốt nhất.

Tôi nhảy xuống hầm, một luồng khí lạnh lẽo lập tức ập vào mặt, tôi nhíu mày, mùi tà khí đó càng nồng đậm hơn.

Tôi nhìn xung quanh, nơi này dường như đã có từ lâu đời, vừa hôi vừa bẩn, tôi hít hít mũi, đi đến góc phòng nắm một nắm đất lên xem, rồi nói lớn với người phía trên: "Trưởng đồn Lữ, gọi người đến đào chỗ này lên."

Lữ Quang Vinh lập tức gọi một nhóm cảnh sát đến, đào ở chỗ tôi nói. Đào xuống năm mét mới đào được một thi thể.

Vài viên cảnh sát nhìn thoáng qua thi thể đó, lập tức tái mặt, bịt miệng chạy ra ngoài nôn ọe, Lữ Quang Vinh dù sao cũng lớn tuổi, đã thấy nhiều người chết, tuy không nôn nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, ông ta nuốt nước bọt hỏi: "Cô Khương, người này.... cũng bị thứ không sạch sẽ kia giết sao?"

Tôi ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể, thi thể này đã không còn hình người, chỉ là một bộ xương trộn lẫn máu thịt.

"Ông xem những vết răng này." Tôi chỉ vào thi thể đẫm máu, "Vết răng đều rất nhỏ, người này là bị bọn trẻ cắn chết."

"Cái gì?" Lữ Quang Vinh run rẩy cả người: "Chẳng trách lúc đó trên người chúng có máu, nhưng lại không bị thương, thì ra..."

"Trên tay chúng còn có rất nhiều bùn đất. Đúng không?" Tôi nói.

"Sao, sao cô biết?" Tiểu Lý kinh ngạc hỏi.

"Bởi vì thi thể này, là do chính tay chúng chôn xuống."

"Không, không thể nào." Tiểu Lý không nhịn được nói, "Chúng phần lớn đều là trẻ con bốn, năm tuổi. Làm sao có thể đào sâu như vậy?"

"Chúng không thể, nhưng chúng bị một ý thức tà ác nào đó thao túng." Tôi chỉ vào thi thể dưới đất, "Hãy điều tra người này, nếu tôi không đoán sai, hắn hẳn là một kẻ buôn người."

Thi thể đã không còn hình dạng, may mà còn một ngón tay chưa bị cắn đứt, Tiểu Dương lấy dấu vân tay đi tra, không lâu sau liền quay lại nói: "Trưởng đồn, tra ra rồi, người này tên Trương Hội Văn, từng vào tù vì tội buôn bán trẻ em, mới mãn hạn tù chưa đầy một năm."

Tôi khẽ gật đầu: "Vậy là đúng rồi, những đứa trẻ này đều do hắn bắt cóc, nhốt ở đây để chuẩn bị bán đi. Ai ngờ tiền còn chưa tới tay thì đã bị giết."

Lữ Quang Vinh phẫn nộ, tức giận nói: "Dám bắt cóc nhiều trẻ em như vậy, tuyệt đối là một băng nhóm. Đi điều tra cho tôi, lần theo manh mối, nhất định phải bắt những nghi phạm khác về."

"Chờ một chút." Tôi dường như cảm nhận được điều gì đó, nói với mấy viên cảnh sát đang cầm cuốc, "Tiếp tục đào xuống, dưới đó còn có thứ khác."

Lữ Quang Vinh vừa nghe, lập tức phấn chấn, mấy viên cảnh sát kia lại khổ sở, một cái đã đủ đáng sợ rồi, còn nữa sao?

Họ chỉ đành tiếp tục đào xuống, lần này không đào bao lâu, liền đào được một đoạn xương tay nhỏ.