Cô Gái Địa Ngục

Chương 455: Tình địch gặp mặt




Tiểu Hi ngã mạnh xuống đất, đầu gối mũm mĩm bị trầy xước trên mặt đất, những giọt máu nhỏ xíu chảy ra, cô bé òa khóc lên.

Hai người hầu hoàn toàn không để ý đến cô bé, vẫn mặt lạnh như băng, đứng thẳng người giống như hai bức tượng.

Tiểu Hi càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng tức giận, bò dậy từ dưới đất, vừa khóc vừa hét: "Các người là người xấu, tất cả đều là người xấu. Tôi muốn ăn thịt các người, ăn thịt các người!"

Vừa dứt lời, cô bé há to cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, trong nháy mắt như biến thành một hố đen khổng lồ, hai người hầu cảm thấy như rơi vào vòng xoáy nước trên biển, bị một lực hút khổng lồ hút về phía hố đen đó.

Cuối cùng, hai người hầu cấp bậc Lệ Quỷ này cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Vốn tưởng rằng cô bé chỉ là một đứa trẻ bình thường, nhìn bề ngoài cũng đúng là như vậy, cô bé căn bản không có chút tu vi nào, cho nên họ mới dám bắt nạt cô bé như vậy.

Nhưng lại không ngờ, cô bé trông có vẻ vô hại, thực chất là một con khủng long bạo chúa đáng sợ, có thể nuốt chửng bọn họ trong một ngụm.

"Tha mạng, tha mạng..." Đến lúc này hai người mới nhớ ra cầu xin tha thứ, nhưng đã quá muộn, Tiểu Hi hoàn toàn không để ý đến bọn họ, bọn họ bị lực lượng vô hình kéo thành một làn sương mù đen hút vào miệng Tiểu Hi.

Tiểu Hi "A" một tiếng nuốt chửng bọn họ. Sau đó nằm ngửa ra đất, sờ cái bụng tròn vo của mình, cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Hu hu hu, mẹ ơi, mẹ ơi." Tiểu Hi khẽ khóc, "Mẹ ơi, bụng con khó chịu quá, khó chịu quá."

Đúng lúc này, cô bé nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn thấy chú đẹp trai tóc đỏ đứng bên cửa, một tay vịn vào khung cửa, cổ áo choàng đỏ mở rộng để lộ lồng ngực săn chắc.

Hắn nhìn chằm chằm vào cô bé với ánh mắt không thể tin được, ánh mắt đó đặc biệt phức tạp, có ngạc nhiên, có nghi ngờ, có sợ hãi, thậm chí có một chút kích động khi gặp lại sau một thời gian dài.

Nhưng Tiểu Hi không thể hiểu được những điều này, cô bé chỉ cảm thấy ánh mắt của chú này thật đáng sợ.

Hồng Đế từ từ bước về phía cô bé, cô bé sợ hãi bò lùi lại, đôi mắt đẫm lệ sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn, quên cả khóc.

Hồng Đế đưa tay ra, nâng cô bé lên ôm vào lòng, Tiểu Hi cuối cùng cũng hoàn hồn, òa khóc lớn hơn, vung nắm đấm nhỏ đánh vào ngực hắn: "Chú xấu, chú xấu, con muốn mẹ, muốn mẹ."

Hồng Đế vung tay lên, cơ thể cô bé mềm nhũn, lập tức ngất đi, Hồng Đế nhìn sâu vào mặt Tiểu Hi, như muốn nhìn xuyên qua cô bé nhìn thấy một người khác, chìm nổi trong ký ức xa xăm.

Hắn trầm mặc một lát, sau đó cắn ngón tay, chấm máu đỏ lên trán Tiểu Hi, cô bé lập tức mở mắt ra, đồng tử đỏ sẫm, tóc từ chân tóc bắt đầu từng chút một chuyển sang màu đỏ như máu.

Một chiếc sừng nhỏ màu đỏ đáng yêu từ từ mọc ra từ đỉnh đầu cô bé, trên đó còn có ánh sáng mờ ảo.

Ánh mắt của Hồng Đế trở nên sâu thẳm hơn, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Tiểu Hi, sau đó giơ tay lên sờ đỉnh đầu mình, giữa mái tóc đỏ rậm có một chiếc sừng bị gãy lìa.

Hắn cúi đầu ngắm nhìn Tiểu Hi, như đang nói mê: "Là ngươi..."

*****

Ở đại sảnh cung điện, tôi đang chiến đấu với Chu Vân Mộc bất phân thắng bại.

Thực lực của hai chúng tôi ngang tài ngang sức.

Tôi nghe thấy phía sau có tiếng động mạnh, liếc mắt qua xem xét, trong lòng lập tức khẩn trương, thì ra Cao Vân Tuyền bị Vân Kỳ đánh ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn, Vân Kỳ xoay ngón tay, một sợi chỉ trắng mỏng manh từ đầu ngón tay anh vươn ra quấn lấy cơ thể Cao Vân Tuyền.

Sợi chỉ đó trông giống như tơ lụa, nhưng thực ra rất đáng sợ, có thể trong nháy mắt cắt Cao Vân Tuyền thành từng mảnh.

"Vân Kỳ, dừng tay!" Tôi quát lớn.

Chỉ vì phân tâm, Chu Vân Mộc thừa cơ đánh một đao vào lưng tôi. Tôi cảm thấy lồng ngực đau đớn không thôi, kêu lên một tiếng thảm thiết, bị hất tung văng ra ngoài, nằm rạp trên mặt đất, vùng vẫy một hồi cũng không thể đứng dậy.

Trên mặt Chu Vân Mộc mang theo nụ cười nham hiểm tàn nhẫn: "Hãy nhìn cho kỹ đi. Xem hai tình nhân của ngươi tàn sát lẫn nhau như thế nào."

"Dừng tay! Vân Kỳ, đừng giết anh ấy!" Tôi hét lên trong đau đớn, nhưng vẫn không thể gọi tỉnh Vân Kỳ đã đỏ mắt.

Trong ánh mắt kinh hãi của tôi, sợi chỉ trắng trong tay Vân Kỳ siết chặt.

Đột nhiên Vân Kỳ quay người lại. Vô số sợi chỉ trắng bay ra, giữa những sợi chỉ trắng còn có máu đỏ lan ra, hình thành một mạng lưới dày đặc bao trùm lấy Chu Vân Mộc hoàn toàn không đề phòng.

Cả người Chu Vân Mộc bị bao bọc trong túi máu, giống như xác chết trong túi đựng xác.

Trên mặt hắn một lần nữa lộ ra vẻ không thể tin được.

"Thật ngu xuẩn." Vân Kỳ lạnh lùng nói. "Ngươi thật sự cho rằng trận pháp này có thể điều khiển ta sao?"

Sắc mặt Chu Vân Mộc âm trầm, trầm mặc không nói.

Khóe miệng Vân Kỳ nhếch lên: "Xem như ngươi đã cho ta một giấc mơ đẹp, ta có thể cho ngươi chết nhanh hơn." Edit: FB Frenalis

Nói xong, anh hơi nắm tay lại, ầm một tiếng nổ lớn, cơ thể Chu Vân Mộc nổ tung, máu thịt bay tán loạn.

Tôi sững sờ. Chu Vân Mộc chết rồi, người cha khốn nạn của Nguyên Hạo cứ thế mà chết rồi.

Luôn có một cảm giác không chân thật.

Vân Kỳ quay đầu nhìn tôi, cười nói: "Sao vậy, hắn là cha của người đàn ông của em, nên em không nỡ để hắn chết sao?"

Khóe miệng tôi giật giật, lườm Vân Kỳ: "Em hận tại sao không thể tự tay giết hắn."

"Yên tâm đi, em còn có cơ hội." Vân Kỳ nói, "Hắn chưa chết."

"Hả?" Tôi sững sốt nhìn máu thịt đầy đất, đây còn gọi là chưa chết?

"Chu Vân Mộc có thủ đoạn bảo vệ mạng sống." Vân Kỳ nói, "Cơ thể hắn đã được cải tạo, chỉ cần còn một mảnh xương trong cơ thể, hắn có thể tái sinh."

Tôi nhớ đến Quỷ Vương Đồng Tự, chính là cắt thịt trên người mình ra, rồi giấu đi. Một khi bị giết, có thể trọng sinh từ miếng thịt đó.

Không ngờ Chu Vân Mộc cũng có bản lĩnh này.

"Đáng tiếc hắn rất tinh ranh." Vân Kỳ nói, "Mảnh xương đó nhất định không được giấu trong không gian quỷ này."

Không biết vì sao, tôi lại có cảm giác nhẹ nhõm. Mặc dù hắn rất xấu xa, nhưng dù sao vẫn là cha của Chu Nguyên Hạo ở kiếp này.

Tôi quay người đỡ Cao Vân Tuyền dậy, mắt Cao Vân Tuyền đã khôi phục lại sự tỉnh táo, tôi đưa cho anh ấy một viên thuốc chữa thương, rồi hỏi: "Chẳng lẽ hai người ngay từ đầu đã không bị mê hoặc?"

Cao Vân Tuyền cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút ôn nhu khác thường: "Không, lúc đầu chúng tôi đều bị ảo cảnh mê hoặc, chỉ là khi em tỉnh lại, chúng tôi cũng tỉnh lại. Đã hắn muốn chúng tôi tự giết lẫn nhau, nên chúng tôi cứ tương kế tựu kế, nhân lúc hắn đắc ý nhất mà ra tay."

Tôi nhớ lại trong ảo cảnh đó, chúng tôi đều bị mất trí nhớ, chỉ là những người bình thường. Tôi và Cao Vân Tuyền còn sống chung ăn chung với nhau mấy tháng trời, chợt cảm thấy mặt nóng bừng.

Chờ đã!

Tôi đột nhiên nhớ ra, hình như tôi đã làm chuyện đó với Vân Kỳ trong ảo cảnh, lập tức như bị sét đánh, cả người cảm thấy không ổn.

Tôi vẫn còn nhớ cảm giác khi làm chuyện đó trong ảo cảnh, rất là tiêu hồn thực cốt, khiến người mê muội.

Tôi ngẩng đầu nhìn Vân Kỳ, ánh mắt anh nhìn tôi có một sự thỏa mãn kỳ lạ.

Sự áy náy và hối hận dâng lên trong lòng tôi, khiến đầu óc tôi ong ong.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Mà không đúng, không đúng, đó chỉ là ảo giác, giống như một giấc mơ, thân thể không hề có bất kỳ sự tiếp xúc nào, tôi và Vân Kỳ không có gì, tôi hoàn toàn không làm điều gì có lỗi với Nguyên Hạo của tôi.

Nghĩ như vậy, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, bỗng cảm nhận được một ánh mắt sâu xa rơi vào mình, ngẩng đầu nhìn Cao Vân Tuyền, lại thấy áy náy.

Ánh mắt của Cao Vân Tuyền rõ ràng là đang hối hận, rõ ràng đã sống chung với tôi mấy tháng, vậy mà không thể tiến thêm một bước, ngược lại còn bị Vân Kỳ cướp mất.

Nhìn mãi, ánh mắt đó gần như trở nên ai oán.

Trời ạ, anh là một người đàn ông cao lớn gần hai mét, có cần phải thể hiện ánh mắt như vậy không, thật khiến người ta lúng túng mà.

Tôi vội vàng ho khan hai tiếng, chuyển đề tài: "Không nên chậm trễ, chúng ta..."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên xung quanh có tiếng người nhốn nháo, vô số cái đầu từ bốn phía bức tường chui ra, sau đó là những thân hình cường tráng.

Quỷ binh!

Đây đều là quỷ binh của Hồng Đế.

Tôi cầm Liệt Diễm Yển Nguyệt Đao, đang định đại chiến một trận, bỗng trên không trung vang lên một giọng nói trầm thấp: "Phi Viêm, nếu còn muốn mạng sống của con gái ngươi, hãy đến đỉnh cung điện một mình gặp ta."

Lòng tôi thắt lại, Cao Vân Tuyền mở miệng: "Tiểu Lâm, đây là bẫy."

Vân Kỳ cũng nhíu mày: "Anh đi cùng em."

"Không, em đi một mình thì hơn." Tôi nắm chặt Liệt Diễm Yển Nguyệt Đao, kiên định nói. "Tiểu Hi đang ở trong tay hắn, em không dám đánh cược."

Hai người trầm mặc không nói, tôi cắn răng, kiên quyết bước về phía cầu thang, đi lên.

Hai người vốn định âm thầm đi theo, nhưng những quỷ binh lại tụ tập từ bốn phương tám hướng chặn đường họ.

"Hồng Đế có lệnh, muốn chúng ta chơi với các ngươi." Lũ quỷ binh cười nham hiểm, mặt mày đáng ghét.

"Cút!" sắc mặt hai người trầm xuống, sau đó là máu thịt bay tứ tung.

Đi lên một đường, tôi gần như không gặp bất kỳ trở ngại nào, thông suốt đến đỉnh cao nhất.

Vòm trời cao cao màu đỏ, trước mặt là một cánh cửa lớn, trên cửa khắc một khuôn mặt người, tóc đỏ như máu, chiếc sừng dài nhọn, tim tôi khẽ run lên.

Tôi cảm thấy có chút sợ hãi, không dám đẩy cánh cửa đó ra.

Nhưng nghĩ lại, con gái tôi vẫn còn ở phía sau cánh cửa, liền cắn răng, lấy hết can đảm đẩy mạnh cánh cửa.

Phía sau cánh cửa là một hành lang dài, hai bên hành lang không có gì cả, là vực sâu vạn trượng, tôi nhìn xuống dưới, phát hiện dưới vực sâu có một trận pháp khổng lồ, những phù văn trong trận pháp đều đang cháy rừng rực, ngọn lửa bốc lên cao hàng chục mét, thậm chí còn lan đến trên hành lang.

Hồng Đế đứng ở cuối hành lang, Tiểu Hi ngồi trên cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh lửa chiếu đỏ bừng.

"Mẹ ơi, mẹ ơi." Tiểu Hi vừa nhìn thấy tôi, liền kích động đưa tay về phía tôi, "Mẹ cứu con, chú xấu muốn giết con."