Cô Gái Địa Ngục

Chương 375: Giết Chu Nguyên Hạo




Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười khát máu, vung tay một cái, dưới chân hắn lập tức xuất hiện một ngọn lửa đang nhảy múa. Ngọn lửa thiêu đốt cơ thể hắn, khiến hắn không ngừng gào thét cho đến khi thân thể bị cháy đen, chết trong đau đớn.

Không khí tràn ngập mùi thịt cháy khét kỳ lạ, cơn bực tức trong lòng tôi cuối cùng cũng dịu đi phần nào.

Vân Kỳ bước đến gần, nói: “Sau này mấy chuyện như thế cứ để anh làm, đỡ bẩn tay em.”

Tôi cười lạnh: “Những chỗ chứa bảo vật này của anh thực ra chỉ là một cái bẫy đúng không? Anh dụ bọn chúng tự tìm đến rồi để chúng tự giết lẫn nhau, lòng tham vô độ của bọn chúng chính là nguồn thức ăn ngon nhất cho anh.”

Tôi nhìn quanh một lượt: “Xung quanh chỗ này có một trận pháp khiến người ta bị khuếch đại dục vọng. Vừa rồi tôi suýt nữa đã mắc bẫy của anh.”

Vân Kỳ cười bất đắc dĩ: “Chẳng có gì qua mắt được em cả.”

Tôi bất ngờ đẩy mạnh khiến anh ấy ngã xuống đất, sau đó tách hai chân ra, ngồi lên người anh ấy. Ngón tay tôi lướt qua gò má anh ấy: “Anh đúng là hợp khẩu vị của tôi thật.”

Nói rồi, tôi cúi xuống ấn chặt vai anh ấy, đưa chiếc lưỡi đỏ hồng cọ xát trên một điểm nào đó trên ngực anh ấy.

Cơ thể anh ấy bỗng nhiên cứng đờ, miệng phát ra những tiếng ngâm nga mê hoặc, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy theo từng động tác của tôi.

Tôi cảm thấy như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong người, ý thức dần trở nên mơ hồ, miệng lẩm bẩm không rõ: “Nguyên Hạo…”

Cơ thể hoàn hảo dưới thân tôi lại cứng đờ, tôi cũng nhận ra điều gì đó, liền dừng lại, đứng bật dậy.

“Tiểu Lâm.” Anh ấy nắm lấy cánh tay tôi, trong mắt hiện rõ sự phẫn nộ không thể che giấu. “Tại sao? Dù đã nhập ma, em vẫn không thể quên được anh ta sao?”

Tôi lạnh lùng hất tay anh ấy ra: “Tôi không muốn nhắc đến anh ta nữa.”

Vân Kỳ ôm chặt lấy tôi từ phía sau: “Anh ta là tâm ma ẩn sâu trong đáy lòng em. Nếu không giải quyết, em sẽ mãi mãi bị anh ta quấy nhiễu.”

Ánh mắt tôi trầm xuống, lộ ra vài phần sát ý lạnh lùng.

“Để anh giúp em giải quyết anh ta.” Anh ấy thì thầm bên tai tôi.

Tôi ngắt lời anh ấy, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ tự mình giải quyết, không cần anh giúp.”

Tôi bước thẳng ra ngoài, phía sau là tiếng thở dài khe khẽ của Vân Kỳ.

*****

Dưới ánh trăng nhạt nhòa, tôi tiến đến căn biệt thự của mình, nhìn thấy Chu Nguyên Hạo đang tưới nước cho những cây linh thảo trong vườn.

Ánh trăng đầu xuân vừa trong trẻo vừa lạnh lẽo, nhẹ nhàng như làn sương mỏng rải xuống thân hình anh. Nhưng ánh trăng bị những cành cây dày cắt ngang, để lại những vệt bóng đen loang lổ trên gương mặt tuấn tú không gì sánh bằng của anh.

Dường như cảm nhận được điều gì, anh quay người lại, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên cùng vui mừng: “Lâm Lâm?”

“Nguyên Hạo.” Tôi mỉm cười nhẹ nhàng với anh. Anh đặt bình tưới nước xuống, nhanh chóng bước tới: “Anh không phải đang mơ đấy chứ?”

Tôi vươn tay lao vào vòng ôm của anh. Trên gương mặt anh tràn đầy niềm vui, anh ôm chặt lấy tôi, ôm thật chặt như thể muốn hòa tan tôi vào cơ thể mình, cứ như chỉ cần buông tay, tôi sẽ biến mất vậy.

“Nguyên Hạo.” Tôi ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ nhếch, “Anh từng nói, chỉ cần em sẵn lòng tha thứ, anh sẽ làm bất cứ điều gì, đúng không?”

Chu Nguyên Hạo nghiêm túc đáp: “Đúng vậy.”

Nụ cười trên môi tôi trở nên tà mị, tôi nắm lấy cổ áo anh: “Đi theo em.”

Tôi kéo anh vào phòng ngủ, dùng sức đẩy mạnh khiến anh ngã xuống giường. Chiếc đệm quá mềm, khi anh ngã xuống, tấm ga giường bằng nhung đỏ tung lên những gợn sóng đỏ rực.

Tôi tiến tới vài bước, dẫm gót giày cao gót lên ngực anh, từ trên cao nhìn xuống: “Anh thật sự sẵn sàng làm mọi thứ vì em?”

Anh kiên định đáp: “Đương nhiên.”

“Tốt lắm.” Trong tay tôi xuất hiện một thanh kiếm dài, lưỡi kiếm mảnh, mũi kiếm chĩa thẳng vào tim anh, trong mắt tôi ngập tràn sát ý: “Nếu vậy, anh hãy chết vì em đi.”

Anh bất ngờ nắm chặt thanh kiếm trong tay tôi, lưỡi kiếm sắc nhọn cắt vào tay anh, linh tuỷ đỏ thẫm chảy dọc theo lưỡi kiếm xuống dưới.

“Lâm Lâm.” Giọng anh mềm mại như ánh nắng mùa xuân, ánh mắt dán chặt vào mặt tôi: “Em còn nhớ chúng ta đã từng nói gì không? Em đã hứa với anh, khi anh hồi sinh, chúng ta sẽ sống trong một căn nhà nhỏ có vườn, trồng một cây đào trong sân. Em thích ăn đào nhất, đến mùa thu, chúng ta sẽ có rất nhiều trái đào để ăn.”

Tôi nắm chặt thanh kiếm, nhưng không sao đâm xuống được.

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo mang theo vài phần mong đợi và khao khát, như thể anh đã nhìn thấy khung cảnh tươi đẹp ấy: “Em còn thích những bông hoa nhỏ trắng mọc ven đường, em nói muốn trồng đầy loại hoa ấy trong sân của chúng ta, bởi vì chúng giống em nhất, dù không đẹp nhưng kiên cường, không bao giờ bị cuộc sống đánh gục.”

Bàn tay tôi khẽ run.

Giết anh! Phải giết anh! Tôi gào thét trong lòng. Mỗi lời anh nói như lưỡi dao cứa vào tim tôi, khiến tôi đau đớn không ngừng.

Không thể để anh sống, tuyệt đối không!

“Chúng ta sẽ nuôi một con chó, ừm, cứ gọi nó là Tiểu Hắc. Có thể chúng ta còn nuôi thêm một con mèo nữa. Em sẽ sinh cho anh thật nhiều con, chúng sẽ lớn lên cùng Tiểu Hắc, mỗi ngày sẽ làm loạn cả khu vườn.” Anh đưa tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve má tôi. Lúc này, tôi mới nhận ra rằng, mặt tôi đã đầy nước mắt từ khi nào.

“Lâm Lâm, quay lại bên anh đi.” Anh khẽ thì thầm, “Anh chưa bao giờ quan tâm em là người, là thần, hay là yêu ma quỷ quái. Chúng ta có duyên với nhau qua hai kiếp, lẽ ra phải ở bên nhau.”

“Không.” Đồng tử của tôi lóe lên ánh sáng đỏ, mang theo chút màu máu rực rỡ, “Anh là tâm ma của tôi, sẽ cản trở con đường tu luyện của tôi, trở thành điểm yếu lớn nhất của tôi. Tôi không thể để anh sống trên thế gian này.”

Tôi đột nhiên dồn lực vào tay, âm thanh máu thịt bị đâm xuyên vang lên, thanh kiếm trong tay tôi đã xuyên qua ngực anh.

Thế nhưng, Chu Nguyên Hạo lại mỉm cười: “Lâm Lâm, nếu vậy, tại sao nhát kiếm này, em lại đâm lệch?”

Thanh kiếm của tôi lệch đi một tấc, không đâm vào tim anh.

Tôi rời khỏi người anh, lạnh lùng nói: “Từ nay về sau, tôi không muốn gặp lại anh nữa.”

Anh rút thanh kiếm ra, nhìn theo bóng lưng tôi, trong mắt lại hiện lên niềm vui không thể che giấu, khẽ nói: “Lâm Lâm, trong lòng em quả nhiên vẫn còn có anh.”

Điện thoại anh đột ngột vang lên. Là chú Trịnh gọi.

“Thiếu gia, thứ mà cậu tìm kiếm đã có manh mối rồi.”

Trong mắt Chu Nguyên Hạo lóe lên một tia sáng.

*****

Tôi rời khỏi căn biệt thự đầy ắp kỷ niệm đó, nhưng không quay về bên Vân Kỳ, mà lang thang trong thành phố.

Ngực tôi nặng trĩu, tâm trạng vô cùng bực bội. Thành phố này có quá nhiều mặt tối: những tên ma cô ép người lương thiện vào con đường tội lỗi, những kẻ bán ma túy cho thiếu niên, các băng cướp có vũ khí. Mỗi khi tôi gặp phải, đều gây ra những trận thảm sát đẫm máu.

Chỉ có giết người mới giúp tôi xoa dịu cơn giận dữ trong lòng.

Tôi bước ra khỏi một con hẻm tối tăm, để lại ba thi thể phía sau. Tôi liếc nhìn cô gái đã ngất xỉu vì sợ, quần áo trên người cô ấy bị xé rách tả tơi. Vừa rồi cô ấy còn bị những kẻ đó bắt nạt, giờ thì co rúm lại, dù trong lúc ngất xỉu vẫn còn chìm trong ác mộng.

“Tiểu Lâm, đủ rồi.” Tôi đang đi trên con đường vắng lặng, Vân Kỳ đột nhiên xuất hiện trước mặt, chặn đường tôi.

“Tôi không thể giết anh ta.” Trên mặt tôi còn vương vết máu từ những lần giết người, dưới ánh đèn mờ ảo trông thật đáng sợ, “Tôi không thể xuống tay.”

“Không sao đâu, Tiểu Lâm.” Anh ấy bước tới, ôm tôi vào lòng. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của tôi, ánh mắt hiện lên sát khí, “Anh sẽ thay em diệt trừ tâm ma này.”

*****

Chu Nguyên Hạo ngay trong đêm đã lên đường tới Quý Châu. Giữa dãy núi trùng điệp, bên trong một ngọn núi đã bị đào rỗng hoàn toàn, có một phòng thí nghiệm ngầm quy mô lớn được xây dựng.

Ở tầng sâu nhất của phòng thí nghiệm, một vài nhân viên mặc áo blouse trắng đang đứng ngoài một phòng cách ly bằng kính, ghi chép điều gì đó vào tài liệu.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bước đến. Dù đã gần năm mươi, nhưng ông ta vẫn giữ được vóc dáng rất tốt, tóc chải gọn gàng, khuôn mặt nghiêm nghị, không dễ cười nói.

“Gia chủ.” Mấy người nghiên cứu cúi chào đầy cung kính.

“Tình hình thế nào?” Người đàn ông trung niên hỏi.

“Gia chủ, vũ khí này có dao động năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, ước tính ban đầu cho thấy, năng lượng của nó tương đương với vũ khí hạt nhân, thậm chí còn mạnh hơn.” Một nhân viên nghiên cứu báo cáo.

“Nếu chúng tôi không tính toán sai, vũ khí này có thể là kết tinh bản mệnh của một Quỷ Vương.” Một nhân viên khác bổ sung.

Người đàn ông trung niên giơ tay lên, cả hai lập tức im lặng.

Người đàn ông trung niên tỏ vẻ không hài lòng, nói: “Mấy điều này không cần các người nói, tôi đều biết cả. Tôi chỉ muốn biết, tôi có thể sử dụng vũ khí này hay không.”

Mấy người nghiên cứu nhìn nhau đầy lo lắng. Người đàn ông trung niên sa sầm mặt: “Nói!”

Một trong số họ đánh bạo lên tiếng: “Gia chủ, sức mạnh của nó quá lớn, e rằng ông không thể kiểm soát được.”

Sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên u ám, nhân viên nghiên cứu vội lùi lại hai bước, đầu gần như rụt vào trong ngực.

“Từ ba năm trước khi tìm thấy nó dưới đáy biển, các người đã bắt đầu nghiên cứu. Suốt đến bây giờ vẫn chưa có kết quả, sự kiên nhẫn của tôi đã cạn rồi.” Ánh mắt nghiêm khắc của ông ta quét qua mọi người, “Tôi chỉ cho các người nửa tháng, nếu trong nửa tháng mà các người vẫn chưa nghiên cứu ra kết quả, thì hãy chuẩn bị sang châu Phi đào kim cương đi.”

Các nhân viên nghiên cứu cúi đầu, không dám thở mạnh.

“Rè…è…è…”

Đột nhiên có một tiếng động vang lên, tất cả ánh mắt đều hướng về phía phòng cách ly bằng kính. Ở trung tâm phòng cách ly, có một giá đỡ bằng ngọc đặt một món vũ khí cổ đại Trung Quốc - một thanh kích.

Thanh kích dài ba mét, thân kích màu bạc, trên thân có một con rồng đen cuộn quanh. Đầu rồng nằm ở chỗ nối giữa thân kích và lưỡi kích, đôi mắt rồng đen nhắm nghiền như thể đang say ngủ.

Lúc này, thanh kích rung lên không ngừng, từ từ nổi lên khỏi giá đỡ, con rồng đen cuộn trên đó cũng dần dần mở mắt, đôi mắt rực sáng ánh đỏ.

Khuôn mặt người đàn ông trung niên lộ vẻ kích động, thật mạnh, một món vũ khí thật mạnh.

“Mau, mở cửa phòng cách ly.” Ông ta cao giọng ra lệnh.

Các nhân viên nghiên cứu nhìn chằm chằm vào những chỉ số trên màn hình LCD, lo lắng nói: “Không được đâu, gia chủ, sức mạnh quá lớn, nếu ngài vào trong, có thể sẽ bị sức mạnh đó xé nát.”