Cô Gái Địa Ngục

Chương 389: Đại sư Đức Tín




Lời còn chưa dứt, một thân ảnh diễm lệ màu xanh ngọc đã hiện ra từ hư không. Người phụ nữ bế đứa bé lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó: "Mộc Nhi đừng sợ, có mẹ ở đây rồi. Mẹ bây giờ là Quỷ Vương, hơn nữa còn là Quỷ Vương trung cấp, hắn dám đánh con, mẹ sẽ băm hắn ra cho con làm vui, được không?"

"Được, được!" Đứa bé vung tay nhỏ, hào hứng nói: "Con muốn chặt đầu hắn xuống làm cầu đá!"

Chu Nguyên Hạo nhìn hai mẹ con bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc. Tuy tu vi hiện tại của anh chỉ là Quỷ Vương trung cấp, nhưng dù sao anh cũng từng là Quỷ Đế. Hai mẹ con này đúng là bị nhốt năm trăm năm hóa ngu rồi, tưởng rằng tu vi tăng lên là có thể đánh khắp thiên hạ vô địch sao?

Đứa bé đột nhiên mếu máo: "Mẹ ơi, tay con bị kẻ xấu chặt đứt, đau quá. Con muốn ăn thịt người, ăn tuỷ não của bọn tu đạo, con sẽ khỏi ngay."

"Được, mẹ cho con ăn." Đường Nhứ Nhi vươn tay, túm một người từ hư không ra. Tôi nhìn kỹ, thì ra là Diệp Vũ Lăng.

Cô ta ném Diệp Vũ Lăng xuống đất: "Người này da thịt mềm mại, ăn rất ngon. Con ngoan, mau ăn đi."

Diệp Vũ Lăng bị những dải lụa màu trắng trói chặt cứng, miệng cũng bị bịt kín, hai mắt mở to, mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.

Đứa bé vui vẻ lao về phía Diệp Vũ Lăng. Tôi tức giận, quát lớn: "Trấn Ngục Quân, đội thứ nhất ra khỏi hàng!"

Một đội mười người, bước chân chỉnh tề đi ra khỏi hàng ngũ. Khôi giáp trên người họ va vào nhau tạo ra những tiếng leng keng thanh thúy.

"Phá Quân Cầm Quỷ Trận, bày trận!"

Theo tiếng hô đồng thanh, mười Trấn Ngục Quân lập tức thay đổi đội hình, bày ra một trận đồ hình chữ "Giết".

"Giết!" Tôi hét lớn, mười người đồng loạt vung vũ khí trong tay, sau đó cùng nhau chỉ về phía trước. Một luồng ánh sáng đen bắn ra từ vũ khí của họ, hội tụ thành một tia bắn về phía anh linh.

Đường Nhứ Nhi biến sắc, chiếc áo khoác lụa màu xanh biếc trên người bay múa, chắn trước luồng ánh sáng đen kia.

Oanh! Một tiếng nổ lớn vang lên, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, sát trận thế mà đã bị Đường Nhứ Nhi phá vỡ.

Thế nhưng, anh linh lại oa oa khóc lớn: "Mẹ ơi, mẹ ơi, kẻ xấu cướp đồ ăn của con."

Lý Vân Cường nhanh chóng trở về bên cạnh tôi, ôm Diệp Vũ Lăng trong ngực.

Đường Nhứ Nhi không cam lòng trừng mắt nhìn tôi, cười lạnh nói: "Đi một đứa, trên tay ta còn nhiều lắm."

Nói xong, cô ta lại lôi ra một người từ hư không, lần này là những tinh anh của tổ thứ hai bước lên. Anh linh dường như sợ chúng tôi cứu người, lập tức nhào tới cắn đứt cổ người đó.

Người thanh niên kia đầu lìa khỏi cổ, lăn xuống đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng không cam lòng.

Tôi hoàn toàn nổi giận, cơn thịnh nộ bùng phát từ trên người, khiến mái tóc dài của tôi bay múa không ngừng giữa không trung.

"Trấn Ngục Quân, ra khỏi hàng!"

Một trăm chiến sĩ đồng loạt bước lên phía trước, tôi trầm giọng nói: "Thiên Cương Giết Quỷ Trận, bày trận!"

Trận pháp trăm người của Trấn Ngục Quân, đủ sức bắt giữ một Quỷ Vương trung cấp.

Đường Nhứ Nhi và anh linh bị Trấn Ngục Quân bao vây. Anh linh oa lên một tiếng, ôm chặt chân cô ta kêu lên: "Mẹ ơi, những người xấu này thật đáng sợ."

Đường Nhứ Nhi dường như cảm nhận được nguy hiểm, lại lôi ra một người từ hư không, chính là Hoắc Khánh Đông. Cô ta nắm lấy cổ họng anh ta, nghiêm nghị nói: "Lập tức lùi xuống cho ta, nếu không ta giết hắn."

Tôi giơ cánh tay lên, các Trấn Ngục Quân hạ vũ khí xuống, đứng nghiêm trang nhưng không rút lui.

"Bảo bọn họ lui ra!" Đường Nhứ Nhi dùng sức siết chặt tay, quát lớn.

Tôi đang định lên tiếng, Chu Nguyên Hạo giữ vai tôi lại, lạnh lùng nói: "Giết đi."

Đường Nhứ Nhi sững sờ: "Ngươi nói cái gì?"

Hoắc Khánh Đông cũng lộ ra ánh mắt kinh hãi.

"Ta nói, ngươi muốn giết cứ giết." Giọng anh lạnh như băng, "Chúng ta không quen biết anh ta, giết đi. Nhân lúc ngươi xuống tay giết anh ta, chúng ta sẽ lấy mạng ngươi. Chỉ cần có thể giết ngươi, chỉ chết một người như vậy, chúng ta xem như lời to."

Tôi lập tức hiểu ý anh, khóe miệng nhếch lên, giả vờ lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Không được, anh ta là bạn của em, em không thể để anh ta chết."

Chu Nguyên Hạo lạnh mặt nói: "Lâm Lâm, đừng có lòng dạ đàn bà."

"Không, là anh quá tàn nhẫn." Tôi vung tay lên, Trấn Ngục Quân đều lui về. Đường Nhứ Nhi đắc ý hất cằm lên: "Quả nhiên vẫn là phụ nữ nặng tình nghĩa hơn, còn đàn ông các ngươi, hừ, không ra gì."

Tôi tiến lên một bước, nói: "Thả bạn ta ra, ta có thể thay thế anh ta."

Chu Nguyên Hạo kinh hãi,: "Lâm Lâm, em điên rồi sao?"

Tôi trừng mắt nhìn anh: "Em không điên, em chỉ là không giống anh vô tình như vậy."

Chu Nguyên Hạo nhíu mày.

Đường Nhứ Nhi đánh giá tôi từ trên xuống dưới, cười lạnh: "Chỉ là một tu sĩ ngũ phẩm, tốt, ngươi qua đây, ta sẽ thả hắn."

Trong lòng cô ta, chỉ có Chu Nguyên Hạo là đối thủ mạnh, còn tôi, thực lực trước mặt cô ta căn bản không đáng kể.

Hơn nữa, Trấn Ngục Quân nghe lệnh tôi, nếu bắt được tôi, Trấn Ngục Quân tự nhiên không dám manh động.

Tôi giữ vẻ mặt bình thản bước về phía cô ta.

Chu Nguyên Hạo nắm lấy cánh tay tôi, tức giận nói: "Lâm Lâm, đừng đi."

Tôi dùng sức hất tay anh ra: "Buông ra!"

Dứt lời, tôi tăng tốc bước chân, đi đến trước mặt cô ta.

Cô ta cười lạnh nhìn tôi: "Hắn là người đàn ông của ngươi? Xem ra, hắn đối với ngươi cũng chỉ đến thế thôi."

Tôi trầm mặt nói: "Thả bạn ta ra."

"Được, ta nói được làm được." Đường Nhứ Nhi đẩy Hoắc Khánh Đông về phía trước, sau đó vươn tay về phía ta: "Lại đây."

Tôi bước tới, cô ta nhanh chóng bóp cổ tôi, cười nói với Chu Nguyên Hạo: "Đại nhân, hôm qua ngươi không phải nói trong lòng ngươi, ta còn không xứng xách giày cho cô ta sao? Hôm nay ta sẽ để cô ta chết ngay trước mặt ngươi."

Chu Nguyên Hạo hai tay ôm ngực, bình tĩnh nhìn cô ta: "Có thể, xin cứ tự nhiên."

Đường Nhứ Nhi cười càn rỡ, quay đầu nói với tôi: "Xem đi, đây chính là đàn ông, hắn còn chưa có được ngươi, đối với ngươi thuận theo tuyệt đối, đạt được ngươi rồi, chơi chán rồi, liền hận không thể đá một phát bay ra ngoài."

Tôi lãnh đạm đáp lời: "Ngươi gặp đàn ông như thế nào ta không biết, nhưng là đàn ông của ta, không cần ngươi đến nói này nói kia."

Dứt lời, tôi đưa tay đặt lên ngực cô ta, cô ta sửng sốt, lập tức lộ ra vẻ mặt cực kì sợ hãi.

Cô ta phát hiện lực lượng trên người mình đang liên tục không ngừng bị xói mòn, thông qua bàn tay chảy vào trong cơ thể của tôi.

"Ngươi, ngươi..." cô ta phát hiện mình bị làm sao, hoảng sợ kêu to, muốn từ tay tôi tránh thoát ra, lại phát hiện căn bản không thể động đậy.

Đây là lần đầu tiên tôi dùng Hấp Tinh Đại Pháp, loại cảm giác cướp đoạt này thật sự là quá thoải mái.

Linh khí hao phí trước đó, tất cả đều được bù đắp lại.

"Ngươi đến cùng là quái vật gì?" Cô ta thét to lên.

Khóe miệng tôi hơi nhếch: "Ta chính là Phi Viêm tướng quân của Trấn Ngục Quân ở Địa Ngục."

Đường Nhứ Nhi lộ ra vẻ mặt sợ hãi: "Trấn Ngục Quân...."

"Cái tên xấu xa này, thả mẹ ta ra!" Anh linh vứt xuống nửa cái đầu đang ăn dở, thét chói tai lao về phía tôi.

Đường Nhứ Nhi cả kinh kêu lên: "Mộc Nhi, không được qua đây."

Trong nháy mắt, Chu Nguyên Hạo đã ngăn trước mặt tôi, trong tay là Hắc Long Phá Thiên Kích đâm thẳng về phía đầu anh linh.

Ngay tại lúc mấu chốt, bỗng nhiên một tiếng phật hiệu từ trên hư không giáng xuống.

"A Di Đà Phật."

Trong lòng tôi chấn động, trông thấy một người mặc tăng bào màu xám đứng giữa loạn thạch, trên đầu có chín cái giới ba, quần áo trên người nhăn nhúm, phảng phất nhiều năm không giặt, nhìn mười phần nghèo túng.

Anh linh bị một câu phật hiệu kia ép ngã trên mặt đất, Chu Nguyên Hạo cũng thu hồi Hắc Long Phá Thiên Kích, mà tôi, cũng bị một cỗ lực lượng đẩy ra, Đường Nhứ Nhi thân thể mềm nhũn, ngã quỵ trên đất.

"Sư phụ." Chu Nguyên Hạo cau mày nói.

Đại sư Đức Tín chậm rãi đi tới, ánh mắt Đường Nhứ Nhi gắt gao dính trên người ông, vừa phức tạp vừa quyến luyến, lại có căm hận.

"Ngươi tại sao lại tới đây?" Giọng nói Đường Nhứ Nhi có chút nghẹn ngào, "Ngươi không phải nói, ta là kiếp nạn của ngươi sao?"

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo càng khó coi hơn, suy đoán trước đó của chúng tôi đều trở thành hiện thực.

Đường Nhứ Nhi cùng đại sư Đức Tín thật sự có một đoạn quá khứ.

"Nghiệt duyên, thật sự là nghiệt duyên." Đại sư Đức Tín thấp giọng thở dài, "Nhứ Nhi, năm trăm năm không gặp, cô, có tốt không?"

Đáy mắt Đường Nhứ Nhi lộ ra hận ý dày đặc, dải lụa trắng bay lên cuốn lấy cổ Đức Tín.

"Sư phụ!" Chu Nguyên Hạo muốn động thủ với Đường Nhứ Nhi, Đức Tín vung tay lên, Chu Nguyên Hạo liền bay ra ngoài, rơi xuống bên cạnh tôi.

Hai mắt Đường Nhứ Nhi đầy tia máu, tràn ngập chấp niệm cùng hận ý, dải lụa trắng siết chặt Đức Tín, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đã đáp ứng ta, sau khi đậu tiến sĩ sẽ trở về cưới ta, thế nhưng ngươi đi ròng rã bảy năm. Bảy năm không về, cha mẹ đem ta gả cho Lục gia, cái nhà đó là nơi ăn thịt người không nhả xương. Ngươi có biết ta ở tại Lục gia sống những ngày tháng như thế nào không?"