Cô Gái Địa Ngục

Chương 428: Quỷ vực biển sâu




Nửa tiếng sau, Uông Lạc chạy tới, tôi không cho anh ta sắc mặt tốt, anh ta khổ sở nói: "Em họ, em dâu, chuyện của Ngô Hiểu Dục, anh thật sự không biết, nếu anh biết, nhất định sẽ nói cho em dâu biết trước."

Chu Nguyên Hạo lạnh mặt nói: "Đừng nói nhảm nữa, hãy nói chuyện chính trước."

Uông Lạc lấy điện thoại di động ra, mở lên: "Mọi người xem video này trước đi."

Video vừa bắt đầu là một hiện trường hôn lễ, cô dâu chú rể mặc vest và váy cưới, tươi cười hạnh phúc. Đây là một đám cưới ở nông thôn, cho nên bàn tiệc đều được bày trong sân, là loại tiệc cơ động, người đến người đi rất náo nhiệt.

Nhưng tiệc cưới vừa mới diễn ra được một nửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng hét thảm thiết, sau đó bức tường trong sân bị một vật đâm sập, một con cá khổng lồ xuất hiện trong video.

Con cá đó trông rất xấu xí, giống cá nhưng cũng hơi giống người, trong miệng mọc đầy răng nanh, há miệng ra nuốt chửng tất cả những người ngồi gần nó nhất, nhai nhuồm nhoàm trong miệng, máu phun ra từ hai bên mang cá, cùng với một cái chân người bị nhai nát.

Hình ảnh rung chuyển một lúc, sau đó biến thành một mảng trắng xoá.

Sắc mặt của tôi và Chu Nguyên Hạo đều trở nên khó coi.

"Đây là quỷ cá mặt người." Tôi nói. "Quỷ vật bản địa tầng thứ sáu của Địa Ngục. Xem ra, dưới đáy biển sâu đã xuất hiện một thông đạo với Địa Ngục."

Uông Lạc vội vàng nói: "E rằng không đơn giản như vậy, hai người hãy xem cái này."

Anh ta lại tìm ra một video khác, trên video là một chiếc thuyền đánh cá, lưới của thuyền đánh cá dường như đã đánh trúng thứ gì đó rất lớn, đang hân hoan kéo lưới lên, nhưng lại phát hiện thứ kéo lên là một con cá khổng lồ có hình thù kỳ dị.

Con cá vùng vẫy dữ dội, vảy cá bắn ra, cắt đôi mấy thuyền viên ở gần nó nhất. Một vài chiếc vảy cá khác đâm mạnh vào thân thuyền bằng thép, nước biển lập tức tràn vào.

Trên thuyền đánh cá rối loạn một hồi, con cá lớn đột nhiên phá lưới, ngẩng đầu đập vào mạn thuyền, làm chiếc thuyền đánh cá gãy làm đôi, ngư dân rơi xuống nước, liều mạng bơi lội để chạy trốn.

Nhưng con cá quái vật đó đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, cắn một ngư dân rồi kéo xuống biển.

Một vùng máu đỏ sẫm nổi lên trên mặt biển.

Uông Lạc còn cho chúng tôi xem thêm vài đoạn video nữa, chúng tôi càng xem càng kinh hãi, trên biển lại xuất hiện nhiều quỷ vật Địa Ngục như vậy.

"Chúng tôi đã phát hiện nhiều vụ cá quái vật tấn công thuyền đánh cá trên biển Hoa Đông." Uông Lạc cũng có vẻ mặt nghiêm trọng, "Chúng tôi chỉ nói với thế giới bên ngoài rằng có một cơn bão đổ bộ nên phát sinh tai nạn, và cảnh báo ngư dân không nên ra khơi. Nhưng bây giờ những con cá quái vật này lại bò lên bờ tấn công làng mạc của con người, nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu quả e rằng sẽ khôn lường."

Trầm mặc một lúc, tôi nói: "E rằng có một khu vực dưới biển sâu đã bị Địa Ngục xâm lấn."

Uông Lạc hít sâu một hơi, liền hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"

Tôi đang định lên tiếng, Chu Nguyên Hạo đè lên vai tôi lại, trầm giọng hỏi: "Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X là có ý gì?"

Uông Lạc sững sờ một lúc. Sau đó cười khổ.

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Hai đời cục trưởng của các người đều phản bội loài người, còn ra tay tàn nhẫn với Lâm Lâm. Lần này bảo bối trong ban của các người là Ngô Hiểu Dục còn giúp sư phụ của cô ta muốn cướp con gái Tiểu Hi của chúng tôi. Nhưng Ban Điều Tra của các người không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho chúng tôi, thậm chí không có một lời xin lỗi, bây giờ lại muốn chúng tôi ra mặt giúp đỡ?"

Uông Lạc bất lực nói: "Anh hiểu rồi, em họ. Em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ cách giải thích cho hai người."

Anh ta đứng dậy chào tạm biệt, không lâu sau, cục trưởng mới của Ban Điều tra Hồ sơ X đến thăm.

Anh ta mới vừa bước vào cửa, tất cả chúng tôi đều sững sờ.

Đó là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mặc quân phục, nhìn quân hàm thì là một trung tướng, tuy anh ta không đẹp trai bằng Chu Nguyên Hạo, nhưng cũng rất oai phong, là kiểu đẹp trai khiến các cô gái trẻ phải thét lên.

Tu vi của anh ta lại đạt tới lục phẩm.

Ban Điều tra Hồ sơ X đã trải qua sự phản bội của hai đời cục trưởng, ngay cả tổng bộ cũng bị người ta san bằng, cấp trên rất tức giận, ra lệnh cho quân đội tiếp quản, cục trưởng mới xuất thân từ quân đội, bản thân đã có địa vị cao, nghe nói còn là cháu trai của một ông lớn nào đó.

Thân phận như vậy khiến cấp trên rất yên tâm.

"Chu tiên sinh, cô Khương, tôi là Tôn Chấn." Vị trung tướng mỉm cười nói, "Đại danh của hai vị như sấm bên tai. Được gặp hai vị là vinh hạnh của tôi."

Chu Nguyên Hạo sắc mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Không dám, không biết Tôn cục trưởng lần này đến thăm có việc gì?"

Tôn Chấn cười nói: "Tôi rất xấu hổ về những gì hai cục trưởng trước của chúng tôi đã làm với hai vị. Chúng tôi luôn muốn bù đắp tổn thất cho hai vị, nhưng vẫn chưa đưa ra được chương trình nào, nên mới kéo dài đến bây giờ. Tôi đến thăm lần này là để thương lượng với hai vị về việc bồi thường."

Chu Nguyên Hạo thờ ơ nói: "Đơn vị của anh định bồi thường cho chúng tôi như thế nào?"

Tôn Chấn nghiêng đầu, gật đầu với một sĩ quan trẻ tuổi cũng mặc quân phục bên cạnh, sĩ quan đó lấy ra một tập tài liệu từ cặp công văn, cung kính đưa tới.

Tôn Chấn nói: "Hai vị xem xem. Những thứ này có hài lòng không?"

Tôi nhìn, ngoài một số thiên tài địa bảo quý hiếm, còn có một hợp đồng. Hợp đồng này là về dự án mua bán của công ty công nghiệp quân sự Hắc Hà, một đơn đặt hàng lớn.

Tôi dường như đã nghe Chu Nguyên Hạo đề cập đến công ty công nghiệp quân sự này là tài sản của anh.

Đó là tài sản của riêng anh, không phải tài sản của gia tộc Chu gia.

Có vẻ như Ban Điều tra Hồ sơ X và quân đội lần này rất có thành ý, hơn nữa còn chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Chu Nguyên Hạo ngẩng đầu nhìn Tôn Chấn: "Một khoản bồi thường tốt như vậy, nếu tôi không đồng ý, chẳng phải là hơi vô tình sao?"

Tôn Chấn nói: "Chỉ cần Chu tiên sinh hài lòng là được. Vụ quỷ cá biển lần này còn phải nhờ hai vị."

Chu Nguyên Hạo xua tay: "Tôn cục trưởng, chúng ta đều là con cháu Hoa Hạ, lại đều là người tu đạo, trảm yêu trừ ma là trách nhiệm của chúng tôi. Chỉ là lần này nếu muốn chúng tôi giúp đỡ, tôi có một điều kiện. Nếu Tôn cục trưởng có thể đồng ý, chúng tôi tự nhiên sẽ không từ chối, nếu Tôn cục trưởng không thể đồng ý, tôi chỉ có thể mời các anh tìm người khác."

Tôn Chấn hào phóng nói: "Không có gì là không thể thương lượng, không biết Chu tiên sinh có yêu cầu gì?"

Chu Nguyên Hạo: "Bất kể lần này có những người nào tham gia vào sự kiện quỷ cá, thân phận gì, đều phải nghe theo chúng tôi."

Tôn Chấn trầm ngâm một lúc, nói: "Được, hai vị là chuyên gia, không nghe chuyên gia thì nghe ai."

Hai bên thương lượng xong, chúng tôi mời Tôn Chấn ở lại Chu gia ăn một bữa cơm thân mật, bữa cơm này cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.

Chuyện biển Hoa Đông rất cấp bách, sáng sớm hôm sau phải lên đường, vốn dĩ chúng tôi định để Tiểu Hi ở nhà để Mạc Phi Phàm và Tống Tống bảo vệ. Xét cho cùng, biển cả đầy nguy cơ, đưa cô bé đi thật sự quá nguy hiểm.

Tuy nhiên, nửa đêm hôm đó, tôi và Chu Nguyên Hạo vừa mới nằm xuống thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét, vội vàng chạy vào phòng của Tiểu Hi, cô bé mặc một chiếc váy ngủ xinh đẹp ngồi trên giường khóc nức nở, Mạc Phi Phàm đang dùng cái đuôi cuốn lấy cô bé an ủi.

"Tiểu Hi, có chuyện gì vậy?" Tôi bước tới ôm cô bé vào lòng, Tiểu Hi vừa khóc vừa nói: "Mẹ ơi, con lại nằm mơ thấy..."

Tim tôi giật thót: "Con mơ thấy gì?"

"Quái vật, rất nhiều quái vật." Tiểu Hi khóc càng dữ dội hơn, "Những con quái vật đó bơi lội trong biển, chúng trông thật xấu xí, thật khó coi."

Tôi và Chu Nguyên Hạo nhìn nhau, an ủi con bé: "Tiểu Hi đừng sợ. Tiểu Hi nói cho mẹ biết, con có biết cái hố đen dưới đáy biển đó ở đâu không?"

Tiểu Hi áp cái đầu nhỏ vào ngực tôi, đưa bàn tay mũm mĩm chỉ về hướng đông: "Ở đằng kia."

Tôi bất đắc dĩ nói: "Xem ra lần này phải mang theo Tiểu Hi rồi."

Chu Nguyên Hạo cau mày: "Không được, con bé còn nhỏ như vậy, nếu bị quỷ cá dọa thì sao?"

Tiểu Hi mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn chúng tôi: "Tiểu Hi không sợ, Tiểu Hi chỉ là đói bụng thôi."

"Hả?" Hai chúng tôi sững sờ, Tiểu Hi nuốt nước miếng nói: "Mẹ ơi, cha ơi, những con cá quái vật đó trông ngon quá, Tiểu Hi muốn ăn quá."

Hai chúng tôi không nói nên lời, làm sao chúng tôi có thể quên được đứa con bé bỏng của mình là một đứa ham ăn.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi lên máy bay riêng đến biển Hoa Đông, Tiểu Hi ghé vào cửa sổ hào hứng nhìn ra ngoài.

Tôn Chấn có chút lo lắng nhìn cô bé: "Cô Khương, cô mang theo con bé.... E rằng điều này có chút không thích hợp, nếu gặp phải quỷ cá, chúng tôi e rằng không thể phân tâm bảo vệ con bé được."

Chu Nguyên Hạo cười bí hiểm: "Tôn cục trưởng, đừng lo lắng, Tiểu Hi là vũ khí bí mật của chúng tôi."

Tôn Chấn dường như không tin, chỉ là không nói gì thêm.

Đúng lúc này, một giọng nói bén nhọn vang lên từ phía sau: "Nếu muốn mang theo trẻ con thì hãy ở nhà chăm sóc chúng thật tốt đi, đến đây làm gì cho vướng mắt?"

Chu Nguyên Hạo cau mày, quay đầu lại nhìn, là một thanh niên mặc áo khoác da, người đàn ông này trông khá đẹp trai, hơn nữa còn có tu vi ngũ phẩm. Thực lực không tồi, chỉ là trên người có một luồng khí chất ăn chơi, ánh mắt nhìn chúng tôi đầy khinh thường.

"Trần Hiển, trước khi đến cậu đã hứa với tôi điều gì?" Tôn Chấn quát lớn.

Trần Hiển hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Tôn Chấn nhìn chúng tôi đầy áy náy: "Xin lỗi. Trần Hiển còn trẻ đã đột phá ngũ phẩm, không tránh khỏi có chút kiêu ngạo, mong hai vị thứ lỗi."

"Trần Hiển?" Chu Nguyên Hạo suy nghĩ một lúc, rồi nói, "Chẳng lẽ là cháu trai của vị kia ở trên..."

"Đúng vậy, chính là cháu trai của vị đó." Tôn Chấn cười bất lực, "Mong hai vị thông cảm cho tôi. Nhưng tôi đã nói rõ với cậu ta, lần này mọi người phải nghe theo hai vị."

Vẻ mặt Chu Nguyên Hạo có chút không vui.

Tôi nhìn xung quanh, lần này thủ đô phái ra tổng cộng năm tu sĩ, ngoài Tôn Chấn, Trần Hiển, còn có ba người nữa, hai nam một nữ.

Hai người đàn ông: người tóc dài tên Nghiêm Tông Thành, người cạo trọc đầu tên Đặng Giang Phi, còn người phụ nữ tên Cổ Dung, trông rất thuần khiết đáng yêu, mặc một bộ đồ thể thao, gặp ai cũng xấu hổ, nói chuyện là đỏ mặt.

Ba người này đều có tu vi ngũ phẩm.

Trong lòng tôi có chút bất mãn, mấy người này sẽ không phải là con ông cháu cha chứ?