Cô Gái Địa Ngục

Chương 400: Đến cửa xin lỗi




Những người này bắt đầu dò hỏi rốt cuộc tôi đã xảy ra chuyện gì, chưa bao giờ nghe nói tu sĩ có tu vi ngũ phẩm lại bị bệnh.

Dò hỏi tới dò hỏi lui, cuối cùng cũng dò hỏi ra được chuyện của Hạ thiếu, những người này thực sự tức giận, đắc tội ai không đắc, lại đi đắc tội một người không thể đắc tội là tôi.

Mãi đến một tuần sau, ông ngoại của Hạ thiếu không chịu nổi áp lực từ các phía quá lớn, dù sao cháu ngoại của ông ta cũng chỉ bị thương ở chân, người còn chưa chết.

******

Hạ thiếu vẫn còn nằm trên giường, thạch cao trên chân vẫn chưa được tháo, hắn bất mãn nói: "Mẹ, sao người vẫn chưa đưa đến cho con? Còn nữa, con muốn cái cô xinh đẹp đó, không muốn bà cô nam tính."

Bà Hạ an ủi: "Bảo bối, ngoan, chắc sắp rồi, mẹ sẽ gọi điện cho ông ngoại con ngay."

Bà ta lập tức gọi điện thoại riêng cho cha mình, nhưng không ai nghe máy, gọi mấy lần đều như vậy.

Bà ta lập tức cười làm lành với con trai: "Ông ngoại con rất bận, mẹ sẽ gọi lại sau."

Đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở, Hạ Hưng Phương xông vào, lạnh mặt nói: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta về quê cũ ở Vân Nam."

Bà Hạ lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mũi ông Hạ mà mắng: "Hạ Hưng Phương, ông điên rồi à? Tại sao chúng ta phải về cái nơi khỉ ho cò gáy Vân Nam đó! Muốn tôi sống ở nông thôn, không có cửa đâu, năm đó tôi sao lại lấy phải một tên vô dụng như ông chứ!"

Ông Hạ lạnh lùng nói: "Cha vợ vừa gọi tôi đến văn phòng của ông ấy."

Bà Hạ đắc ý nói: "Hừ, con trai chúng ta thành ra thế này, ông không đòi lại công bằng cho con, còn lạnh nhạt với mẹ con chúng tôi, cha tôi tất nhiên sẽ tức giận."

Ông Hạ thản nhiên mở miệng: "Bà nhầm rồi, cha vợ gọi tôi đến là để tôi dạy dỗ lại mẹ con các người, đưa các người về quê, tránh ở lại thủ đô gây thêm rắc rối cho ông ấy."

Bà Hạ nhảy dựng lên: "Ông nói láo, cha tôi thương tôi như vậy, sẽ không nói những lời đó!"

"Nếu bà không tin thì tự đi hỏi ông ấy đi." Ông Hạ dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà, bây giờ ông ấy chắc sẽ không muốn nghe điện thoại của bà đâu."

Bà Hạ nhớ lại lúc nãy gọi điện thoại cho cha mình không được, sắc mặt lập tức tái nhợt.

"Không, không thể nào!" Bà ta liên tục gọi điện thoại cho cha mình, nhưng vẫn không ai nghe máy. Gọi cho thư ký của ông, thư ký luôn nói ông đang họp.

Bà ta cũng không phải kẻ ngốc, biết cha đang tránh mặt mình.

"Cha sao có thể vì một con nhỏ xuất thân nghèo hèn mà trách mắng tôi chứ!" Bà ta tái mặt nói, "Không được, tôi phải đi gặp ông ấy."

Ông Hạ không ngăn cản, vài tiếng sau, bà Hạ được thư ký của cha mình đưa về, vị thư ký thường ngày luôn nghe lời họ lúc này lạnh nhạt nói: " cấp trên đã dặn dò, các người phải rời khỏi thủ đô trước mười giờ tối nay, vé máy bay đã mua rồi."

Bà Hạ như thể đã chịu một cú sốc cực lớn, bật khóc nức nở, ông Hạ đứng bên cạnh nói: "Thư ký Lâm, cảm ơn cậu, tôi sẽ sắp xếp."

Thư ký quay người bước ra ngoài, phía sau vang lên tiếng khóc cùng tiếng chửi rủa thảm thiết của bà Hạ, không khỏi nở một nụ cười mỉa mai, tự lẩm bẩm: "Đúng là đồ ngu ngốc."

*****

Hôm nay tôi bảo Tống Tống ra ngoài bắt một Oán Quỷ về cho Tiểu Hi ăn. Tiểu Hi vừa ăn xong, tôi liền nhìn thấy dì Lý bước tới, cười tươi nói: "Cô Khương, thư ký Lâm đến thăm bệnh ạ."

Tôi thản nhiên nhìn bà ta, từ khi tôi từ chối giao Tống Tống, giả bệnh không ra ngoài. Thái độ của dì Lý đối với tôi ngày càng tốt hơn, thậm chí có chút nịnh nọt, có lẽ là đã nghe nói những chuyện bên ngoài, biết cả thủ đô bị tôi làm cho náo loạn, bà ta nhận ra tôi vẫn còn rất có trọng lượng.

Trước ngạo mạn sau khúm núm, chỉ là một kẻ tiểu nhân.

"Thư ký Lâm là ai?" Tôi hỏi.

Dì Lý cười nói: "Thư ký Lâm chính là thư ký của bộ trưởng Lan ạ."

Tôi cố tình hỏi: "Bộ trưởng Lan là ai?"

Dì Lý tiếp tục nịnh nọt: "Bộ trưởng Lan chính là ông ngoại của Hạ thiếu trước đó."

"Ồ, thì ra là ông ấy à." Tôi giả vờ như chợt hiểu ra, rồi thở dài nói, "Đáng lẽ thư ký của bộ trưởng Lan đích thân đến thăm bệnh, tôi nên ra ngoài nghênh đón, nhưng bệnh của tôi không tiện gặp người ngoài, tấm lòng của bộ trưởng Lan tôi xin nhận, vẫn là mời thư ký Lâm về cho."

Dì Lý sững người một chút, rồi nói: "Cô Khương, bộ trưởng Lan là người có quyền lực thực sự, làm như vậy e là không ổn."

Tôi nhìn bà ta một cách đầy ẩn ý: "Đây cũng là điều không thể tránh khỏi, tôi sợ lây bệnh cho thư ký Lâm, đến lúc đó tội của tôi chẳng phải càng lớn hơn sao?"

Dì Lý nuốt nước bọt: "Nhưng ông cụ nói...".

"Ông nội là người hiểu chuyện nhất, ông chắc chắn hiểu ý tôi." Tôi ôm Tiểu Hi nằm xuống giường, không nói thêm gì nữa.

Dì Lý không còn cách nào khác, đành phải chạy ra ngoài. Đến thư phòng của ông cụ Chu, bà ta thuật lại lời của tôi. Ông cụ Chu có chút lúng túng, nhưng dù sao cũng là người từng trải, vuốt râu nói: "Thư ký Lâm, cháu dâu chưa cưới của tôi nói cũng có lý, cậu cũng biết những người tu đạo như họ, bệnh tật đều liên quan đến những thứ ô uế, nếu lây sang cậu thì thật không hay."

Thư ký Lâm có thể ngồi được đến vị trí ngày hôm nay, làm sao không hiểu ý nghĩa trong đó, rõ ràng là không hài lòng, không chịu thỏa hiệp khi chỉ có một thư ký đến xin lỗi.

Trong lòng anh ta có chút tức giận, ngày thường ai gặp anh ta mà chẳng nịnh bợ vải câu, hôm nay lại bị từ chối, thật là bực bội.

Nhưng nghĩ đến tình hình bên ngoài lại không thể nổi giận, chỉ đành nở nụ cười độ lượng: "Cô Khương nói đúng, haiz, là tôi suy nghĩ không chu toàn, vậy lần sau tôi sẽ đến lại."

Anh ta đứng dậy chào tạm biệt, vội vã quay về báo cáo với bộ trưởng Lan. Bộ trưởng Lan tuy trong lòng cũng rất bực bội, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành bảo anh ta đi tìm con gái và con rể của mình.

*****

Gia đình ba người Hạ gia vừa đến sân bay, còn chưa kịp lên máy bay đã thấy thư ký Lâm vội vã chạy đến.

Trên mặt bà Hạ lộ ra vài phần vui mừng: "Có phải cha tôi đã thay đổi ý định, muốn đón chúng tôi về không?"

Thư ký Lâm thản nhiên nói: "Ông Hạ, bà Hạ, ý của bộ trưởng là muốn các vị trước khi rời đi, hãy đến Chu gia xin lỗi."

"Cái gì?" Bà Hạ trợn tròn mắt, "Cậu nói lại lần nữa xem."

Thư ký Lâm bình tĩnh lặp lại một lần nữa, bà Hạ nổi giận, giơ tay tát vào mặt anh ta. Mặt anh ta lập tức sưng lên một bên, nhưng anh ta vẫn không tỏ ra xấu hổ hay tức giận, chỉ cúi đầu.

"Cậu nói bậy bạ." Bà Hạ gầm lên, "Cha tôi sẽ không bao giờ bảo tôi làm chuyện mất mặt như vậy! Tất cả là do cậu ở giữa châm ngòi ly gián! Tôi nói cho cậu biết, cậu là một con chó được cha tôi nuôi, tôi có thể bảo cha tôi sa thải cậu bất cứ lúc nào."

Thư ký Lâm: "Bà Hạ, nếu lần này bà không đi, bộ trưởng sẽ không quan tâm đến chuyện của Hạ gia nữa."

Sắc mặt của ông Hạ lập tức thay đổi, ông ta có được thành tựu ngày hôm nay đều nhờ vào sự che chở của cha vợ, nếu cha vợ thực sự không quan tâm đến Hạ gia nữa, những đối thủ mà họ đã đắc tội trước đây, tất cả sẽ nhảy ra giáng cho ông ta một đòn trí mạng.

Bà Hạ còn muốn nói gì đó, ông Hạ lập tức kéo bà ta lại: "Thư ký Lâm, cậu chuyển lời đến cha tôi, nói ông ấy hãy yên tâm, chúng tôi sẽ đến Chu gia ngay."

Sau khi thư ký Lâm rời đi, bà Hạ tức giận quát chồng mình: "Cha tôi chỉ nói miệng thế thôi, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc chúng ta!"

Ông Hạ nhìn bà ta với ánh mắt thất vọng, rồi lại nhìn con trai: "Tính khí của cha bà còn không biết sao? Ông ấy luôn nói được làm được, vì tương lai và địa vị của chính mình, đừng nói là không quan tâm đến chúng ta, ngay cả việc từ mặt chúng ta cũng có thể xảy ra!"

Mặt mày bà Hạ tái mét, loạng choạng lùi lại vài bước, ngồi phịch xuống ghế sofa ở sân bay, Hạ thiếu ngồi trên xe lăn, vẻ mặt phẫn uất nhưng cũng bất lực.

Ông Hạ nói: "Lần này các người cứ nhún nhường một chút, đến Chu gia xin lỗi, trước tiên vượt qua cửa ải khó khăn này đã, đợi mọi chuyện qua đi, chúng ta sẽ tìm cách xử lý bọn họ thật tốt."

Hạ thiếu nghiến răng nghiến lợi nói: "Cha nói đúng, quân tử trả thù mười năm chưa muộn."

*****

Tôi vừa ngủ trưa dậy, dì Lý liền đến nói hai cha con Hạ gia mang quà đến cửa xin lỗi, cũng nói bóng gió rằng ông cụ Chu bảo tôi nên biết đủ, đừng quá kiêu ngạo.

Khóe miệng tôi nhếch lên, bảo Tống Tống chăm sóc Tiểu Hi, lại để bốn binh sĩ Trấn Ngục Quân bảo vệ Tiểu Hi, rồi quay người đi đến phòng khách.

Hai cha con Hạ gia đều ở đó, bà Hạ không đến, có lẽ là sợ bà ta làm hỏng việc. Vừa nhìn thấy tôi, ông Hạ lập tức đứng dậy, cười tươi nói: "Cô Khương, xin thứ lỗi vì đã làm phiền. Cô khỏe hơn chút nào chưa?"

Tôi mỉm cười: "Nhờ phúc của ông Hạ, bệnh của tôi đã đỡ nhiều rồi."

Ông Hạ lập tức lấy ra một cái hộp nhung đỏ, nói: "Tôi nghe nói cô Khương bị bệnh, trong lòng rất lo lắng. Mấy hôm trước đứa con trai bất tài này của tôi lại có chút hiểu lầm với cô Khương, tôi cảm thấy rất có lỗi. Đây là một chút lòng thành của tôi, coi như tôi thay mặt đứa con trai bất tài xin lỗi cô Khương, mong cô rộng lượng bỏ qua cho nó."

Tôi nhận lấy cái hộp nhung, mở ra xem, hóa ra là một cây nấm linh chi kim tuyến năm trăm năm, có vẻ như Hạ gia rất có thành ý.

Ông Hạ vỗ nhẹ vào người Hạ thiếu vẫn im lặng nãy giờ, Hạ thiếu vội vàng mở miệng: "Cô Khương, trước đây là tôi không tốt, sau này tôi nhất định sẽ sửa đổi lỗi lầm."

Tôi cười lạnh trong lòng, nói thì hay lắm, nhưng ánh mắt oán độc vừa lóe lên trong mắt hắn là sao? Tinh thần lực của tôi rất tốt, những động tác nhỏ nhặt như vậy của hắn làm sao có thể qua mắt tôi được. Chắc các người đang đợi mọi chuyện qua đi, rồi tìm tôi tính sổ sau.

Tôi cười nhạt: "Hai vị khách sáo quá. Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, qua rồi tôi cũng quên, làm sao dám làm phiền hai vị đích thân đến cửa xin lỗi tôi. Tôi thật sự áy náy, cây nấm linh chi này quá quý giá, tôi không dám nhận."

"Không, không, nhất định phải nhận." Ông Hạ nói, "Tục ngữ có câu: Không đánh không quen biết, chúng ta coi như làm quen một chút. Mong cô Khương đừng chê chúng tôi."

"Không dám không dám." Tôi vội vàng xua tay.

Cứ như vậy, chúng tôi đều giả vờ khách sáo một hồi, bề ngoài thì hòa thuận vô cùng, nhưng thực chất đều hận không thể bóp chết đối phương.

(400c chương rồi, còn tới 115c nữa là hoàn chính văn. Cố lên!)