Cô Gái Địa Ngục

Chương 403: Chú Vân Kỳ, con đau bụng




Một cơn gió lớn bỗng nổi lên xung quanh, tiếng gió rít gào sắc bén như dao, Quỷ Vương tóc xanh dường như cảm nhận được nguy hiểm, chưa kịp lùi lại thì bị Tiểu Hi há to miệng như một cái hố đen khổng lồ hút vào trong.

Hắn ta kêu lên thảm thiết, cơ thể hóa thành một làn khói bị cô bé nuốt chửng.

Ánh mắt Dĩnh Sơ lóe lên sự kinh ngạc, những Quỷ Vương khác đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.

Vân Kỳ nhíu mày, đưa tay ra. Tống Tống nằm trên mặt đất bị anh vác lên vai, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người, giọng nói có chút chế giễu: "Có ai còn muốn thử không?"

Không ai dám tiến lên, tất cả đều bị Tiểu Hi dọa sợ.

Vân Kỳ cười lạnh một tiếng, giơ tay lên, không gian quỷ xuất hiện một vết nứt, anh nhảy vào bên trong khe hở, nghênh ngang rời đi.

"Bệ hạ, con bé đó là quái vật gì vậy?" Một nữ Quỷ Vương run rẩy hỏi, "Con bé có thể nuốt chửng một Quỷ Vương chỉ trong một ngụm!"

Dĩnh Sơ trầm mặc một lúc lâu, mới lên tiếng: "Trước tiên cứ án binh bất động, đợi ta báo cáo với Hồng Đế rồi tính sau."

*****

Tiểu Hi nắm chặt lấy quần áo của Vân Kỳ, toàn thân đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Chú Vân, con, con đau bụng quá."

Vân Kỳ quan tâm sờ sờ bụng cô bé: "Con ăn quá nhiều rồi."

"Con muốn nôn." Chưa kịp nói hết câu, Tiểu Hi oẹ lên một tiếng, lại nôn ra Quỷ Vương tóc xanh.

Vẻ mặt Quỷ Vương tóc xanh mờ mịt: "Ta, ta còn sống sao?"

"Không, ngươi đã chết rồi." Sắc mặt Vân Kỳ trầm xuống, một đám lửa màu đen từ dưới đất bốc lên, bao trùm lấy cơ thể hắn ta.

Vân Kỳ che mắt Tiểu Hi, rời đi.

Tiểu Hi dường như rất mệt mỏi, đầu nhỏ cứ gật gù từng cái từng cái một, Vân Kỳ nhẹ nhàng nói: "Dựa vào vai chú Vân ngủ một giấc thật ngon đi."

"Mẹ..." Tiểu Hi nói không rõ ràng.

"Yên tâm, chú sẽ nói với mẹ, mẹ sẽ sớm đến đón Tiểu Hi thôi." Giọng nói của Vân Kỳ mềm mại, nụ cười ấm áp như gió xuân.

*****

Bên ngoài tổng bộ của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X, toàn bộ Tử Cấm Thành đã được phong tỏa, một lượng lớn quân đội bao vây cổng chính của tổng bộ chặt đến nỗi không lọt một con ruồi.

"Trình tướng quân." Một người lính đi đến trước mặt một vị tướng già mặc quân phục, bụng hơi phệ nhưng khí thế uy nghiêm: "Chúng tôi đã hoàn toàn mất liên lạc với bên trong. Lần liên lạc cuối cùng là ba tiếng trước, lúc đó tình hình bên trong đã hoàn toàn mất kiểm soát."

Sắc mặt của Trình tướng quân hoàn toàn sa sầm.

"Tướng quân, không thể trì hoãn thêm nữa." Một thanh niên bên cạnh nói, nhìn vào quân hàm trên vai anh ta, là một thượng úy: "Một khi quỷ vật bên trong xông ra, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, hãy kích hoạt chương trình tự hủy của căn cứ dưới lòng đất đi."

Trình tướng quân dường như có chút do dự: "Nếu kích hoạt chương trình tự hủy, công sức nhiều năm của căn cứ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn."

Vị thượng úy đó nói: "Đây cũng là điều không thể tránh khỏi, dù sao cũng tốt hơn là để quỷ vật tàn phá thủ đô."

Trình tướng quân hít một hơi thật sâu, ra quyết định: "Bắt đầu đi."

"Vâng." Vị thượng úy giơ tay chào theo kiểu quân đội, đang định đi kích hoạt chương trình, chợt nghe thấy một tiếng động trầm đục như bị bóp nghẹt.

Cổng lớn của căn cứ bắt đầu từ từ mở ra, sắc mặt Trình tướng quân thay đổi: "Chuyện gì vậy? Căn cứ không phải đã bị phong tỏa hoàn toàn rồi sao?"

Quân đội đóng quân bên ngoài đều trở nên căng thẳng, phía sau hàng rào phong tỏa có vài chiếc lều tạm. Lúc này, từ trong một lều tạm chạy ra vài nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng, vui mừng kêu lên: "Trình tướng quân, quỷ khí dưới căn cứ đã giảm xuống đến mức an toàn rồi."

Sắc mặt Trình tướng quân vui mừng: "Điều này có nghĩa là....?"

"Có nghĩa là quỷ vật dưới căn cứ, tất cả đều đã bị tiêu diệt sạch sẽ." Nhân viên nghiên cứu đó nói lớn.

Mọi người đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn đang từ từ mở ra, tay cầm vũ khí linh năng.

Tôi tay cầm Liệt Diễm Yển Nguyệt Đao, dẫn đầu bước ra ngoài.

Những người lính bên ngoài đều nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, khi họ nhìn thấy những quân lính mặc áo giáp đen đi theo phía sau tôi, sự kinh ngạc lại biến thành sợ hãi.

Trong tổng bộ Ban Điều Tra dưới lòng đất ẩn giấu không ít quỷ vật bản địa của Địa Ngục, lúc này toàn thân tôi nhuộm đầy màu đỏ trắng xanh, toàn là máu của chúng.

Có lẽ dáng vẻ của tôi rất đáng sợ, giống như một sát thần từ Địa Ngục bước ra.

Chúng tôi từng bước từng bước ra khỏi cổng lớn, tạo áp lực rất lớn cho những quân lính bên ngoài.

"Dừng lại!" Một người lính cầm súng hét lớn, "Người đến là ai?"

Tôi lớn tiếng trả lời: "Khương Lâm."

Trình tướng quân sửng sốt, hỏi: "Cô chính là Khương Lâm đó sao?"

Tôi gật đầu, ông ta lại hỏi: "Tình hình bên trong thế nào?"

"Quỷ vật bên trong phần lớn đã bị tiêu diệt, còn một phần nhỏ cũng đã bị nhốt vào phòng cách ly."

Trình tướng quân kinh ngạc, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

"Là... cô và những người phía sau cô... làm sao?" Trình tướng quân mất một lúc lâu mới thốt lên được câu hỏi.

Tôi không trả lời trực tiếp, lấy ra một xấp phù chú từ trong túi đeo, ném lên không trung, các quân lính Trấn Ngục hóa thành những làn khói đen chui vào trong phù chú.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi đặt xấp phù chú vào lại trong túi, đi thẳng ra ngoài.

"Đợi đã!" Trình tướng quân chặn đường tôi, "Bây giờ cô còn chưa thể đi."

Sắc mặt tôi trầm xuống, vài nhân viên nghiên cứu phía sau Trình tướng quân nói: "Rất nhiều quỷ vật bản địa Địa Ngục mang virus trên người. Cô cần phải được khử trùng trước khi ra ngoài."

Tôi trầm giọng nói: "Không cần. Tôi đã có thể giết chúng, thì sẽ không sợ những virus này."

"Không được." Quân đội có thái độ rất cứng rắn, "Chúng tôi không thể đùa giỡn với mạng sống của cả thủ đô."

Tôi tức giận nghiến răng, trong cơ thể bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa bao bọc toàn thân tôi, khiến mọi người sợ hãi lùi lại vài bước.

Vài người lính mang bình chữa cháy đến, tôi vung tay lên, ngọn lửa lại chui vào trong cơ thể, tất cả vết máu trên người tôi đều bị đốt sạch sẽ, da tôi còn sạch hơn cả sau khi tắm.

"Bây giờ hài lòng chưa?" Tôi tức giận nói.

Trình tướng quân sững sờ một lúc, mặt đỏ bừng, lập tức quay đầu đi: "Mang cho cô Khương một bộ quần áo."

Tôi nhận lấy bộ quân phục từ tay một người lính, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt loé lên, liền không thấy bóng dáng của tôi đâu.

Tôi vội vã đến dinh thự Chu gia, nhưng khi đến nơi chỉ thấy một đống đổ nát.

Toàn thân tôi như chìm vào nước đá lạnh thấu xương.

Tiểu Hi, Tống Tống!

"Cô Khương." Một giọng nói vang lên, tôi quay đầu lại, thấy bên ngoài hàng rào cảnh báo có một ông lão đang đứng, chính là người làm vườn của Chu gia.

"Chú Lý." Tôi vội vàng nói, "Tiểu Hi đâu?"

"Cô đừng lo lắng." Chú Lý vội vàng nói. "Tiểu Hi tiểu thư không sao, cô bé đã được người ta cứu đi rồi."

Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, trán đầy mồ hôi lạnh: "Ông cụ đâu? Còn bạn tôi Tống Tống đâu?"

"Ông cụ không sao, hiện đang ở biệt thự, cô Khương, cô mau đi theo tôi."

Chú Lý dẫn tôi đến biệt thự khác của Chu gia. Vừa bước vào cửa, Chu Vân Lam đã xông tới, chỉ vào mặt tôi mắng: "Đồ sao chổi, đều tại cô, còn cả đứa con gái hoang của cô, Chu gia chúng tôi đến cả tổ trạch cũng không còn."

"Vân Lam. Im miệng!" Trong phòng truyền đến tiếng quát giận dữ của ông cụ Chu, Chu Vân Lam vội la lên: "Cha, chẳng lẽ con nói sai sao? Trước đây Chu gia chúng ta sống rất tốt, từ khi người phụ nữ này đến, nhà chúng ta liên tục gặp chuyện, lần này thì hay rồi, đến cả tổ trạch cũng không còn."

Ông cụ Chu tức giận run người: "Đừng nói nữa, chuyện này không trách Tiểu Lâm được."

"Ai nói không trách được, con nói là tại nó!"

"Được rồi, cô bớt nói vài câu đi." Chồng Chu Vân Lam đến kéo cô ta lại, sắc mặt tôi sa sầm: "Lặp lại những gì cô vừa nói."

"Sao thế. Cô còn dám lên mặt à?" Chu Vân Lam chỉ vào mặt tôi, "Nói thì nói, cô là đồ sao chổi, con gái cô là đồ con hoang, các người đi đến đâu thì..."

"Bốp." Một cái tát giáng mạnh vào mặt cô ta. Cô ta sững sờ một lúc, sau khi hoàn hồn lại thì vô cùng tức giận, la hét: "Đồ sao chổi này dám đánh tôi!" Nói xong cô ta lao tới, tôi nắm lấy cánh tay cô ta, dùng sức vặn một cái, ép cô ta cúi đầu xuống.

"Cô có thể sỉ nhục tôi, nhưng cô không thể sỉ nhục con gái tôi." Giọng tôi lạnh như băng, có thể xuyên thấu vào tận xương tủy, "Nếu lần sau cô còn dám mắng con gái tôi, đừng trách tôi không khách khí."

Dứt lời, tôi đẩy cô ta một cái, khiến cô ta ngã sấp mặt.

Chồng cô ta vội vàng chạy đến đỡ cô ta dậy, nhưng sắc mặt cô ta tái nhợt, rõ ràng là bị dọa không nhẹ, hai chân còn hơi run rẩy, chồng cô ta vội vàng kéo cô ta đi.

Ông cụ Chu thấy tôi ở trước mặt ông ta dạy dỗ đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất, sắc mặt có chút không vui. Trong lòng ông ta, tôi rốt cuộc vẫn là người ngoài, không thể so sánh với con gái ruột.

Tôi cũng không để tâm, chỉ hỏi: "Ông nội, Tiểu Hi được ai cứu đi?"

Ông cụ nói: "Người cứu Tiểu Hi là một thanh niên, cậu ta tự xưng là Vân Kỳ, cậu ta bảo ông nhắn lại với cháu, cháu có thể đến chỗ cũ tìm cậu ta."

Vân Kỳ?

Tôi nhíu mày, hóa ra là anh.

"Cảm ơn ông, ông nội." Tôi chân thành nói, "Là cháu đã liên lụy đến Chu gia, ông yên tâm, sau này cháu sẽ không đến Chu gia nữa."

"Đợi đã." Ông cụ vội vàng gọi tôi lại, "Tiểu Lâm, cháu đừng hiểu lầm, ông tuyệt đối sẽ không trách cháu."

Tôi cười mỉm một cách không rõ ràng: "Ông nội, cháu sẽ bỏ tiền ra xây lại tổ trạch Chu gia, thời gian qua cảm ơn ông đã chăm sóc và yêu thương."

Tôi cúi đầu thật sâu trước ông, rồi bước nhanh ra cửa. Ông cụ dường như muốn gọi tôi lại, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.

*****

Tại Sơn Thành xa xôi, Mạc Phi Phàm đang cưỡi Tiểu Hắc lẻn vào bảo tàng lịch sử của thành phố.

Bảo tàng này lưu giữ không ít cổ vật quý giá, hôm nay đúng là ngày đóng cửa, họ nhân lúc bảo vệ không để ý, lặng lẽ lẻn vào, đi lên tầng ba của khu trưng bày châu báu.

Các hiện vật trưng bày trong khu trưng bày châu báu đều là cổ vật khai quật từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, đều là bảo vật quốc gia.

"Chính là cái này." Mạc Phi Phàm nhảy xuống từ trên người con chó, trước mặt anh ta là một khối ngọc bích đặt trong tủ kính trưng bày. Năm tháng dài đằng đẵng đã che mờ ánh sáng huy hoàng của nó, những hoa văn cổ xưa được chạm khắc trên đó cũng trở nên mờ nhạt, sớm đã không còn vẻ đẹp như xưa.