Cô Gái Địa Ngục

Chương 397: Chu Tiểu Hi ham ăn




"Lúc bấy giờ, tôi chỉ là một Oán Quỷ mới bị đày xuống Địa Ngục, lê bước theo nhóm Oán Quỷ bị quỷ sai áp giải đi về phía trước. Trong lòng tôi vô cùng hoang mang, không biết mình sẽ đi đâu, không biết số phận nào đang chờ đợi mình."

"Đến nơi xử án, tôi mới biết mình bị kết án vào vạc dầu. Mỗi ngày tôi bị ném vào chảo dầu sôi sùng sục, chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng. Đêm đến khi ra khỏi chảo dầu, mọi vết thương đều lành lại, để ngày hôm sau lại tiếp tục chịu đựng sự tra tấn ấy, năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác."

"Nơi đó là một sơn động rộng lớn, những chiếc vạc dầu khổng lồ treo lơ lửng, mỗi chiếc vạc lại nằm dưới một vách đá dựng đứng. Oán Quỷ bị ép từng bước nhảy vào vạc dầu. Tôi nghe tiếng kêu la thảm thiết của họ, sợ đến mức chân run lẩy bẩy không dám bước thêm bước nào. Một tên quỷ sai từ phía sau vụt cho tôi một gậy, khiến lưng tôi như gãy làm đôi. Tôi nằm rạp trên vách đá, nhìn xuống chảo dầu sôi sùng sục bên dưới, chỉ ước mình có thể hồn phi phách tán ngay lúc đó."

"Bỗng nhiên, tôi nghe thấy có người hô lên "Chờ đã". Hai tiếng ấy, với tôi lúc đó như tiếng trời. Tôi quay đầu lại, thấy một nữ tướng quân mặc áo giáp vàng đang tiến về phía tôi. Cô ấy đẹp đến nao lòng, khí thế mạnh mẽ như nữ Võ Thần trong truyền thuyết."

"Tôi lập tức bị cô ấy thu hút. Khi còn sống, tôi đã gặp vô số mỹ nhân, nhưng chưa ai mang lại cho tôi cảm giác như thế, khiến tôi muốn quỳ xuống mà tôn thờ."

Dĩnh Sơ nhìn tôi chăm chú, dường như có chút thất thần, rồi bất ngờ quỳ một gối xuống: "Chị còn nhớ lúc đó đã làm gì không? Chị nâng cằm của tôi lên, hỏi tôi có muốn đi theo chị không. Muốn, muốn, muốn, tôi tất nhiên là muốn. Lúc đó tôi thầm nghĩ, chỉ cần có thể thoát khỏi chảo dầu Địa Ngục này, dù chị có là yêu quái, tôi cũng nguyện ý đi theo, huống chi chị lại xinh đẹp như vậy…."

Nói đến đây, hắn có chút nghẹn ngào: "Lúc đầu tôi nghĩ rằng mình có thể ở bên cạnh chị, chỉ cần được đi theo chị, chị bảo tôi làm gì tôi cũng vui lòng. Nhưng chị lại muốn tôi làm nội gián bên cạnh Thành Hạo Quỷ Đế, còn là phương thức hiến dâng thân thể." Đáy mắt Dĩnh Sơ ánh lên sát khí và thù hận, "Hóa ra chị cũng chẳng khác gì những kẻ được gọi là người thân của tôi khi tôi còn sống, các người đều chỉ muốn lợi dụng tôi!"

Hắn đứng dậy, khuôn mặt trở nên lạnh lùng: "Nếu vậy, sao tôi không lợi dụng chị? Tôi không muốn làm quân cờ, tôi muốn làm người chơi cờ."

Tôi thản nhiên nói: "Bây giờ cậu vẫn chỉ là một quân cờ."

Dĩnh Sơ thoáng hiện vẻ tức giận, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười giả tạo, ánh mắt rơi vào Tiểu Hi: "Đây là con gái của chị và Thành Hạo Quỷ Đế sao? Thật đáng yêu."

Tôi sa sầm mặt mày: "Là tên quỷ thượng cổ kia nói cho cậu?"

"Đúng vậy, ngài ấy biết tất cả mọi thứ." Dĩnh Sơ cười lạnh, "Ngài ấy còn biết, cô bé này là chìa khóa ngăn cản Địa Ngục xâm chiếm nhân gian!"

Tôi lập tức ra tay, lửa Địa Ngục trong tay tôi hóa thành một con rồng lửa khổng lồ gầm thét lao tới, đẩy lui Dĩnh Sơ.

Tôi đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn hắn lơ lửng bên ngoài, trầm giọng nói: "Tôi nên cảm ơn cậu, lần trước cậu khiến tôi tẩu hỏa nhập ma, nhưng lại giúp thực lực của tôi tăng tiến vượt bậc."

Rồng lửa đã kinh động đến người Chu gia, các cao thủ của Chu gia ào ra. Dĩnh Sơ cười lạnh: "Chị, hôm nay tôi chỉ đến chào hỏi chị thôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến đoạt lại những gì thuộc về tôi."

Dứt lời, hắn bay lên không trung biến mất.

Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh. Mới mấy ngày không gặp, Dĩnh Sơ đã mạnh lên nhiều, thực lực Quỷ Đế của hắn đang dần hồi phục.

Ngoài hắn ra, còn có tên quỷ thượng cổ đứng sau hắn. Hắn ta mạnh đến mức nào, e rằng chỉ có Thiên Đạo mới biết được.

Tôi siết chặt nắm đấm, quay trở lại giường. Con bé ngốc nghếch này ngủ say như chết. Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc nó, thầm thề sẽ bảo vệ con bé bằng mọi giá.

Chu Nguyên Hạo nhận được tin tức vội vã trở về, nhìn thấy Tiểu Hi đang ngủ say, sắc mặt anh cứng đờ, chìm xuống như sắp khóc.

"Trước đây anh đã quá nhân từ." Chu Nguyên Hạo nói, "Lần tiếp theo nếu như gặp lại Dĩnh Sơ, anh sẽ lấy mạng hắn."

"Mẹ ơi?" Tiểu Hi dụi dụi mắt, chúng tôi lập tức vây quanh, Tiểu Hi nói: "Mẹ ơi, con vừa rồi có một giấc mơ."

"Con mơ thấy gì?" Tôi dịu dàng hỏi.

Tiểu Hi nói: "Con mơ thấy một đống đồ ăn ngon lành, nhưng mà con còn quá nhỏ, không ăn được. Đợi con lớn lên nhất định phải ăn hết nó!"

Tôi cười, hóa ra con bé xem Dĩnh Sơ là đồ ăn. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bánh bao trắng mềm của con, sau khi con lớn lên, không biết sẽ mạnh đến mức nào, có lẽ thật sự có thể nuốt chửng Dĩnh Sơ cũng nên.

Sau khi dỗ Tiểu Hi ngủ lại, tôi lén hỏi Chu Nguyên Hạo về tình hình điều tra liên minh phản nhân loại. Anh để tôi tựa vào khuỷu tay mình, nói: "Lâm Lâm, anh đã điều tra ra manh mối của liên minh phản nhân loại, anh dự định sẽ đi xa một chuyến."

Anh cười lạnh một tiếng: "Từ xưa đến nay, chưa từng có ai sau khi làm tổn thương người anh quan tâm, còn có thể bình yên sống sót."

Tôi nói: "Em cũng đi."

Chu Nguyên Hạo ôm tôi, hôn nhẹ lên trán tôi: "Không được, em phải ở lại bảo vệ Tiểu Hi."

Tôi khẽ thở dài, đặt tay lên ngực anh: "Em biết, Nguyên Hạo, anh phải cẩn thận."

******

Ngày hôm sau, ông cụ Chu ra mặt tuyên bố trục xuất Chu Vân Mộc ra khỏi gia tộc, thu hồi dòng họ của hắn, không cho phép hắn mang họ Chu. Từ nay về sau, hành động của hắn không còn liên quan gì đến Chu gia.

Vào ban đêm, Chu Nguyên Hạo rời khỏi Chu gia, tiến về Tây Vực.

Các cao thủ của Chu gia đều không thể giúp gì được, tôi gọi Tống Tống đến giúp.

Tiểu Hi còn quá nhỏ, luôn giam cầm con bé trong nhà không cho con bé ra ngoài là bóp chết thiên tính của con, không tốt cho sự trưởng thành của nó.

Vì vậy mỗi ngày tôi đều đưa con bé ra ngoài dạo chơi, ngắm nhìn sự phồn hoa của thủ đô. Tống Tống thì có phần chiều chuộng con bé, chỉ cần con bé làm nũng, Tống Tống sẽ mua bất cứ thứ gì cho nó, chiều con bé không giới hạn.

Đi dạo một hồi, chúng tôi lại đi đến phố ngọc thạch. Nơi đây có rất nhiều cửa hàng ngọc, trước cửa hàng bày la liệt những khối đó nhỏ, đều là đá thô. Đá của thủ đô tất nhiên không thể so với Vân Thành, nhưng nghe nói cách đây không lâu có người đã mở ra một khối phỉ thuý Tử La Lan, chất nước đều thuộc hàng đỉnh cấp, bán được với giá cao ba mươi triệu tệ.

Con phố này làm ăn về ngọc thạch ngay lập tức trở nên thịnh vượng, rất nhiều cửa hàng trước đây không kinh doanh mặt hàng này, cũng bắt đầu nhập một ít đá thô về.

Chỉ có điều, từ đó về sau mở ra đều là những loại hàng thông thường như xanh táo, xanh lá cây, nhưng mỗi ngày vẫn thu hút hàng vạn người đến đây, làm cho việc kinh doanh trở nên vô cùng thịnh vượng.

"Mẹ ơi, mẹ ơi, bên trong có đồ ăn ngon." Tiểu Hi ngồi trong ngực tôi chỉ vào hướng phố ngọc thạch.

Chẳng lẽ bên trong có Oán Quỷ?

"Được rồi, mẹ sẽ dẫn con đi ăn ngon." Tôi ôm cô bé hướng vào bên trong con phố, bên trong rất đông người. Có một số cửa hàng trưng bày máy cắt đá, có một đám người đang vây quanh một cửa hàng xem cắt đá. Chỉ tiếc, phần lớn đá được cắt ra chỉ là phỉ thúy hạ đẳng, không có gì đặc biệt.

"Mẹ ơi." Tiểu Hi ghé vào tai tôi nói nhỏ, "Trong khối đá kia có đồ ăn ngon."

Tôi ngạc nhiên, trong khối đá có quỷ?

Tôi tập trung nhìn, đối diện là một cửa hàng ngọc thạch tên Chuông Thúy Các, trước cửa bày một đống lớn đá thô. Khối đá Tiểu Hi chỉ rất bình thường, bề mặt gồ ghề rất bẩn, trông như vừa được móc từ trong bùn đất ra.

Tôi mở Dương Nhãn, phát hiện bên trong nguyên thạch tràn ngập linh khí nồng đậm. Tôi khẽ hỏi: "Tiểu Hi, con thích ăn linh khí à?"

Tiểu Hi nói: "Đồ vật bên trong rất thơm, giống như kem vậy."

Tôi hiểu rồi, quỷ vật là bữa ăn chính, linh khí là món tráng miệng.

Cô nhóc này thật khó nuôi.

Tống Tống nháy mắt ra hiệu với tôi: "Xem tôi."

Cô ấy bước ra phía trước, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét từng khối đá.

Ông chủ Chuông Thúy Các là một người đàn ông trung niên, mặc áo sơ mi xanh đậm, bụng bia to. Ông ta liếc nhìn Tống Tống, rồi lại nhìn tôi, thấy chúng tôi ăn mặc bình thường, đều là những cô gái trẻ, nghĩ rằng chúng tôi chỉ xem chơi nên không chào hỏi.

Tống Tống xem xong, cao giọng hỏi: "Ông chủ, khối đá kia bán thế nào ạ?"

Cô ấy nhặt lên một khối đá tròn trịa, nhìn rất đẹp nhưng bên trong không có gì.

Ông chủ nghĩ rằng cô ấy không hiểu gì, cười nói: "Cô bé có mắt nhìn đấy, khối đá đó là tốt nhất trong nhóm này, bán cho người khác sáu ngàn, bán cho cô 5800."

Tống Tống nói khoa trương: "Ông chủ, khối đá đó hơn năm ngàn, ông thấy chúng tôi trẻ tuổi nên lừa chúng tôi à? Tôi thấy rõ ràng vừa rồi có người hỏi giá, ông nói bán bảy trăm."

Mặt ông chủ hơi cứng lại, Tống Tống chống nạnh nói lớn: "Ông chủ, làm người phải phúc hậu, trên cửa ông không phải viết "Già trẻ không gạt" sao? Sao lại coi chúng tôi là đồ ngốc, người ngốc nhiều tiền à?"

Giọng cô ấy rất lớn, mọi người xung quanh đều nhìn lại. Ông chủ vội vàng nói: "Cô gái, đừng kêu nữa, bán cho cô bảy trăm."

Tống Tống hừ một tiếng: "Sáu trăm, ba khối này, tôi đều muốn."

Cô ấy chọn ba khối đá, trong đó có một khối mà Tiểu Hi muốn.

Ông chủ có vẻ lưỡng lự, cuối cùng lộ ra vẻ mặt đau khổ tột cùng: "Thôi được, sáu trăm thì sáu trăm, hôm nay tôi đã chịu lỗ lớn rồi."

Tống Tống định trả tiền, nhưng tôi giành trả trước, dù sao cũng là Tiểu Hi muốn, cứ để cô ấy trả tiền mãi cũng không hay.

Cô ấy cũng không khách sáo, đưa đá qua, Tiểu Hi cầm lấy khối có linh khí đưa lên mũi hít một hơi, luồng linh khí màu xanh lục bị cô bé hít vào, cô bé thỏa mãn ợ một cái: "Mẹ ơi, cái này ngọt quá, còn ngọt hơn cả kem nữa."

"Cô có muốn cắt đá không?" Ông chủ hỏi, cắt đá phải trả phí, tất nhiên ông ta muốn kiếm thêm chút tiền.

"Được rồi, cắt hết ra." Tôi trả lời.