Cô Gái Địa Ngục

Chương 395: Tiểu Hi thần thông quảng đại




“Mẹ ơi, cha ơi.” Tiểu Hi nhìn thấy chúng tôi, vui vẻ chạy đến ôm, nhưng chúng tôi vẫn đang trong trạng thái bối rối.

“Tiểu Hi.” Tôi nhẹ nhàng nói, “Con vừa ăn cái gì vậy…”

“Thức ăn mà.” Tiểu Hi nói một cách hiển nhiên, “Đó là thức ăn rất ngon mà.”

“Con chỉ ăn cái đó thôi sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Tiểu Hi gật đầu: “Ăn nó rồi thì bụng con mới hết đói.”

Con gái tôi, lại lấy quỷ vật làm thức ăn sao?

Tôi và Chu Nguyên Hạo hai mặt nhìn nhau. Chu Nguyên Hạo lại hỏi: “Tiểu Hi, sau khi ăn cái đó, con còn ăn nổi nữa không?”

Thứ vừa rồi chỉ là một Oán Quỷ, loài quỷ thấp nhất. Tiểu Hi lắc đầu: “Không ăn nổi nữa.”

Với sức ăn của cô bé bây giờ chỉ có thể ăn Oán Quỷ, nhưng sau này lớn lên, tu vi càng mạnh, có lẽ ngay cả Quỷ Tướng, Quỷ Vương cũng có thể ăn được.

Tôi không biết nên vui hay buồn nữa.

Chúng tôi bế Tiểu Hi về nhà, cô bé ăn xong là ngủ, tư thế ngủ đáng yêu đến mức tôi không thể kìm được mà hôn lên má con gái.

Sau vài ngày quan sát, chúng tôi phát hiện ra, Tiểu Hi ăn không nhiều, cứ ba ngày thì ăn một Oán Quỷ. Hơn nữa, cô bé luôn có thể tìm thấy thức ăn một cách chính xác.

Hôm đó chúng tôi đến trung tâm thương mại, Tiểu Hi ngồi trong xe đẩy, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng rất xinh, làn da trắng nõn vô cùng đáng yêu.

Một người phụ nữ xinh đẹp bước tới trêu cô bé: “Cô bé đáng yêu quá, được mấy tuổi rồi?”

Tiểu Hi ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, nắm lấy tay tôi: “Mẹ ơi, con muốn ăn thức ăn mà dì ấy đang mang trên lưng.”

Tôi mở mắt âm dương ra nhìn, thấy trên lưng người phụ nữ xinh đẹp có một vong nhi, là một Oán Quỷ vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh, bụng còn dính một đoạn dây rốn.

Vong nhi đó dường như rất sợ Tiểu Hi, sợ hãi nằm bẹp trên lưng người phụ nữ, toàn thân run rẩy.

Người phụ nữ xinh đẹp vẫn đang trêu cô bé: “Trên lưng dì không có thức ăn đâu, hay là dì mua cho con một ít đồ ăn vặt nhé?”

Tôi vội nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, nói bậy thôi, đừng để ý." Sau đó, tôi vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Hi: “Tiểu Hi, mau chào tạm biệt dì đi.”

Tiểu Hi không tình nguyện nói tạm biệt, rồi nhìn vong nhi sau lưng cô ta, nuốt nước bọt, khiến vong nhi sợ đến mức chui tọt vào trong cơ thể người phụ nữ.

Chu Nguyên Hạo đi tới, khẽ nói: “Trong nhà vệ sinh có một Oán Quỷ.”

Tôi gật đầu, đang định đẩy xe về phía đó, thì bất ngờ nghe thấy có tiếng gọi: “Nguyên Hạo.”

Tôi ngẩng đầu lên, thấy một cô gái rất đẹp đang đi tới, dáng người yểu điệu, eo thon, mái tóc dài uốn lọn sóng lớn, có một vẻ đẹp phong tình.

“Nguyên Hạo, thật sự là anh.” Cô gái vui mừng nói, “Lúc em ở nước ngoài nghe nói anh gặp chuyện, gọi điện về nhưng không nhận được thông tin chính xác, thấy anh không sao thật là tốt quá.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Đây là…”

Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt trả lời: “Đây là Mộ Dung Tú Na.”

Mộ Dung Tú Na vội vàng lên tiếng: “Tôi là em họ của anh ấy, quan hệ của chúng tôi rất tốt.”

Em họ?

Tôi nghi ngờ nhìn Chu Nguyên Hạo, anh lạnh lùng nói: “Là người nhà của Mộ Dung Thiến.”

Mộ Dung Thiến là mẹ kế của Chu Nguyên Hạo. Tôi hơi nheo mắt, ánh mắt của Mộ Dung Tú Na dừng trên người Tiểu Hi, kinh ngạc nói: “Cô bé này là…”

Chu Nguyên Hạo: “Đây là con gái của tôi.”

“Con gái? Nguyên Hạo, anh thật sự đã có con gái rồi sao?” Mộ Dung Tú Na kinh ngạc thốt lên, “Chuyện lớn như vậy mà anh không hề nói với chúng tôi, thật là không có thành ý chút nào.”

Vừa nói, cô ta vừa bước tới nhẹ nhàng vỗ vào vai Chu Nguyên Hạo. Anh bình thản nghiêng người né tránh.

Mộ Dung Tú Na không cảm thấy ngượng ngùng, mỉm cười nói: “Lần đầu gặp mặt, nên có chút quà ra mắt.”

Cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc giày pha lê nhỏ cỡ bằng ngón tay cái, đưa cho Tiểu Hi: “Cháu gái, đây là quà mà cô họ tặng cho cháu, có thích không?”

Những cô bé thường thích những thứ lấp lánh, Tiểu Hi vui vẻ đưa tay ra định nhận lấy, nhưng đột nhiên nhớ đến điều gì, nhìn về phía chúng tôi: “Cha mẹ bảo không được tùy tiện nhận đồ của người khác.”

Mộ Dung Tú Na cười: “Cô đâu tính là ‘người khác’? Cô là cô họ của cháu mà.”

Chu Nguyên Hạo thấy Tiểu Hi thực sự thích, liền nói: “Nếu con thích thì nhận đi.”

Tiểu Hi vui mừng nhận lấy, yêu thích không rời.

Mộ Dung Tú Na không làm phiền thêm, nói chuyện phiếm với chúng tôi một lúc rồi cáo từ, còn nói sẽ ghé thăm chúng tôi khi có dịp.

Chu Nguyên Hạo nói anh luôn không có cảm tình với người nhà Mộ Dung. Mộ Dung Tú Na từ nhỏ đã thích đến Chu gia chơi, mỗi lần đều bám lấy anh. Anh không để ý đến cô ta, thậm chí đe dọa, nhưng cô ta chẳng mảy may bận tâm, không biết là do thần kinh thô hay mặt dày.

Chúng tôi đưa Tiểu Hi vào nhà vệ sinh nữ, quả nhiên trong một gian phòng tìm thấy một oán quỷ, là nam, toàn thân đẫm máu trông rất đáng sợ. Nhưng trong mắt Tiểu Hi, đó lại là một món ngon vô cùng hấp dẫn.

Oán Quỷ muốn chạy trốn, tôi dùng một lá bùa trấn áp lại. Tiểu Hi mở miệng, “a ú” một tiếng nuốt chửng, còn thỏa mãn ợ một cái.

Sau khi kiếm ăn xong, chúng tôi trở về nhà, cẩn thận đặt Tiểu Hi vào cũi trẻ em. Cô bé rất thích chiếc giày pha lê đó, ngay cả khi ngủ cũng ôm chặt vào lòng.

Sau khi an ổn con gái, Chu Nguyên Hạo ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, im lặng suy tư.

Tôi bước tới dựa vào vai anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Có phải gặp Mộ Dung Tú Na khiến anh nhớ đến chuyện Chu gia không?”

Chu Nguyên Hạo thở dài một tiếng: “Chu Vân Mộc đã kể với em câu chuyện đó rồi chứ? Khi mẹ sinh anh, ông ta vội vàng đến bệnh viện, trên đường đi từng cán chết một con chó.”

Tôi gật đầu.

Anh tiếp tục nói: “Lúc đó anh mở cổng Địa Ngục đến nhân gian. Vì sức mạnh của anh quá lớn, Thiên Đạo lập tức phát hiện ra nên giáng lôi kiếp xuống, anh chỉ có thể nhanh chóng tìm một sinh vật sống để nhập vào.”

Tôi kinh ngạc thốt lên: “Lúc đó anh nhập vào con chó đó?”

Chu Nguyên Hạo gật đầu: “Đúng vậy. Anh đã sớm chọn xong cơ thể để đầu thai, nhập vào con chó vội vàng đến bệnh viện, không ngờ giữa đường lại bị xe của ông ta cán chết.”

Tôi không biết nói gì. Thật sự quá trùng hợp rồi.

“Thiên Đạo sẽ không dễ dàng tha cho anh.” Anh cười khẽ, “Anh đã cướp đi cô con gái mà ngài ấy yêu quý nhất.”

Tôi cảm thấy bối rối.

Chu Nguyên Hạo tiếp tục nói: “Anh chỉ có thể nhập vào một con chim sẻ vừa bay ngang qua, khi đến bệnh viện, mẹ anh đã gần như không qua khỏi vì khó sinh. Tuy sau này sống sót nhưng sức khỏe vẫn luôn không tốt.”

Tôi thầm nghĩ, Chu Vân Mộc đã đoán đúng, con chó mà ông ta cán chết thực sự là Chu Nguyên Hạo.

Sự sắp đặt của Thiên Đạo đúng là quá oan nghiệt.

Có tiếng gõ cửa vang lên, tôi mở cửa ra nhìn, hóa ra là Tống Tống.

Tống Tống vội vã bước vào, còn cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiểu Lâm, tôi phát hiện được một tin tức rất quan trọng.”

“Tin tức gì?”

Tống Tống nghiêm trọng nói: “Ở Hoa Hạ có một nhóm tu sĩ bại hoại, họ đã liên kết thành đồng minh chuẩn bị ám sát cô, phá hủy cột trụ không gian để Địa Ngục nuốt chửng nhân gian.”

Sắc mặt tôi lập tức tối sầm.

Tôi biết có rất nhiều tu sĩ đều mơ ước có thể tiến thêm một bước trên con đường tu đạo, nhưng tôi không ngờ họ lại có thể mất hết nhân tính đến mức này, không màng đến mạng sống của sinh linh thiên hạ.

Tống Tống nhìn Chu Nguyên Hạo một cái, nhỏ giọng nói: “Nghe nói, thủ lĩnh của đồng minh này chính là Chu Vân Mộc.”

Nghe vậy, sắc mặt Chu Nguyên Hạo đột nhiên biến đổi, anh đứng bật dậy.

Tôi chợt nghĩ đến điều gì, kinh hãi kêu lên: “Không ổn!”

Chúng tôi nhanh chóng chạy vào phòng của Tiểu Hi, chỉ thấy cô bé đang cầm chiếc giày pha lê trong tay, giữa chiếc giày phát ra ánh sáng đỏ sẫm, cô bé cười khúc khích: “Mẹ ơi, đôi giày này vui quá.”

Tôi và Chu Nguyên Hạo đều choáng váng.

Chiếc giày pha lê đó chứa đựng một lượng lớn năng lượng, sắp nổ tung, nhưng bị Tiểu Hi mạnh mẽ áp chế trong chiếc giày.

Từ khi đưa con gái về nhà, chúng tôi ngày nào cũng sống trong sự kinh ngạc.

“Tiểu Hi, đưa giày pha lê cho mẹ.” Tôi đưa tay ra nói.

Tiểu Hi định đưa giày cho tôi, nhưng Chu Nguyên Hạo bất ngờ giữ lấy vai tôi: “Để anh.”

Anh nhận lấy chiếc giày pha lê, thân hình lóe lên, thoáng chốc đã ở cách xa ngàn mét, rồi lại trở về bên tôi.

Tiếp theo là một tiếng nổ đinh tai nhức óc, ngọn lửa bùng lên, phá hủy một khu vườn nhỏ cách đó hàng ngàn mét.

Tiếng hét và tiếng còi báo động vang lên, lưng chúng tôi lạnh toát.