Cô Gái Địa Ngục

Chương 412: Chu Nguyên Hạo gặp nguy hiểm




Dĩnh Sơ khẽ híp mắt: "Ngươi muốn nói gì?"

"Tiểu Kha." Tôi dịu dàng nói, "Bất kể ngươi là Dĩnh Sơ hay Tiểu Kha, chúng ta dù sao cũng có nhiều năm tình cảm. Trước đây là ta có lỗi với ngươi, nhưng ngươi đối với ta, thật sự chỉ có hận thôi sao?"

Dĩnh Sơ cười lạnh: "Sao, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng ta vẫn còn si mê ngươi?"

"Tên quỷ thượng cổ âm hiểm xảo quyệt, thứ hắn hứa cho ngươi chẳng qua là sau khi nhân gian bị Địa Ngục xâm lấn, để ngươi thống trị nhân gian. Nhưng có câu này ngươi đã từng nghe chưa? "Giường bên cạnh há có thể để người khác ngủ ngon", hắn thật sự có thể dung nạp được ngươi sao?" Tôi kiên nhẫn thuyết phục, "Một khi ngươi có được hoa vĩnh sinh, tương lai trường sinh bất tử trở thành kẻ thống trị Địa Ngục, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Tên quỷ thượng cổ đó không đáng tin, ngươi hà tất phải đặt cược vào hắn?"

Dĩnh Sơ im lặng, tôi có thể thấy hắn có chút dao động.

Tôi lập tức thừa thắng xông lên: "Kỳ thật, chúng ta cũng không có thù hận gì không thể hóa giải, đúng không? Chỉ cần ngươi hồi tâm chuyển ý, ngươi vẫn là em trai thân thiết nhất của ta. Ngươi, ta, còn có Chu Nguyên Hạo, chúng ta có thể sống cùng nhau mãi mãi, Tiểu Hi rất đáng yêu, ngươi nhất định sẽ thích con bé."

Dĩnh Sơ lẳng lặng nhìn tôi. Ánh mắt đó như muốn lột da róc xương, như muốn nhìn thấu vào tận tâm can tôi.

"Làm sao ta biết, ngươi thật sự có hoa vĩnh sinh hay không?" Hắn nói, "Kiếp trước ta cũng chỉ nghe được một số lời đồn, nhưng nếu ngươi thật sự có thứ đó, tại sao không tự mình dùng?"

"Không phải ai cũng muốn trường sinh bất lão." Tôi nói, "Đối với ta, cuộc sống dài đằng đẵng, nếu không có người yêu bên cạnh thì sống còn có ý nghĩa gì?"

Dĩnh Sơ lại trầm mặc, hắn có mấy phần tin.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên ghé sát vào tai tôi thì thầm: "Nếu... ta không muốn sống cùng Thành Hạo bệ hạ thì sao?"

Tôi sững sốt, hắn tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn cùng ngươi song túc song phi, được không?"

Sắc mặt tôi trầm xuống: "Ta sẽ không từ bỏ Nguyên Hạo."

Dĩnh Sơ lộ ra nụ cười yêu mị động lòng người: "Chị, chị thật tham lam, cái gì cũng muốn, cái gì cũng không muốn buông tay."

Tôi biết, hắn lúc này mới thật sự tin tôi, nếu vừa rồi tôi trả lời không cần Chu Nguyên Hạo, mà chỉ cần ở bên hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không tin.

Khóe miệng tôi nhếch lên, cười nhạt: "Ngươi cũng đâu khác gì."

"Cho nên, chúng ta là cùng một loại người." Dĩnh Sơ cúi đầu bất ngờ hôn tôi, hắn ngậm lấy môi tôi, nói không rõ ràng: "Từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã nhìn ra rồi."

Đúng vậy. Tôi thầm nói trong lòng: chúng ta đều là những người giỏi nói dối.

Tinh thần lực của tôi đột nhiên bùng nổ như nước lũ, trong nháy mắt bao bọc lấy hắn.

Dĩnh Sơ giật mình, khi hắn hoàn hồn lại, phát hiện cảnh vật xung quanh đã thay đổi, biến thành căn biệt thự nhỏ của tôi ở Sơn Thành, trong căn biệt thự đó có những hồi ức tốt đẹp nhất của chúng tôi.

"Đây là..." Hắn kinh ngạc.

"Đây là không gian ý thức của ta." Tôi xuất hiện sau lưng hắn, nhàn nhạt nói.

Tôi có thiên phú tinh thần lực cực mạnh, khi còn là một tu sĩ tam phẩm, cơ thể tôi đã tự có bản năng tạo ra không gian ý thức, cứu Trương Hoành Thái, Diệp Vũ Lăng và những người khác.

Lúc đó, tôi còn chưa thể tùy ý sử dụng không gian ý thức như bây giờ.

Không gian ý thức là thế giới được tạo ra trong ý thức của chính mình bằng tinh thần lực, ở đây, tôi chính là thần.

Nhưng sau khi đột phá ngũ phẩm, tôi đã có thể tạo ra không gian ý thức theo ý mình muốn, còn có thể bắt người vào trong giam cầm họ.

Đây là lá bài tẩy lớn nhất của tôi.

Ngay từ đầu, tôi đã lên kế hoạch giam giữ Dĩnh Sơ vào không gian ý thức. Sức mạnh của hắn vô cùng lớn, có quá nhiều cách để bảo toàn mạng sống, muốn giết hắn là điều rất khó, chỉ có thể giam giữ hắn trước.

Tôi luôn tìm kiếm cơ hội, một khi hắn buông lỏng cảnh giác với tôi, tôi sẽ có thể kéo hắn vào không gian ý thức.

“Ngươi lại lừa ta sao?” Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt như cuốn theo cơn bão tuyết, những nỗi đau, giận dữ và bi thương giấu sâu trong lòng, tất cả như lưỡi dao đâm vào tôi.

Tôi nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi lừa ta trước.”

Dĩnh Sơ nói: “Thật ra ngươi chưa bao giờ có hoa vĩnh sinh, phải không?”

“Từng có,” tôi nói, “nhưng bây giờ không còn nữa.”

“Ngươi đã ăn nó?”

Tôi im lặng không đáp. Hắn dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì, giật mình hỏi: “Ngươi cho đứa bé kia ăn rồi sao?”

Tôi cắt ngang lời hắn: “Dĩnh Sơ, ta sẽ không giết ngươi, ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, đợi khi hai giới ổn định, nếu ngươi có thể sửa đổi lỗi lầm, ta sẽ thả ngươi ra.”

Dĩnh Sơ cười lạnh: “Ngươi không muốn biết Chu Nguyên Hạo của ngươi đã đi đâu sao?”

Lòng tôi bỗng chấn động: “Ngươi đã làm gì?”

Dĩnh Sơ cười nhạt, nụ cười như rắn độc: “Thành Hạo bệ hạ mạnh hơn ta tưởng, nhưng đáng tiếc là hắn quá trọng tình cảm. Kiếp trước hắn là kẻ lạnh lùng vô tình, không hiểu sao sau khi chuyển thế hắn lại thay đổi nhiều như vậy. Hắn không nỡ giết cha mình, bị chính cha mình ám hại, hiện giờ chắc đang lang thang trong một khe nứt không gian nào đó rồi.”

Khe nứt không gian?

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Giữa các không gian sẽ có những khe nứt, giống như hố đen trong vũ trụ, một khi đã vào sẽ mãi mãi lạc lối bên trong.

Dĩnh Sơ có một khoái cảm trả thù, nụ cười đầy tàn nhẫn: “Vị Thành Hạo Quỷ Đế mà ngươi yêu thương nhất, sẽ không bao giờ trở lại nữa.”

“Không!” Tôi mất kiểm soát, hét lên với hắn, “Ta không tin!”

“Không tin?” Hắn lấy từ trong áo ra một chiếc điện thoại màn hình lớn, ném qua cho tôi: “Tự ngươi xem đi, mấy thứ nhỏ nhặt ở nhân gian này còn hữu dụng hơn cả pháp khí.”

Tôi cầm lấy mở màn hình ra, là một đoạn video.

Chu Nguyên Hạo cầm Hắc Long Phá Thiên Kích giơ trước mặt Chu Vân Mục, nhưng dù thế nào cũng không thể ra tay. Cuối cùng, anh thu lại vũ khí, nhạt giọng nói: “Ông đi đi, đừng để tôi gặp lại ông.”

Trong lúc anh không để ý, Chu Vân Mục bất ngờ rút ra một chiếc gương, từ bên trong gương đột nhiên xuất hiện một hố đen, Chu Nguyên Hạo kinh ngạc, cơ thể hóa thành một luồng sáng bị hút vào trong hố đen.

Toàn thân tôi lạnh buốt, trong lúc hoảng loạn vô tình bẻ gãy chiếc điện thoại.

“Ngươi…” Tôi run rẩy nhìn Dĩnh Sơ, “Dù sao thì ngươi cũng đã theo anh ấy bao nhiêu năm, chẳng lẽ ngươi không có chút tình cảm nào với anh ấy sao? Sao ngươi lại có thể ra tay như vậy?”

Dĩnh Sơ thu lại nụ cười, lạnh giọng nói: “Trước đây ta tôn sùng hắn bao nhiêu, giờ ta hận hắn bấy nhiêu.”

Tôi lắc lắc đầu: “Ngươi thật là không thể lý giải nổi.”

Nói xong, tôi rút lui khỏi không gian ý thức, nhưng cơ thể tôi vẫn không thể cử động.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, Nguyên Hạo, Nguyên Hạo nhất định sẽ không sao, dù anh đang ở đâu, tôi cũng nhất định sẽ tìm cách đưa anh trở về.

Tôi nhắm mắt lại cố gắng vận chuyển linh khí trong cơ thể, nhưng đan điền như đã khô cạn, chẳng khác nào một vùng nước chết.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng cửa mở, một bóng người lướt vào, là Đồng Tự.

Hắn thấy Dĩnh Sơ không có ở đây, liền tiến đến bên cạnh giường, dùng ánh mắt đầy ác ý nhìn tôi, sau đó bóp chặt cổ tôi: “Ta không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Dĩnh Sơ bệ hạ tha cho ngươi, nhưng chỉ cần ngươi còn ở Quỷ Thành một ngày, ngươi vẫn là tù nhân của ta.”

Ánh mắt hắn hạ xuống dừng lại ở ngực tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn trở nên gấp gáp hơn.

“Vì bệ hạ không có ở đây, không ai cản trở, chúng ta nên hoàn thành chuyện dang dở từ hôm qua đi.”

Dứt lời, hắn nắm lấy cổ áo tôi dùng sức xé toạc, khiến quần áo tôi rách nát, để lộ làn da trắng như ngọc.

Tôi giận dữ quát lên: “Đồ khốn kiếp, nếu ngươi dám động vào ta dù chỉ một chút, ta nhất định sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh.”

Đồng Tự nhếch miệng cười nham hiểm: “Bây giờ ngươi chẳng khác nào cá nằm trên thớt, ta muốn bóp nát thì bóp, muốn vo tròn thì vo. Ta rất muốn xem thử, ngươi có bản lĩnh gì mà khiến hai Quỷ Đế trong Địa Ngục đều say mê đến điên cuồng vì ngươi.”

Nói xong, hắn áp sát xuống xoay mặt tôi lại, định hôn lên môi tôi.

Ngay lúc sắp chạm đến, cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, đầu hắn như quả bóng bị văng ra xa. Máu quỷ văng vào người tôi, ngẩng đầu nhìn lên, là Vân Kỳ.

“A!” Cái đầu của Đồng Tự Quỷ Vương phát ra tiếng gào giận dữ, hai tai đột ngột phình to lao ra ngoài cửa sổ, còn thân thể hắn thì lao về phía Vân Kỳ, toan tự bạo để ngăn cản Vân Kỳ truy đuổi.

Vân Kỳ cười lạnh: “Muốn chạy? Không dễ vậy đâu.”