Cô Gái Địa Ngục

Chương 449: Hoa không chủ




Thân hình anh trở nên trong suốt hơn, tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Đừng nói nữa, Nguyên Hạo, vết thương trên người anh quá nặng, em phải đưa anh nhập vào thân xác tiếp tục ôn dưỡng, đợi anh hồi phục, chúng ta sẽ tiến hành nghi thức hồi sinh."

Không thể trì hoãn thêm nữa!

"Không, anh còn phải đi cứu Tiểu Hi." Chu Nguyên Hạo bướng bỉnh nói.

"Anh ngoan ngoãn ở yên đó cho em." Lần này tôi rất kiên quyết, "Anh vì Tiểu Hi suýt nữa mất mạng, đã làm tròn bổn phận làm cha rồi, những việc còn lại cứ giao cho em đi."

Nói xong, tôi lấy ra ngọc bội, cưỡng ép thu anh vào bên trong.

Tôi lại đi xem xét thương thế của Mạc Phi Phàm và Tống Tống, Mạc Phi Phàm bị đứt hai cái đuôi, sức mạnh của cửu vĩ hồ đều nằm ở đuôi, còn Tống Tống mất một cánh tay, tôi nhìn mà đau lòng: "Phi Phàm, xin lỗi, Tống Tống, xin lỗi, là tôi hại các người."

Tống Tống lắc đầu: "Không sao đâu, Tiểu Lâm, vết thương nhỏ này rất nhanh sẽ khỏi. Đừng quên, tôi cũng có kỹ năng tái tạo thân thể bị đứt."

Mạc Phi Phàm lại tức giận hét lên: "Cô không phải hại chúng tôi, mà là hại Tiểu Hi. Trong lòng cô, Chu Nguyên Hạo quan trọng đến vậy sao? Còn quan trọng hơn Tiểu Hi? Đàn ông trên đời nhiều lắm, cô muốn tìm, đừng nói một người, mười người, tám người cũng không thành vấn đề, cô lại vì một cái cây khô héo mà không cần cả con gái ruột của mình sao?"

Tôi bị mắng đến không nói nên lời, chỉ im lặng cúi đầu, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đây là một sự lựa chọn khó khăn, bất kể tôi chọn ai, tôi đều sẽ không hối hận."

Mạc Phi Phàm tức giận nói: "Cô thật là hết thuốc chữa!"

Nói xong, anh ta hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không nhìn tôi nữa.

Tôi cũng không tranh luận nữa, lấy thuốc chữa thương ra cho họ uống, bên chân vang lên tiếng sột soạt, tôi cúi đầu nhìn xuống, là Kim Giáp tướng quân.

Tôi đau lòng vuốt ve lớp vỏ của nó, nó bị thương quá nặng, tạm thời không thể hóa thành hình người được, tôi để nó chui vào đan điền của mình, dùng linh lực của tôi để ôn dưỡng nó.

Sắp xếp xong cho Mạc Phi Phàm và Tống Tống, tôi lập tức đưa linh thể Chu Nguyên Hạo đến động phủ, để anh trở về thân xác, sau đó tìm thấy một viên ngọc đỏ từ trong bộ sưu tập của tôi.

Đây là viên ngọc ôn dưỡng hồn phách, giúp quỷ vật khôi phục linh khí.

Tôi đặt viên ngọc dưỡng hồn vào miệng thân xác của anh, sau đó quay người đi ra, trở về Chu gia xử lý chuyện nhà.

****

Trước đó ở buổi tiệc mừng công, rất nhiều người đã nhìn thấy sự khác thường của Chu Nguyên Hạo, trận chiến ở dinh thự Chu gia cũng bị rất nhiều người nhìn thấy, thậm chí lúc đó còn có vài cao thủ đến, nhưng tình hình quá thảm khốc, họ đã không ra tay tương trợ.

Tin đồn bắt đầu lan truyền khắp nơi, bên ngoài đều đồn rằng Chu Nguyên Hạo đã chết trận, hiện tại Chu gia như rắn mất đầu.

Phải biết rằng, những gia tộc ở thủ đô này đều là những con sói đói, một khi phát hiện Chu gia trở thành con cừu non, những người này đều sẽ nhào lên mà không chút lưu tình chia cắt.

Tôi không hiểu lắm về chuyện kinh doanh, lúc này có chút rối như tơ vò. Chỉ có thể dựa vào chú Trịnh và thím hai để chống đỡ, nhưng họ nói bóng gió với tôi rằng nếu Chu Nguyên Hạo không nhanh chóng trở về, họ không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Đồng thời, bên ngoài còn có không ít người tu đạo cũng bắt đầu manh động, trong lòng họ cho rằng tôi có thể bình an là vì có sự bảo vệ của Chu Nguyên Hạo, bây giờ Chu Nguyên Hạo không còn nữa, tôi chính là hoa không chủ, rất nhiều người đang âm thầm mưu tính đến cướp đoạt đoá hoa không chủ này.

Còn Mạc Phi Phàm và Tống Tống bị thương quá nặng, phải an tâm dưỡng thương, tôi chưa bao giờ cảm thấy cô lập và không nơi nương tựa như lúc này.

Tôn Chấn và những người khác cũng đã gọi điện cho tôi, nói có thể giúp đỡ tôi, nhưng tôi thật sự không dám nhận sự giúp đỡ của họ, nếu họ đưa ra yêu cầu quá đáng nào đó thì tôi phải làm sao đây?

"Tiểu Lâm, chúng ta không chống đỡ nổi nữa." Vẻ mặt thím hai mệt mỏi, quầng thâm hai mắt, như sắp ngất xỉu, "Mới chỉ hai ngày ngắn ngủi, công ty của chúng ta đã bị tấn công dữ dội từ vài gia tộc. Đặc biệt là từ Trần gia, trước đó bọn họ bị chúng ta đánh cho thê thảm như vậy, bây giờ bọn họ liều mạng rồi, đánh đến chết cũng phải kéo chúng ta theo."

Chú Trịnh cũng cau mày nói: "Cô Khương, còn có rất nhiều người đang quan sát, nếu chúng ta không có phản kích hiệu quả, e rằng sẽ có thêm nhiều gia tộc tham gia vào. Đến lúc đó chúng ta sẽ càng bị động hơn."

Tôi ngồi sau bàn làm việc cau mày, thím hai lo lắng nói: "Tiểu Lâm, cháu mau nghĩ cách đi, đợi Nguyên Hạo trở về, e rằng sẽ không còn Chu gia nữa. Tim ông cụ không tốt, e rằng lại phải vào phòng chăm sóc đặc biệt."

Tôi im lặng một lúc, rồi nói: "Yên tâm đi, cháu sẽ mời người về chủ trì đại cục."

Hai người nhìn nhau, nói: "Vậy nhất định phải nhanh lên."

Tôi gật đầu, xoa xoa thái dương đang đau, tuy phải cứu Tiểu Hi, nhưng nếu không quản cái nhà này, ông cụ có mệnh hệ gì thì hậu quả cũng sẽ khó lường.

Thời gian cấp bách, tôi phải nhanh chóng sắp xếp chuyện của Chu gia.

Tôi lái chiếc xe Maserati đỏ của Chu Nguyên Hạo ra ngoài, dinh thự Chu gia đang được xây dựng lại, tôi có thể cảm nhận được có không ít kẻ dò la lén lút chung quanh Chu gia có ý đồ bất chính.

Ánh mắt tôi lạnh lùng, muốn ra tay thì cứ việc đến, vừa hay cho tôi một cơ hội để lập uy.

Xe chạy được một nửa, bỗng nhiên từ con đường bên cạnh lao ra một hàng xe màu đen bao vây tôi, trên xe bước xuống một đám đông đàn ông mặc vest màu đen.

Tôi phanh gấp, ánh mắt lạnh băng, mở cửa xe bước xuống, lạnh lùng nói: "Các người muốn làm gì?"

Từ một chiếc xe đối diện, một ông lão chậm rãi bước xuống, mặc dù tuổi đã cao nhưng trông rất khỏe mạnh, tóc bạc trắng, râu dài đến ngực.

Đây là người tu đạo, hơn nữa còn là người tu đạo lục phẩm, có lẽ đã kẹt ở lục phẩm rất lâu rồi, muốn thăng lên thất phẩm, lại thấy tôi mới vừa đột phá lục phẩm, liền không kịp chờ đợi mà đến gây sự.

Ông lão đó đánh giá tôi từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: "cô Khương quả nhiên danh bất hư truyền, thực lực cao, dung mạo càng là đẹp như tiên nữ khiến tôi thương tiếc. Mặc dù tôi đã già, nhưng vẫn không nhịn được mà say đắm trước dung mạo của cô Khương." (Mắc ói 🤮)

Toàn thân tôi nổi da gà, lời này để cháu trai ông ta nói thì hơn, ông ta nói thật sự quá buồn nôn.

"Không biết cô Khương có hứng thú đi uống trà, chơi cờ với lão già này hay không?" Ông ta mỉm cười hỏi.

Trong lòng tôi chửi rủa tổ tiên mười tám đời nhà ông ta, ông già dê xồm, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám trêu ghẹo phụ nữ đàng hoàng.

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông mang theo nhiều người như vậy đến đây, chẳng lẽ định nếu tôi không đồng ý thì sẽ động thủ cướp sao?"

Ông lão cười lớn: "Cô gái nhỏ xem ra rất hiểu tôi. Tôi cũng không bắt nạt cô, thế này đi, chỉ cần cô giúp tôi đột phá lên thất phẩm, tôi sẽ đưa cô về nhà, chuyện của Chu gia các người, tôi cũng sẽ ra mặt giúp cô giải quyết, cô thấy thế nào?"

Tôi nhìn ông ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: "Ông già, ông đã lú lẫn rồi sao? Chỉ bằng ông mang theo một đám ô hợp như vậy mà cũng bắt tôi tuân theo sao?"

Ông lão vẫn cười hề hề: "Người trẻ tuổi không biết giang hồ hiểm ác. Được rồi, để bọn họ chơi với cô trước đi."

Những người đàn ông lực lưỡng đó đều xông về phía tôi. Tôi cười khẩy một tiếng, trong cơ thể bùng nổ một luồng sức mạnh cường đại, những người đàn ông lực lưỡng đó đều bị hất văng ra, đập mạnh vào xe, rơi trên mặt đất, đau đớn không ngừng lăn lộn kêu la.

Ông lão cuối cùng cũng không cười nổi nữa, cơ mặt co giật hai cái. Âm dương quái khí nói: "Cô gái nhỏ thực lực không tệ."

"Nói nhảm ít thôi." Tôi nhìn chằm chằm ông ta, "Còn có chiêu trò gì, cứ việc sử dụng ra đi."

Ông lão hơi nheo mắt, chiếc gậy đầu rồng trong tay đột nhiên xoay một cái, bay lên không trung phát một tia sáng màu đen chém tới.

"Kỹ xảo tầm thường." Thực lực của người bình thường, đừng nói là lục phẩm, cho dù là thất phẩm, tôi cũng dễ dàng nghiền nát.

Tay tôi rung lên, chiếc búa xuất hiện trong tay, tôi dùng sức đập mạnh một cái, trực tiếp đập vỡ tia sáng đen đó.

Ánh mắt ông lão thay đổi, trong nháy mắt tôi đã xuất hiện trước mặt ông ta, sau đó với tốc độ cực nhanh đập mạnh một búa xuống.

Ầm!

Đầu rồng trên chiếc gậy trong tay ông ta vỡ tan. Mảnh vỡ bắn tung tóe lên mặt ông ta, máu chảy ra, chảy xuống theo gò má vẫn còn khá mịn màng của ông ta.

Tôi đứng rất gần ông ta, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, thản nhiên nói: "Xem như ông đã già, tu luyện đến đỉnh cao lục phẩm không dễ dàng, hôm nay tôi không giết ông, hãy từ bỏ những ý đồ xấu xa đó đi, nếu còn lần sau, tôi không đảm bảo mình còn có thể nhân từ như vậy."

Nói xong, tôi đập một búa vào chiếc xe ông ta đang ngồi, một chiếc xe hơi mắc tiền của châu Âu, bị búa này đập vỡ thành từng mảnh.

Không phải phóng đại, mà là thật sự vỡ thành từng mảnh. Vừa rồi vỡ vụn từng chút một chất đống trên mặt đất thành một ngọn đồi nhỏ.

Nói xong, tôi chậm rãi lùi lại hai bước, nhìn khuôn mặt tái nhợt của ông ta, trên đó tràn đầy sự kinh ngạc cùng sợ hãi.

Tôi khinh thường hừ một tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh, không biết có bao nhiêu kẻ dò la đang ẩn nấp trong bóng tối. Sau hôm nay, những người này hẳn là sẽ yên phận hơn một chút.

Sau đó tôi dùng búa đập vỡ vài chiếc xe nữa, rồi dùng lực kéo dọn sạch đường phố, lái xe lao đi, ông lão vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Sau đó, ông ta lảo đảo suýt ngã, mấy vệ sĩ mặc dù bị thương, trên người đau đớn vô cùng nhưng vẫn đi lên đỡ lấy ông ta: "Gia chủ, có cần nghĩ cách khác không?"

Ông ta tức giận hất tay mấy người ra: "Đồ vô dụng, còn chưa đủ mất mặt sao, cút hết đi!"

Xe của tôi dừng lại ở một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô, tiến lên gõ cửa, cửa còn chưa kêu, cổng sắt đã kẽo kẹt mở ra.

"Tiểu Lâm, vào đi, tôi luôn để cửa cho em." Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp đầy từ tính, tôi đi vào, thấy anh ấy đang ngồi trong phòng khách pha trà.

Đồ sứ Anh quốc thượng hạng, nước trà màu hổ phách chảy qua những ngón tay thon dài của anh ấy, anh ấy mỉm cười: "Tiểu Lâm, đến thật đúng lúc, tôi đang uống trà chiều."

"Vân Tuyền, cơ thể anh đã hoàn toàn khỏi chưa?" Tôi quan tâm hỏi.

"Viên thuốc chữa thương em đưa cho tôi lần trước rất hiệu quả." Cao Vân Tuyền nói, "Đã gần như khỏi hẳn rồi."