Cô Gái Địa Ngục

Chương 383: Hồ ly gặp chuyện




Phải biết rằng, phù chú này đã thất truyền gần bảy trăm năm rồi, người cuối cùng sử dụng nó là một vị chân nhân của Võ Đang, truyền thuyết năm đó từng có một sào huyệt quỷ, trong sào huyệt có hàng vạn Ác Quỷ.

Mặc dù thực lực của Ác Quỷ không mạnh, nhưng số lượng quá nhiều, đã có vài tu sĩ Ngũ Phẩm bỏ mạng ở đây. Cuối cùng, chân nhân Võ Đang chỉ bằng một tấm Bát Quái Tru Quỷ Phù đã tiêu diệt toàn bộ Ác Quỷ trong sào huyệt quỷ, lập nên tiếng tăm lừng lẫy.

Rất nhiều người đều quyết tâm có được tấm phù chú này, giá càng lúc càng cao, đến nỗi sau này dùng tiền đã không thể đo lường giá trị nữa, liền bắt đầu lấy ra một số thiên tài địa bảo, hoặc là pháp khí cổ xưa được truyền lại từ đời này sang đời khác trong gia tộc.

Nhìn giá cả leo thang không ngừng, trong lòng tôi vẫn có chút đắc ý, quả nhiên không gì bằng có một kỹ năng. Có khả năng vẽ bùa, tôi đi đến đâu cũng không chết đói.

Nhưng nếu để Chu Nguyên Hạo biết được, anh nhất định sẽ cười nhạo tôi không có tiền đồ.

Cuối cùng, người có được lá bùa này là phái Hoa Sơn, họ đã lấy ra một củ nhân sâm ngàn năm để trao đổi.

Nhân sâm ngàn năm, đó tuyệt đối là cực phẩm trong các cực phẩm, phái Hoa Sơn lại sẵn sàng lấy ra thứ quý giá như vậy, khiến tôi hơi ngạc nhiên.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, tất cả những phú chú nhị - tam phẩm mà tôi dùng để luyện tập đều được bán cho những gia tộc và môn phái nhỏ, tóm lại những người ở lại đều nhận được lợi ích, còn những người rời đi, sau khi biết tôi thực sự có phù chú ngũ phẩm để đấu giá, hơn nữa số lượng còn không ít, hối hận đến xanh cả ruột.

Sau buổi đấu giá này, tôi đã tổ chức một bữa tiệc tối, những người ban đầu thờ ơ với tôi đều đến làm quen, khắp nơi đều là nụ cười nịnh nọt, khắp nơi đều là lời khen ngợi giả dối, tôi luôn giữ nụ cười nhạt trên mặt, lịch sự và khéo léo ứng phó với họ.

Trong lúc trò chuyện, vài tu sĩ trẻ tuổi đẹp trai đến bắt chuyện với tôi, nhưng chưa nói được mấy câu, mặt họ bỗng nhiên tái mét, vội vàng viện cớ rồi lảng tránh đi ngay.

Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Chu Nguyên Hạo đứng sau lưng tôi, tay cầm ly rượu vang, trên mặt là nụ cười “thân thiện” vô cùng.

Tôi lườm anh một cái: “Ngửi từ xa đã thấy mùi giấm chua trên người anh rồi.”

Anh bước tới, ôm lấy vai tôi như thể tuyên bố chủ quyền: “Ai bảo em quá thu hút, không giữ chặt thì biết đâu ngày mai em đã bị người ta dụ đi mất rồi.”

Tôi tiếp tục trừng mắt với anh, không biết anh có hiểu lầm gì không, nói cứ như tôi là một cô gái ngốc nghếch dễ bị lừa gạt vậy.

Chúng tôi mới nói được vài câu thì lại bị đám người nịnh hót chen lấn tới gần, tôi phải tiếp chuyện một lúc nữa, cảm thấy mệt mỏi nên tìm một góc để ngồi nghỉ, ăn chút gì đó để lấy lại sức.

Một bàn tay trắng nõn đưa tới, đặt trước mặt tôi một đĩa tôm hùm đã bóc vỏ. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, là Diệp Vũ Lăng.

Lần này, dù Diệp gia không giành được mấy phù chú ngũ phẩm, nhưng tôi đã bán cho họ hai tấm tứ phẩm, uy lực rất lớn.

“Biết cô thích ăn tôm hùm mà lại lười bóc, nên tôi bóc sẵn cho cô rồi.” Diệp Vũ Lăng cười nói.

“Vậy tôi không khách sáo nữa.” Tôi cầm đũa, gắp một miếng tôm chấm vào gia vị rồi thưởng thức. Đầu bếp này nấu rất ngon, hương vị rất tuyệt.

Diệp Vũ Lăng nói với tôi rằng có một cột trụ không gian ở gần Hoàng Đảo, đó là địa bàn của Diệp gia. Diệp gia đang cùng vài môn phái lớn tìm kiếm, đã có chút manh mối.

Tôi gật đầu, bảo cô ấy rằng nếu tìm thấy, nhất định phải báo cho tôi ngay, tôi sẽ đến kiểm tra, có thể lại cần sắc phong Trấn Ngục Quân ở nơi đó trấn giữ.

Cô ấy đột nhiên đến gần, có chút ngượng ngùng, cẩn thận hỏi: “Cô làm thế nào để thu phục được Chu Nguyên Hạo vậy?”

Tôi đỏ mặt: “Sao thế?”

Cô ấy khẽ hất đầu về phía không xa, tôi nhìn theo, thấy một người tu đạo trẻ tuổi anh tuấn, tu vi tứ phẩm, gương mặt nghiêm nghị, không hay cười. Khí chất của anh ta có chút tương đồng với Chu Nguyên Hạo.

Tôi liền hiểu ra ngay: “Nhìn trúng người ta rồi?”

“Anh ấy là con trai trưởng của gia tộc họ Cơ, người thừa kế tương lai.” Diệp Vũ Lăng nói với giọng bất lực, “Nghe nói từ trước tới nay anh ấy không gần nữ sắc, đã hai mươi bảy tuổi mà chưa từng có bạn gái. Ban đầu tôi còn tưởng anh ấy là đồng tính, sau khi điều tra mới biết anh ấy chỉ là một người cuồng công việc, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện yêu đương nam nữ.”

Tôi không lên tiếng, điều này làm tôi nhớ đến Chu Nguyên Hạo.

“Tiểu Lâm, chia sẻ kinh nghiệm đi.” Diệp Vũ Lăng nói, “Vì hạnh phúc cả đời của tôi mà.”

Tôi khẽ hắng giọng, bí quyết của tôi chỉ có hai chữ.

“Gì cơ?” Cô ấy phấn khích hỏi.

“Ngủ phục.”

Diệp Vũ Lăng nhìn tôi với vẻ kinh ngạc tột độ, như thể đang nhìn một con ma. Tôi bình thản nói: “Loại đàn ông này, dùng hai từ để miêu tả là "nhiệt ngầm’. Bên ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại sục sôi. Đối phó với loại người như vậy, không có gì tốt hơn là việc chinh phục họ ở trên giường.”

Khuôn mặt Diệp Vũ Lăng đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Tôi, tôi mới vừa mười tám tuổi thôi mà.”

“Càng trẻ càng tốt. Trẻ con không sợ hổ.” Tôi nháy mắt với cô ấy, “Nhớ nhé, nhất định phải mạnh mẽ, mấy gã đàn ông này đều là kiểu ‘xương cốt ti tiện’, chỉ cần làm họ thỏa mãn thì họ sẽ ngoan ngoãn ngay.”

Diệp Vũ Lăng đột nhiên nhìn ra sau lưng tôi, ngượng ngùng ho khan hai tiếng. Tôi chợt cảm thấy rùng mình, quay đầu lại, quả nhiên, Chu đại gia đang đứng sau lưng nhướng mày nhìn tôi.

Diệp Vũ Lăng rất biết điều mà rời đi, Chu đại gia ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy tôi nói: “Sao hả? Muốn ngủ phục anh à?”

Tôi không sợ chết, đáp lại: “Kiếp trước chẳng phải anh đã bị em ngủ phục rồi sao?”

Ngay lập tức, cả hai chúng tôi đều nghĩ đến chuyện trong hồ dung nham ở kiếp trước. Chu Nguyên Hạo xoa cằm: “Phải nói là có hương vị rất đặc biệt. Hay là chúng ta thử lại?”

Phụt, tôi suýt nữa phun cả miếng tôm hùm trong miệng ra: “Thôi đi, kiếp này em không thích kiểu hương vị nặng như thế nữa.”

Anh đột nhiên nở nụ cười mờ ám, thừa lúc không ai chú ý, kéo tôi ra khỏi sảnh tiệc, rồi vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh ở đây đạt tiêu chuẩn năm sao, bên ngoài còn có một phòng nghỉ nhỏ, trang bị ghế sofa đỏ. Anh trực tiếp khóa cửa phòng vệ sinh, sau đó lao về phía tôi.

Tên khốn này, chẳng lẽ là dã thú sao? Chỉ mấy câu nói của tôi mà đã khiến anh nổi hứng thế này?

Anh nháy mắt với tôi: “Không phải em nói muốn ngủ phục anh sao? Nào, anh cho em cơ hội.”

Nói xong, anh liền dứt khoác kéo khóa váy của tôi xuống, cúi đầu cắn mạnh vào cổ tôi.

Tôi cũng bắt đầu bị cuốn vào, hơi thở trở nên gấp gáp, tay không tự chủ mà đưa về phía thắt lưng của anh.

Ngay lúc đó, đột nhiên tay tôi run lên, sững sờ.

Vừa rồi tôi cảm nhận được một cơn đau nhói ở ngực, như thể bị ai đó đâm một nhát.

Bất chợt, tôi linh cảm điều gì đó, hiểu rằng nhát dao này không phải đâm vào tôi, mà là đâm vào Mạc Phi Phàm.

Hồ ly tinh Mạc Phi Phàm đã đạt đến cấp độ đại yêu, và ký kết khế ước chủ tớ với tôi. Nhưng tên này dường như luôn bất mãn với tôi, chưa bao giờ chịu ra tay giúp đỡ. Lần trước tôi xâm nhập vào thế giới ý thức của anh ta, khó khăn lắm mới thuyết phục anh ta điều tra giúp tôi về Khúc Gia Kỳ, sau đó không còn liên lạc gì nữa.

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn có sự kết nối linh hồn. Nếu anh ta bị thương, tôi cũng sẽ cảm nhận được.

Con hồ ly háo sắc đó gặp chuyện rồi sao?

Nhưng anh ta có gặp chuyện cũng chẳng liên quan gì đến tôi?

Chúng tôi ký kết khế ước chủ tớ, nếu tôi chết, anh ta cũng không sống nổi. Nhưng nếu anh ta chết, cùng lắm tôi chỉ đau vài ngày, tu vi giảm một cấp.

Chu Nguyên Hạo dường như cũng nhận ra sự khác thường của tôi, ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi cảm nhận được Mạc Phi Phàm đang rất đau đớn, tôi nhíu mày. Mạc Phi Phàm tuy luôn không quan tâm đến tôi, nhưng dù sao cũng đã từng giúp tôi. Tôi cứ nhìn anh ta chết thế này thì có vẻ không được tốt cho lắm.

Tôi kể cho Chu Nguyên Hạo nghe, anh có chút không hài lòng nói: “Anh ta là người hầu của em, vậy mà trong nhiều lần em gặp nguy hiểm, anh ta không hề ra tay cứu giúp. Một người hầu như vậy còn giữ lại làm gì? Chi bằng cứ để anh ta tự sinh tự diệt đi.”

Tôi có chút do dự, Chu Nguyên Hạo nhìn tôi một lúc rồi thở dài: “Anh biết là em mềm lòng mà. Anh ta hiện giờ đang ở đâu?”

Tôi đáp: “Em cần phải đi vào thế giới ý thức của anh ta một lần nữa.”

Chu Nguyên Hạo giơ tay ôm tôi vào lòng, để đầu tôi gối lên đùi anh. Tôi nhắm mắt lại, ý thức dần dần chìm xuống.

Sau khi vượt qua một màn hắc ám đến mức không thể nhìn thấy bàn tay trước mặt, tôi mở mắt ra, thấy Mạc Phi Phàm bị một lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua ngực, bị đóng chặt trên tường. Tứ chi của anh ta đều bị những chiếc đinh sắt ghim chặt, anh ta bị treo lơ lửng với dáng vẻ như Chúa Giê-su bị đóng đinh, đầu anh ta gục xuống, dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Máu tươi từ cơ thể anh ta chảy dọc theo vách tường, phía dưới là một bầy ma quỷ đang tụ tập, chúng chen chúc nhau tranh giành từng giọt máu của anh ta. Những con quỷ này đều há cái miệng rộng, chờ đợi máu nhỏ vào miệng mình, có con còn ra sức liếm tường, liếm sạch sẽ những vết máu trên đó.

Máu của đại yêu chứa đựng linh lực đậm đặc, đối với quỷ vật cũng là một loại bổ dưỡng vô cùng quan trọng.

Tôi chuyển hướng nhìn chung quanh, ban đầu chỉ muốn xem thử có thể tìm được manh mối gì không để xác định vị trí. Nhưng khi nhìn thấy, tôi lập tức không thể bình tĩnh được.

Cách đó vài trăm mét, một khối bia đá màu đen dựng đứng lừng lững. Trụ không gian, đây chính là cột trụ không gian!

Cột trụ không gian này nằm trong một hang động khổng lồ, nhưng điều kỳ lạ là xung quanh trụ không gian đầy rẫy quỷ, vô số quỷ vật từ những con Oán Quỷ thấp kém nhất cho đến Nhiếp Thanh Quỷ đều có, số lượng nhiều đến đáng sợ.

Nơi này, hóa ra là một ổ quỷ.

Có những nơi là vùng đất âm u, trong điều kiện thiên thời địa lợi, lại từng xảy ra những vụ thảm sát kinh hoàng, sẽ hình thành một ổ quỷ dưới lòng đất. Ổ quỷ là vùng đất cực âm, quỷ trong phạm vi trăm dặm sẽ tập trung về đây, ẩn nấp dưới ổ quỷ để tu luyện, có thể nói đây là thiên đường của quỷ.

Nhưng đối với con người, nơi này sẽ trở thành Địa Ngục, những con quỷ trong ổ quỷ sẽ thường xuyên ra ngoài tìm thức ăn, giết hại con người. Do đó, những nơi có ổ quỷ, trong phạm vi trăm dặm sẽ không có người sinh sống.