Cô Gái Địa Ngục

Chương 457: Chu Nguyên Hạo và Hồng Đế




Nói đến đây, hắn lại nắm lấy cánh tay tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, nói: "Ta nhớ rõ ràng lúc đó ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi bị thiên lôi đánh chết, sau khi ngươi chết, ta đã phát điên, suýt nữa hủy diệt cả vùng đất Hoa Hạ này. Không ngờ, hắn lại cải tạo ngươi thành tay sai của hắn!"

"Ngươi bình tĩnh một chút." Tôi vội vàng trấn an hắn, "Sự việc đã đến nước này, oán hận thêm nữa thì có ý nghĩa gì? Chi bằng hãy buông bỏ đi."

"Buông bỏ?" Hắn đột nhiên cười khẩy một tiếng, từ từ lùi lại, "Ngươi vậy mà lại bảo ta buông bỏ? Cũng đúng, ngươi đã không còn nhớ những chuyện trước đây nữa, cho dù có nhớ, ngươi cũng sẽ đứng về phía con người, ngươi căn bản không quan tâm đến những đau khổ ta đã trải qua, trong lòng ngươi, ta vĩnh viễn cũng không bằng những con người đó."

Hắn cứ lùi dần, càng đi càng xa, lòng tôi như nghẹn lại: "Hồng Đế, ngươi mau quay lại, chúng ta có gì từ từ nói."

Hồng Đế quay lưng đi, không nhìn tôi nữa, ngược lại nhẹ nhàng vuốt ve má Tiểu Hi: "Nếu hai giới chồng lên nhau, nhân gian bị Địa Ngục xâm lấn, sức mạnh của Thiên Đạo sẽ dần dần biến mất, cuối cùng bị hủy diệt. Thế giới này sẽ sinh ra một Thiên Đạo mới. Đây, chính là sự trả thù của ta."

Dứt lời, hắn ném Tiểu Hi ra ngoài.

"Không!" Tôi hét lên, nhảy vọt ra ngoài, lao về phía Tiểu Hi.

Gió rất lớn, thổi cơ thể Tiểu Hi lắc lư qua lại, tôi liều mạng tăng tốc, đưa tay về phía con bé.

Chỉ còn một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi. Tiểu Hi, dù có phải chết, mẹ con chúng ta cũng sẽ cùng nhau chết.

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con bé, sau đó dùng sức kéo con bé vào lòng, lồng ngực như được lấp đầy.

Ngay khi chúng tôi sắp rơi vào trận pháp bên dưới, đột nhiên có một luồng gió nâng chúng tôi lên.

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc: là Chu Nguyên Hạo!

Tôi sửng sốt vài giây, sau đó lập tức nổi giận, hét lên: "Anh điên rồi sao? Anh bị thương nặng như vậy, tại sao còn đi theo? Anh cố tình muốn làm em đau lòng chết sao?"

Hét đến chữ cuối cùng, nước mắt tôi tuôn ra.

Khóe miệng Chu Nguyên Hạo lộ ra nụ cười: "Sao anh có thể bỏ mặc hai mẹ con em, một mình đi dưỡng thương được? Nếu hai mẹ con em xảy ra chuyện, dù anh có khỏi hẳn thì có ích gì? Giữ lại để báo thù cho hai mẹ con, chi bằng đến cứu hai mẹ con."

Tôi nghẹn ngào mắng anh: "Đồ ngốc."

Chu Nguyên Hạo vung tay lên, chúng tôi liền bay trở lại, rơi xuống hành lang.

Hồng Đế chỉ cách chúng tôi vài bước chân, ánh mắt hắn nhìn tôi rất u ám, giống như một con rắn đang thè lưỡi.

Tôi tràn đầy tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn hắn: "Tiểu Hi dù sao cũng là đồng tộc của ngươi, ngươi vậy mà lại ra tay được!"

Ánh mắt hắn lướt qua chúng tôi một cách thờ ơ, dường như cảm thấy cảnh tượng cả gia đình chúng tôi quây quần bên nhau rất chướng mắt, lạnh lùng nói: "Nó chỉ là một đứa con lai có dòng máu tạp chủng. Chỉ có Hồng Quỷ thuần chủng mới là tộc nhân của ta. Huyết thống Hồng Quỷ chúng ta cao quý, năm xưa khi tộc chúng ta còn hùng mạnh, những đứa con lai tạp chủng này đều phải bị xử tử."

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo trầm xuống, một tay ôm tôi, một tay ôm Tiểu Hi, giọng nói đầy băng giá: "Nếu ngươi còn dám sỉ nhục vợ con ta, ta sẽ không khách khí nữa."

Hồng Đế như nghe được một câu chuyện cười lớn: "Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi, một linh thể hấp hối, có thể không khách khí như thế nào."

Edit: FB Frenalis

Dứt lời, hắn lại nở nụ cười tà ác, tóc dài bay múa, quỷ khí từ trong cơ thể tuôn ra cuồn cuộn ập về phía chúng tôi, bất ngờ không kịp đề phòng, Chu Nguyên Hạo bị luồng sức mạnh đó cuốn lên, bay giữa không trung.

"A!" Anh đau đớn gầm lên, hai cánh tay bị xé toạc ra.

"Nguyên Hạo!" Tôi bay người lên muốn cứu anh, một luồng gió đột nhiên đánh về phía Tiểu Hi đang ở trong lòng tôi, tôi vội vàng né tránh.

Hồng Đế nhìn tôi, nụ cười trên môi đầy tà khí: "Viêm, đây là người đàn ông mà ngươi chọn sao? Yếu ớt không chịu nổi một đòn, người như vậy làm sao xứng với ngươi? Hắn chỉ là một cái gai đâm vào tim ngươi mà thôi, với tư cách là tộc nhân duy nhất của ngươi, hãy để ta giúp ngươi nhổ cái gai này đi."

"Ngươi dám!" Tôi gầm lên, "Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của anh ấy, chỉ cần ta không chết, ta thề sẽ truy sát ngươi đến cùng!"

Ánh mắt Hồng Đế tối sầm lại, một cảm xúc nào đó mà tôi không hiểu thoáng qua. Sau đó là sự tức giận mãnh liệt.

"Được thôi, vậy thì xem ngươi có thể giết được ta hay không." Hắn đang định ra tay, động tác đột nhiên khựng lại, ôm lấy trán mình.

"Không, không thể giết..." Hắn đau đớn lẩm bẩm một mình, "Không thể giết hắn, hắn là anh trai ta..."

"Cút! Một linh hồn nhỏ bé của người phàm, vậy mà lại muốn chi phối suy nghĩ của ta!" Hồng Đế gầm lên.

"Đây là cơ thể của ta... của ta... cút ra ngoài..."

Tôi kinh hãi trong lòng, đó là Chu Nguyên Chính, ý thức của hắn vẫn còn!

Tôi nhân cơ hội triệu hồi Liệt Diễm Yển Nguyệt Đao, vung đao tiến lên chém về phía Hồng Đế. Hồng Đế ngẩng đầu, đôi đồng tử màu đỏ lóe sáng, sau đó giơ tay chỉ về phía tôi, tôi bị hất tung lên bay ra ngoài, lăn mấy vòng trên hành lang mới bò dậy được.

Ngực đau dữ dội, tôi sờ sờ, gãy mất mấy cái xương sườn.

Hồng Đế đã nương tay.

Sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn Chu Nguyên Hạo đầy vẻ căm hận, tức giận gầm lên: "Chết đi!"

Vừa dứt lời, hai chân của Chu Nguyên Hạo lại bị hắn xé toạc ra.

"Không!" Tôi đau đớn hét lên.

"A..." Hồng Đế lại ôm đầu, khoé miệng Chu Nguyên Hạo cong lên, từ cánh tay đứt lìa của anh, xương mọc ra với tốc độ cực nhanh, máu thịt kinh mạch như vô số con rắn nhỏ quấn quanh xương tay, chưa đến hai giây đã mọc ra một đôi cánh tay mới.

Sau đó, anh giơ cánh tay lên. Một tia sét màu tím bắn ra từ ngón tay anh, đánh thẳng vào đầu Hồng Đế.

Hồng Đế hét lên một tiếng, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, một luồng ánh sáng đỏ từ đầu hắn tràn ra, tan biến vào không trung.

Tôi giật mình, đó là... lôi kiếp?

Chu Nguyên Hạo nói vào hư không: "Đạo lôi kiếp này là đạo cuối cùng ta phải chịu khi thăng cấp lên Quỷ Đế năm đó, ta đã dùng bí pháp thu thập nó lại, lưu trữ trong cơ thể. Đây là một trong những lá bài tẩy bảo mệnh của ta."

Đáng tiếc, làn sương mù đỏ đã tan biến không còn dấu vết.

Anh rơi xuống đất, tôi vội vàng chạy đến đỡ lấy anh, anh không có chân nên chỉ có thể ngã vào lòng tôi, cười khổ nói: "Ép buộc tái tạo tứ chi khiến vết thương của anh lại nặng thêm rồi."

Anh có kỹ năng tái sinh, nhưng tứ chi tái sinh cần có thời gian, ép buộc tái tạo như vậy đương nhiên sẽ tổn thương cho cơ thể.

Tôi lấy ra một lọ Bồi Nguyên Đan, đổ hết cho anh uống, sắc mặt anh mới khá hơn một chút, nói với tôi: "Đi xem Nguyên Chính."

Tôi đi đến bên cạnh Chu Nguyên Chính, nhập vào người anh ta là một sợi ý thức của Hồng Đế, vừa rồi đạo thiên lôi đó đã đánh tan ý thức của Hồng Đế, bây giờ Chu Nguyên Chính đã được tự do.

Anh ta ngồi trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên bầu trời, không hề nhúc nhích.

"Chu Nguyên Chính?" Tôi nhẹ nhàng gọi.

Anh ta không có phản ứng gì. Tôi nâng đầu anh ta lên, đưa ý thức của mình vào trong ý thức của anh ta, nhưng phát hiện thế giới ý thức của anh ta hoàn toàn hỗn loạn.

Tôi thở dài, cảm thấy có chút thương xót cho anh ta, ý thức của Chu Nguyên Chính đã bị Hồng Đế hoàn toàn phá hủy, bây giờ anh ta chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.

Tôi thu hồi ý thức, cảm xúc dâng trào, nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, chúng tôi đã có một cuộc đụng độ không vui, anh ta nhìn thế nào cũng thấy đáng ghét, quả thực là một nhân vật phản diện không thể tha thứ. Nhưng mà, anh ta lại ba lần bốn lượt giúp đỡ chúng tôi, cuối cùng còn hy sinh cả tính mạng của mình.

Chu Nguyên Hạo thở dài, áy náy nói: "Là anh có lỗi với hắn."

Tôi trầm mặc một lúc, rồi nói: "Có lẽ sau này sẽ có cách."

Chu Nguyên Hạo để tôi dìu anh đến trước mặt Chu Nguyên Chính, nắm lấy tay anh ta, nghiêm túc nói: "Em yên tâm, chỉ cần anh còn sống, anh nhất định sẽ đi khắp nhân gian và Địa Ngục, thậm chí cả những thế giới song song khác tìm cách chữa khỏi cho em. Anh, Chu Nguyên Hạo, xin thề bằng linh hồn của chính mình."

Thề bằng linh hồn, đây là một lời thề rất nặng.

Đúng lúc này, Vân Kỳ và Cao Vân Tuyền xông vào, hai người ở bên ngoài đã chiến đấu với vô số quỷ binh và những tu sĩ loài người sa đọa cùng liên minh Địa Ngục, một đường chém giết mà đến đây.

Trên người Cao Vân Tuyền dính đầy máu, còn Vân Kỳ vẫn áo trắng như tuyết.

Họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Tôi không kịp giải thích, gọi Cao Vân Tuyền đến giúp đỡ dìu Chu Nguyên Chính, còn Vân Kỳ ôm Tiểu Hi, cùng nhau bước ra khỏi cung điện.

Trong cung điện khắp nơi đều là thi thể: của quỷ binh, của những tu sĩ loài người, như một chiến trường đẫm máu.