Cô Gái Địa Ngục

Chương 386: La Hán Tự




Chu Nguyên Hạo đưa tay kéo tôi vào lòng, cười nói: “Em ghen rồi?”

Tôi giận dữ: “Ai ghen chứ? Ghen với một nữ quỷ sao? Em là Phi Viêm, ghen tuông chẳng phải hạ thấp đi đẳng cấp của em sao?”

Chu Nguyên Hạo đắc ý nói: “Anh đường đường chính chính là Quỷ Đế, có nhiều ong bướm lả lơi đến nương nhờ là chuyện bình thường, chỉ cần anh giữ mình trong sạch là được.”

“Hừ.” Tôi lườm anh một cái: “Tại sao anh không đuổi theo?”

Chu Nguyên Hạo im lặng một lúc, rồi nói: “Em thấy thanh gỗ nhỏ mà cô ta lấy ra không?”

Tôi gật đầu: “Thứ đó uy lực rất lớn, là pháp khí sao?”

“Đó là đồ của Phật gia, là cây dùi gõ mõ.”

"Cây dùi gõ mõ mà có sức mạnh lớn như vậy, chắc hẳn là của một cao tăng đắc đạo nào đó", tôi nói, "Liệu có phải là vị tú tài đã xuất gia ở chùa La Hán năm trăm năm trước không?"

Chu Nguyên Hạo lại trầm mặc, tôi tò mò hỏi: "Hôm nay anh sao lại ấp úng thế?"

Chu Nguyên Hạo cười khổ: "Anh từng thấy ở chỗ sư phụ một cái mõ không có cây dùi."

Tôi ngây người.

Sư phụ của Chu Nguyên Hạo, chẳng phải là đại sư Đức Tín sao?

Tôi bỗng cảm thấy rối bời. Chẳng lẽ đại sư Đức Tín chính là vị tú tài năm trăm năm trước?

Chu Nguyên Hạo nói: "Anh cũng chỉ nói thế thôi, chưa chắc đã liên quan đến sư phụ, mọi thứ phải đợi gặp Đường Nhứ Nhi mới rõ."

Tôi vẫn có chút không dám tin, đại sư Đức Tín đức cao vọng trọng như vậy, trong lòng tôi ông giống như Phật Đà. Ông lại từng có một đoạn tình duyên với nữ quỷ ư?

Cái phong cách này nhìn thế nào cũng không đúng.

Hơn nữa... ông đã năm trăm tuổi rồi ư?

Tôi càng thêm rối bời.

Tôi trở về phòng ngủ, lần này ngủ một mạch đến sáng.

Sáng hôm sau, bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ ô tô và tiếng bước chân đều đặn, chúng tôi đi ra xem thì thấy lực lượng đặc biệt đã đến.

Có sự hỗ trợ kỹ thuật của Chu Nguyên Hạo, trang bị của lực lượng đặc biệt ngày càng tinh nhuệ, Chu Nguyên Hạo nói với tôi, trong quân đội lại mời thêm một số đại sư giỏi vẽ bùa cùng bày trận từ các môn phái lớn, cộng thêm một số căn cứ bí mật của quốc gia đã nghiên cứu về quỷ vật từ lâu, vì vậy sức sát thương của những trang bị này rất lớn, tôi thậm chí còn nhìn thấy một khẩu đại bác. Trên thân pháo có khắc một trận pháp cỡ trung.

"Đây là do anh khắc à?" Tôi hỏi Chu Nguyên Hạo.

Chu Nguyên Hạo gật đầu: "Khẩu pháo này đủ để bắn chết một Nhiếp Thanh Quỷ, nó có thể hấp thụ linh lực từ không gian xung quanh, chỉ có điều thời gian tích lũy năng lượng hơi lâu, một tiếng mới bắn được một phát."

Một tiếng có thể giết một Nhiếp Thanh Quỷ đã rất lợi hại rồi, quân đội lần này đúng là kiếm được món hời lớn.

Lần này người dẫn đầu là một sĩ quan trẻ khoảng ba mươi tuổi, anh ta vừa tới đã đi lên chào Chu Nguyên Hạo.

Vị sĩ quan này tên là Lý Vân Cường, là tổ trưởng tổ đặc nhiệm số hai, trước đây từng là phó tổ trưởng Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X.

Tôi nói với Chu Nguyên Hạo, chọn từ trong quân đội mười chiến sĩ, tốt nhất là không cha không mẹ không vợ không con, không có vướng bận, biết đâu cuối cùng lại cần phải sắc phong Trấn Ngục Quân.

Chu Nguyên Hạo nghiêm mặt gật đầu, đi bàn bạc với Lý Vân Cường.

"Cô Khương." Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi quay đầu lại nhìn, là tổ trưởng tổ hai của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X Hoắc Khánh Đông, trước đây trong sự kiện du thuyền kinh dị, chúng tôi đã từng gặp nhau một lần.

Lần gặp này, thái độ của anh ta rõ ràng tốt hơn nhiều so với lần trước, không chỉ vì tôi đã từng giúp anh ta, mà còn vì bây giờ thân phận của tôi đã khác, tu vi đã lên đến ngũ phẩm, lại là bậc thầy vẽ bùa nổi tiếng khắp Hoa Hạ.

Chúng tôi trò chuyện vài câu, anh ta mỉm cười nói: "Cô Khương, chúng ta đã quen biết nhau như vậy, sắp sửa cùng nhau chiến đấu rồi, nhưng mà tổ hai của chúng tôi không có nhiều trang bị, điều này ảnh hưởng rất nhiều đến sĩ khí."

Tôi cũng cười: "Tổ trưởng Hoắc muốn mua bùa của tôi sao?"

"Nói chuyện với người thông minh thật là đỡ tốn công." Hoắc Khánh Đông lập tức tiến lại gần. "Tôi muốn mua một ít bùa tứ phẩm, cô xem..."

"Tứ phẩm không còn nữa, tôi phải giữ lại để tự dùng." Tôi lập tức từ chối.

Hoắc Khánh Đông lập tức thay đổi yêu cầu: "Vậy tam phẩm chắc là có chứ, tôi mua một ít tam phẩm. Cô xem mấy người tôi mang đến đây đều là tinh anh trong tổ, cũng phải cho họ một chút bảo đảm."

Tôi sờ sờ cằm, nói: "Xem như nể tình quen biết cũ, tôi có thể chia cho anh một ít bùa tam phẩm, giá cả thì, một lá bốn mươi vạn nhé."

"Cái gì? Bốn mươi vạn?" Hoắc Khánh Đông cả kinh, "Cô Khương, cô xem kinh phí của chúng tôi cũng không nhiều, có thể..."

Tôi hơi nheo mắt lại, lần trước gặp anh ta rõ ràng là nghiêm túc như vậy, lần này lại trở nên ăn nói khéo léo, còn biết mặc cả nữa.

Tôi mỉm cười: "Tổ trưởng Hoắc, bốn mươi vạn này đã là giá thành tâm rồi, tôi bán ở buổi đấu giá còn năm mươi vạn, nếu không phải vì sắp có một trận chiến khó khăn, tôi sẽ không giảm giá đâu. Hơn nữa khu vực quản lý của các anh toàn là những nơi phồn hoa nhất Hoa Hạ, còn ở trước mặt tôi than nghèo."

Hoắc Khánh Đông cười khổ một tiếng: "Được rồi, bốn mươi vạn thì bốn mươi vạn, cô Khương quả nhiên ăn nói khéo léo. Cô có bao nhiêu?"

Tôi trực tiếp lấy ra một xấp, đưa cho anh ta, anh ta lập tức kinh ngạc.

Một xấp!

Một xấp đầy đủ!

Anh ta đếm thử, vậy mà có hơn năm mươi lá, kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống, phải biết rằng trong tổ của họ cũng có một đại sư vẽ bùa, chỉ có điều chỉ biết vẽ bùa nhất phẩm, nhị phẩm đã coi như là phát huy vượt xa bình thường rồi, cho dù là nhất phẩm, một tháng nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy lá.

Bây giờ có nhiều bùa tam phẩm như vậy, làm anh ta choáng váng đến mức mắt sắp rơi ra ngoài.

"Anh trả tiền mặt hay chuyển khoản?" Tôi cười tủm tỉm hỏi.

Hoắc Khánh Đông lập tức hỏi số tài khoản ngân hàng của tôi. Tiền nhanh chóng được chuyển đến, trong lòng tôi không khỏi cảm thán, không ngờ tôi học mỹ thuật nhiều năm như vậy, cuối cùng lại là vẽ bùa kiếm được nhiều tiền nhất.

Chu Nguyên Hạo chọn ra mười chiến sĩ, từng người đứng thẳng tắp, tuổi còn trẻ tràn đầy sức sống, trên người toát lên khí chất anh dũng của những người lính trẻ.

Nhìn những thiếu niên này, lòng tôi có chút đau, nếu có thể, thật không muốn hủy hoại tuổi trẻ và tương lai của họ.

Mọi người đã tập trung đông đủ, chúng tôi dưới sự dẫn dắt của chú ba Diệp lên đường vào núi. Đường núi không dễ đi, giữa rừng núi trùng điệp, một ngôi chùa dần dần hiện ra.

"Đợi đã." Chu Nguyên Hạo giơ tay ngăn mọi người tiến lên, sau đó gọi Lý Vân Cường lại, nói nhỏ vào tai anh ta vài câu, sau đó quay sang nói với mọi người: "Mọi người đi tìm ổ quỷ trước đi, nơi này để tôi xử lý."

Mọi người cũng nhận ra ngôi chùa dường như có gì đó không ổn, đều tuân theo mệnh lệnh.

Kể từ khi chúng tôi lên đường, Chu Nguyên Hạo mơ hồ trở thành thủ lĩnh, mọi người đều không tự chủ được mà bị khí thế của anh khuất phục.

Tôi có chút không phục, kiếp trước tôi rõ ràng cũng là một vị tướng quân, dưới trướng có hàng ngàn hàng vạn Trấn Ngục Quân, năm đó cưỡi ngựa đen cao lớn, tay cầm Yển Nguyệt Đao, sau lưng hùng binh trăm vạn, thật là oai phong, thật là khí thế ngút trời.

Tại sao kiếp này tôi lại là một trạch nữ, hoàn toàn không có một chút khí phách vương giả nào chứ.

"Em đi cùng anh." Tôi bước lên nói.

Chu Nguyên Hạo quay đầu nhìn tôi một cái, gật đầu, Cao Vân Tuyền có chút không cam lòng, dường như cũng muốn đi cùng chúng tôi nhưng bị Tống Tống giữ vai lại, như cười như không nói: "Cao tiên sinh, không ngờ anh lại có sở thích làm bóng đèn."

Cao Vân Tuyền nhíu mày kiếm, lòng tự tôn và kiêu ngạo không cho phép anh ấy làm những việc có lỗi với thân phận, dù không cam lòng cũng chỉ có thể đi theo những người khác tiến về ổ quỷ.

Tôi và Chu Nguyên Hạo đi xuyên qua rừng cây đến trước ngôi chùa, ngôi chùa này đã có bảy trăm năm lịch sử, ngày thường hương khói rất thịnh vượng, những người đến đây cúng bái đều là những người giàu có, tiền hương khói chảy vào như nước.

Từng có một đại gia mãi không có con trai, sau khi đến đây thắp hương, về nhà liền có một cậu con trai bụ bẫm, để trả lễ, ông ta đã bỏ tiền tu sửa lại toàn bộ ngôi chùa, còn đúc tượng Phật bằng vàng.

Đó là vàng thật.

Nhưng hôm nay không biết vì sao chùa La Hán lại vắng tanh, yên tĩnh không một bóng người.

Chu Nguyên Hạo vốn định tiến lên gõ cửa, ai ngờ cửa chùa đột nhiên tự mở ra. Một nhà sư đi ra, chắp tay chào chúng tôi: "Hai vị thí chủ, trụ trì của chúng tôi đã đợi từ lâu, xin mời đi theo bần tăng."

Tôi và Chu Nguyên Hạo nhìn nhau, đi theo nhà sư vào cửa chùa, nhưng không đến điện chính mà dẫn chúng tôi đến thiền phòng phía sau.

"Sư phụ, họ đến rồi." Nhà sư chắp tay nói.

"Được rồi, Hạnh Kiến, con ra ngoài đi." Giọng nói già nua vang lên. Chúng tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tuổi đã rất cao, trên mặt đầy những đốm đồi mồi, cằm để râu dài trắng toát, trên người khoác cà sa đỏ tươi. Dáng vẻ có chút tiều tụy, xem ra không còn sống được bao lâu nữa.

"Hai vị thí chủ, mời ngồi." Lão hòa thượng nói, "Bần tăng pháp hiệu Đức Tri, đã đợi hai người ở đây từ lâu."

Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi, hỏi: "Trụ trì đợi chúng tôi làm gì?"

"Hai người đến đây vì ổ quỷ sao?" Lão hòa thượng hỏi.

Chu Nguyên Hạo cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "Đúng vậy, trụ trì muốn nói cho chúng tôi một số tin tức liên quan đến ổ quỷ sao?"

"Không, điều bần tăng muốn nói không liên quan đến ổ quỷ." Lão hòa thượng hơi ngẩng đầu lên, nhìn chúng tôi: "Nhân gian sắp có đại kiếp nạn. Những gì các người đang làm bây giờ chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi, như thú bị vây trong lồng mà chiến đấu, vô dụng."

Cả hai chúng tôi đều không hẹn mà cùng nhíu mày.

Tôi mở lời: "Đại sư Đức Tri còn tinh thông bói toán xem tướng sao?"

Ánh mắt của lão hòa thượng rơi vào người tôi, trong ánh mắt đó có một khí thế mạnh mẽ khiến tôi cảm thấy áp lực.

Sắc mặt tôi hơi tái nhợt. Lưng tôi lạnh toát, lão hòa thượng này rốt cuộc là ai, trông có vẻ như người phàm bình thường, sao khí thế lại kinh người như vậy?

Tôi quay đầu nhìn Chu Nguyên Hạo, không ngờ anh cũng bị khí thế đó áp chế.

Tôi hoàn toàn kinh ngạc, Chu Nguyên Hạo là Quỷ Vương trung cấp đấy.

"Thí chủ Khương Lâm." Lão hòa thượng lại lên tiếng. Ông vậy mà biết tên tôi, "Đại nạn hai giới, muốn hóa giải chỉ có một cách."

Tôi giật mình, vội vàng hỏi: "Xin đại sư chỉ giáo."

Lão hòa thượng nói: "Thí chủ còn nhớ hắc quang thạch không?"

Hắc quang thạch?

Tôi chấn động, hắc quang thạch là một loại khoáng thạch xuất xứ từ Địa Ngục, có thể luyện chế pháp khí cấp cao, loại khoáng thạch này chỉ có ở Hắc Quang Thâm Uyên phía sau phủ tướng quân của tôi ở Địa Ngục, Yển Nguyệt Đao của tôi chính là được luyện chế từ hắc quang thạch.

Hắc quang thạch, hắc quang thạch, tôi ôm đầu, ông ấy nói hắc quang thạch là có ý gì, tại sao tôi cảm thấy đau nhức kịch liệt ở tim? Trong lòng rất khó chịu, rất khó chịu?