Cô Gái Địa Ngục

Chương 454: Ngươi là tai họa




Anh ấy nhẹ nhàng hỏi tôi: "Cô gái, có chuyện gì mà không thể giải quyết chứ, cô ngay cả chết cũng không sợ, còn sợ sống sao?"

Không biết vì sao, nước mắt tôi lập tức tuôn ra.

Sau khi biết chuyện của tôi, anh ấy đưa tôi về nhà.

Anh ấy tên là Cao Vân Tuyền, là tổng giám đốc của một công ty lớn, là một người thành đạt điển hình. Với sự giúp đỡ của anh ấy, tôi đã làm lại chứng minh thư, tìm được một công việc làm trợ lý, lương không nhiều nhưng may mắn là có thể tự nuôi sống bản thân.

Vì không đủ tiền nên không thể thuê nhà ở thủ đô, tôi chỉ có thể tạm thời ở nhờ nhà Cao Vân Tuyền, nói rằng sau khi nhận lương sẽ trả lại tiền cho anh ấy.

Tôi biết, tôi không nên tin tưởng một người đàn ông xa lạ, càng không nên ở nhà anh ấy, nhưng tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.

Sự thật chứng minh, Cao Vân Tuyền là một quý ông, không hề có bất kỳ hành động quá phận nào với tôi. Tôi cảm thấy chắc chắn là mình đã nghĩ quá nhiều, chủ nhân của một tập đoàn lớn như vậy, đã gặp qua biết bao nhiêu người đẹp, làm sao có thể để ý đến tôi?

Tôi chỉ là một hành động thiện nguyện của anh ấy mà thôi.

Tôi phát hiện, Cao Vân Tuyền mỗi tối đều có thể về nhà đúng giờ, ăn cơm tôi nấu, tôi thầm thấy lạ, chẳng lẽ anh ấy không cần phải tiếp khách sao?

Ngày qua ngày, dần dần tôi phát hiện anh ấy không phải là không có tiệc tùng, mà là từ chối tất cả các buổi tiệc, cố ý về nhà ăn cơm tôi nấu.

Tôi không phải là không cảm động, thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng. Dù sao đây cũng là một anh chàng độc thân kim cương, anh ấy có thể để ý đến tôi, đó là tổ tiên phù hộ, tôi nên tìm mọi cách để bám chặt lấy cái đùi to này mới đúng.

Nhưng mà...

Nhưng mà tôi luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, trong lòng tôi dường như có một bóng hình mơ hồ, khiến tôi không dám bước qua ranh giới đó với Cao Vân Tuyền.

Quản lý bộ phận của tôi đã nghỉ việc để sinh con, vị trí quản lý bị bỏ trống, nhiều người đều muốn có được vị trí này, nhưng Cao Vân Tuyền lại có ý để lại cho tôi.

Tối hôm đó, bộ phận chúng tôi có buổi liên hoan, đã đặt một phòng riêng tại một khách sạn nổi tiếng ở thủ đô, gọi rất nhiều món ăn cùng rất nhiều rượu.

Uống hết ly này đến ly khác, không biết vì sao, bình thường tửu lượng của tôi rất tốt, nhưng hôm nay mới uống vài ly đã thấy say, tôi loạng choạng lao vào nhà vệ sinh, cảm thấy toàn thân nóng ran. Dùng nước lạnh rửa mặt nhưng vẫn nóng không chịu được.

Cho dù tôi có ngây thơ đến đâu, chưa ăn thịt lợn cũng đã nhìn thấy lợn chạy rồi chứ?

Tôi đã bị người ta bỏ thuốc!

Là ai làm?

Chẳng lẽ là những người muốn cạnh tranh vị trí quản lý với tôi?

Thật độc ác!

Tôi nghe thấy tiếng cửa mở, vài người đàn ông mặt mũi bỉ ổi bước vào. Khi nhìn thấy tôi, họ lộ ra nụ cười dâm đãng.

Khốn nạn!

Tôi muốn chạy trốn, nhưng hai chân mềm nhũn, cơ thể hoàn toàn không nghe lời.

Những người đàn ông đó tiến lại gần, nắm lấy cánh tay tôi, tôi đau đớn và tuyệt vọng, nhưng thậm chí không thể kêu ra tiếng.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một vị cứu tinh đã xuất hiện, tôi dường như nghe thấy tiếng đánh nhau, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã đánh những tên bỉ ổi đó tơi tả.

Ai? Là ai?

Sau đó, tôi được một đôi tay bế lên, người anh ấy rất lạnh, cực kỳ lạnh, đến gần anh ấy thật thoải mái, tôi không nhịn được dụi vào lòng anh ấy, tham lam hơi lạnh đó.

Cơ thể anh ấy cứng đờ một chút, tôi lại càng thêm táo bạo, đưa tay ôm lấy cổ anh ấy.

Những chuyện sau đó tôi không nhớ rõ lắm. Chỉ mơ hồ cảm thấy dường như bị anh ấy đặt lên một chiếc giường lớn mềm mại, sau đó cơ thể lạnh lẽo đó áp lên trên người tôi.

Cảm giác tê dại đến tận xương tủy.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi tỉnh dậy từ giấc ngủ, phát hiện bên cạnh mình có một người đàn ông đang nằm.

Một người đàn ông không mặc quần áo, nhưng lại vô cùng tuấn tú, còn rực rỡ hơn cả thần tiên.

Chết tiệt, đây là tình huống gì vậy.

"Em tỉnh rồi?" Anh ấy mở mắt ra, cười nói với tôi. Edit: FB Frenalis

Một vạn con lạc đà không bướu gào thét chạy qua trong đầu tôi.

"Tôi tên là Vân Kỳ." Anh ấy dịu dàng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi. "Đừng lo lắng, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

Tôi vẫn còn trong trạng thái sốc, hoàn toàn chưa tỉnh táo lại.

Đúng lúc này, cửa phòng khách sạn bị đập mạnh, một nhóm người xông vào.

"Cao tổng, anh xem, em đã nói cô ta là một con đĩ, ở đây lén lút với người khác sau lưng anh." Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi nói một cách chua ngoa.

Lòng tôi lạnh buốt, tôi biết người phụ nữ đó, cô ta là người trong bộ phận của chúng tôi, bình thường hiền lành, rất quan tâm đến tôi.

Không ngờ, cô ta lại chính là người hãm hại tôi!

Cao Vân Tuyền nhìn chằm chằm vào chúng tôi, hai mắt đỏ ngầu như muốn phun ra máu.

Người đàn ông đẹp trai bên cạnh lại thuận tay ôm tôi vào lòng, khiêu khích nói với Cao Vân Tuyền: "Cô ấy là của tôi, tôi thắng rồi."

Cao Vân Tuyền như bị kích động mạnh, hét lớn một tiếng, trong tay lóe sáng xuất hiện một thanh đao dài, lao về phía chúng tôi.

Tôi chỉ cảm thấy trước mắt quay cuồng, khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại đại sảnh cung điện của Hồng Đế, còn Cao Vân Tuyền và Vân Kỳ đang đánh nhau sống chết.

Tôi ngẩn ngơ một lúc, chợt hiểu ra, đây là trận pháp mê hồn! Tất cả những gì vừa trải qua đều là ảo giác!

Tôi cảm thấy lạng sống lưng, chuyện như vậy tôi đã từng trải qua trước đây, khi đó bị một con quái vật trăm mắt - một sinh vật bản địa của Địa Ngục nhìn chằm chằm tạo ra ảo giác, suýt nữa đã giết chết Chu Nguyên Hạo.

Lần này...

Tôi mới kịp phản ứng lại rằng Cao Vân Tuyền và Vân Kỳ đang đánh nhau long trời lở đất, kinh ngạc qua đi, tôi liền vội vàng hét lớn: "Dừng tay, tất cả dừng tay lại cho tôi!"

Hai người đã đỏ mắt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của tôi.

Tình trạng của họ có chút kỳ lạ, mắt đầy tơ máu, dường như vẫn còn đắm chìm trong ảo giác chưa tỉnh lại.

"Thật thú vị." Chu Vân Mộc ngồi trên cao nhếch mép cười nham hiểm, "Ngươi vậy mà có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn như vậy, thật là nằm ngoài dự đoán của ta."

Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi thật độc ác!"

Chu Vân Mộc cười lớn: "Độc ác? Người thực sự độc ác là ngươi. Hai nam một nữ, muốn các ngươi nội chiến tự giết lẫn nhau, thật quá đơn giản. Khương Lâm, ngươi là một tai họa đúng nghĩa!"

"Chết đi!" Tôi vung tay lên, cây búa bay lên không trung đập thẳng vào đầu hắn.

Cây búa dừng lại ngay trên đỉnh đầu hắn. Từ cơ thể hắn tràn ra một luồng năng lượng, hình thành một lớp chắn vô hình trên đỉnh đầu.

Tuy nhiên, tôi đã biết từ trước cây búa không thể làm hắn bị thương, ngay khi sự chú ý của hắn hoàn toàn bị cây búa thu hút, Liệt Diễm Yển Nguyệt Đao xuất hiện trong tay tôi.

Tôi ra tay cực nhanh, Yển Nguyệt Đao chém ngang ra, kéo theo một luồng ánh sáng vàng, hóa thành một bóng đao hình bán nguyệt giữa không trung, chém về phía cổ họng Chu Vân Mộc.

Ánh mắt Chu Vân Mộc trầm xuống, đồng tử đột nhiên co lại, hai tay bắt chéo trước ngực, nhát đao này đánh mạnh vào cánh tay hắn.

Trên cánh tay hắn đeo một đôi bảo vệ tay bằng kim loại, trên bảo vệ tay sáng lên những phù văn màu đỏ như máu, chịu một đao này, trên bảo vệ tay xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Hắn nhíu mày, đứng bật dậy, mắt lộ ra hung quang: "Ngươi vậy mà có thể chém rách Hồng Thông Hộ Thủ của ta."

Tôi cười lạnh: "Ta không chỉ muốn chém đứt bảo vệ tay của ngươi, ta còn muốn chém đứt cổ của ngươi."

Trong mắt Chu Vân Mộc lóe lên ánh sáng đỏ kỳ dị, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen, lạnh lùng nói: "Vậy thì đến đây, để ta xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì."

Tôi hét lớn một tiếng, mũi chân điểm nhẹ, thân hình bay lên không trung, Yển Nguyệt Đao trong tay chém thẳng xuống đầu Chu Vân Mộc.

*****

Trên đỉnh cung điện, trong một căn phòng ngay sát phòng ngủ của Hồng Đế, hai người hầu đang chơi với Tiểu Hi.

Tiểu Hi nghịch một món đồ chơi, chơi một lúc, cô bé bỗng nhiên ném đồ chơi đi, đứng dậy nói: "Mẹ đến rồi, tôi muốn đi tìm mẹ."

Cô bé vừa đi được hai bước, đột nhiên hai bóng người đứng chắn trước mặt cô bé, chính là hai người hầu đó.

Sắc mặc hai người hầu âm trầm lạnh lùng như sương giá, thản nhiên nói: "Theo lệnh của Hồng Đế, ngươi không thể rời khỏi phòng ngủ này."

Tiểu Hi đã sớm không ưa hai nữ quỷ mặt lạnh này, chân nhảy lên, nói: "Tôi muốn đi tìm mẹ, tránh ra, tất cả tránh ra."

Hai người hầu như hai ngọn núi lớn chặn cửa ra vào kín mít, Tiểu Hi sốt ruột liền chui qua khe hở giữa hai người, một trong hai người hầu rất không kiên nhẫn, dù sao cũng chỉ là một vật tế lễ, bày đặt làm cô chủ nhỏ cái gì.

Cô ta đá một cái vào người Tiểu Hi, khiến Tiểu Hi bay ra ngoài.