Cô Gái Địa Ngục

Chương 316: Quá kích thích




“Từ chức? Cậu từ chức rồi sao?” Giọng nói Nhiễm tổng tăng cao, “Sân golf ở đây lương cao nhất thành phố, chẳng lẽ cậu đã tìm được kim chủ?”

Khương Kha giận dữ: “Tôi tìm được chị gái thất lạc nhiều năm của mình. Chị ấy không thích tôi làm việc trong sân golf.”

"Cậu còn có chị gái?” Nhiễm tổng cười cợt, “Tốt quá, tôi bao hết hai chị em các cậu. Cậu đẹp thế này, chị gái cậu chắc cũng không kém, ha ha, tôi thích chơi 3p.”

Khương Kha tức giận, lớn tiếng: “Nhiễm tổng, ông có thể sỉ nhục tôi, nhưng không được sỉ nhục chị gái tôi.”

Nhiễm tổng hừ lạnh: “Chẳng qua chỉ là những kẻ nghèo hèn, tôi đã nể mặt cậu rồi mà cậu còn không biết điều?”

Hắn nắm lấy cổ Khương Kha, đè cậu lên tường, sau đó sờ loạn trên người trên mặt cậu.

Tôi tức giận đến toàn thân phát run, nhanh chóng vọt tới. Nhiễm tổng quay đầu lại, trong mắt loé lên một tia kinh diễm.

Giọng tôi lạnh như băng: “Thả em trai tôi ra.”

Khương Kha thấy tôi, vui mừng kêu lên: “Chị.”

"Cô là chị của cậu ta?” Nhiễm tổng nhìn tôi từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại ở ngực tôi, cười cười: “Đến thật đúng lúc.”

Hắn buông Khương Kha ra. Cậu chạy đến bên cạnh tôi, nắm chặt cánh tay tôi: “Chị, em biết chị sẽ đến cứu em.”

Tôi vỗ nhẹ tay Khương Kha trấn an: “Yên tâm, có chị ở đây, không sao đâu.”

"Chị, chúng ta đi nhanh đi.” Khương Kha lo lắng, “Nhiễm tổng rất có thế lực.”

Nhiễm tổng cười ha hả lấy ra cuốn chi phiếu, viết một con số lên, ném cho tôi: “Giá này đủ bao cả hai chị em các người.”

Tôi nhìn con số, cười lạnh: “Nhiễm tổng thật rộng rãi.”

Nhiễm tổng cười mập mờ liếc nhìn tôi: “Ngàn vàng khó mua được lòng ưa thích. Tôi thích em trai cô, và cũng có hứng thú với cô. Dùng bao nhiêu tiền cũng đáng, ở hội sở cấp cao như vậy cũng khó tìm được người như cô.”

Nói đến đây, hắn nhướng mày: “Sao không ở đây làm luôn? Hai chị em các người cùng một chỗ, nghĩ thôi cũng đã thấy kích thích.”

Tôi liếc nhìn xuống, phát hiện cái đồ vật ở trong quần ông ta đã phồng lên.

Khương Kha lần nữa kéo tay tôi: “Chị, Nhiễm tổng và giám đốc sân golf là anh em kết nghĩa. Ông ta từng muốn một nhân viên nhặt banh, giám đốc gọi bảo vệ trói người đó vào phòng ông ta. Chúng ta nên đi nhanh, nếu bảo vệ thấy…”

Tôi hừ lạnh: “Loại không bằng cầm thú này, giữ làm gì? Đợi Tết giết ăn sao?”

Dứt lời, tôi đi về phía Nhiễm tổng. Hắn nghĩ tôi bị tiền làm mờ mắt, muốn đi qua ôm ấp yêu thương hắn, liền nhếch môi nở một nụ cười đắc ý.

Không ngờ tôi lấy ra một lá bùa, dán lên đầu hắn. Hắn kinh hãi giật xuống, giận dữ: “Đây là cái gì?”

Trên trán hắn lóe lên một vòng ánh sáng rồi biến mất.

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua cái kia của hắn, đã hoàn toàn mềm xuống.

"Đây là Thanh Tâm phù.” Tôi nói, “Trúng bùa này, chí ít trong ba năm ông không thể làm được chuyện kia. Là tốt cho ông, Nhiễm tổng, thân thể ông mặc dù béo nhưng là béo giả, thân dưới sưng húp, đáy mắt xanh đen đã bị tửu sắc bòn rút, thanh tâm quả dục hai ba năm, ông sẽ sống lâu hơn.”

Nhiễm tổng sợ hãi, mặt trắng bệch: “Cô dám hạ độc tôi? Tôi sẽ cho cô ở tù mọt gông”

Tôi cười lạnh: “Tùy ông, ông có thể đi bệnh viện, nhưng tuyệt đối không tìm ra được gì.”

Dứt lời, tôi xoay người nói với Khương Kha: “Chúng ta đi.”

Khương Kha gật đầu, vội vàng đi theo tôi, Nhiễm tổng mặt đầy căm phẫn, quát: “Tao sẽ không tha cho tụi bây, ta sẽ giết tụi bây!”

"Ngu xuẩn.” Tôi lẩm bẩm.

Từ trong phòng nhân viên đi ra, Khương Kha nhìn tôi đầy sùng bái: “Chị, chị thật lợi hại.”

Tôi vỗ đầu Khương Kha: “Học thuật pháp cho giỏi, sớm muộn em cũng lợi hại như chị.”

Khương Kha mắt sáng lên: “Thật sao?”

"Đương nhiên.” Tôi trả lời, ngẩng đầu thấy mấy bảo vệ cầm cây kích điện chạy tới, thấy chúng tôi liền la lên: “Bắt bọn họ lại!”

"Đi mau!” Tôi kéo Khương Kha nhún người nhảy lên, ôm lấy cậu, điểm mấy cái lên đầu bảo vệ rồi xông ra ngoài.

Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ, đeo kính râm đứng chắn trước mặt chúng tôi, một cỗ khí huyết hung hãn trào dâng khắp người.

Người này tuyệt đối là cao thủ, và tay hắn đã từng nhuốm máu!

Tôi nheo mắt lại, nếu là trước đây có thể tôi sẽ sợ hãi đánh với con người, nhưng hiện giờ tôi đã khôi phục một phần ký ức. Kiếp trước tôi là Phi Viêm tướng quân uy nghiêm, học vô số võ thuật, chỉ là một người phàm nho nhỏ, không đáng bận tâm.

"Tiểu Kha, em tránh xa ra.” Tôi nói nhỏ.

"Chị, em sẽ không rời chị.” Cậu cắn môi nói.

"Nghe lời. Em coi như xem kịch đi, ba phút, chị sẽ kết thúc.” Tôi nháy mắt, cậu mới đứng sang một bên, nhưng vẫn lo lắng: “Chị cẩn thận.”

Tôi gật đầu, đứng thẳng người lạnh lùng nhìn người đàn ông kia.

Hắn lập tức nghiêm túc, bỏ đi sự khinh thường trong lòng. Hắn có thể cảm nhận được, mặc dù tôi không có động tĩnh gì, nhưng mọi cơ bắp trên cơ thể tôi đều đang cảnh giác, hắn không thể tìm ra sơ hở nào.

Hai chúng tôi giằng co, hắn chậm chạp không động thủ, lúc này Nhiễm tổng chạy đến, tức giận quát: “Hoắc Tương, bắt sống hai bọn họ, tôi cho anh một trăm vạn.”

Trên trán Hoắc Tương toát ra một lớp mồ hôi lạnh dày đặc, hắn thực sự có một chút sợ hãi.

Hắn - Hoắc Tương, làm lính đánh thuê nhiều năm như vậy, lần đầu tiên sợ hãi là vì đối mặt với một cô gái nhỏ.

Không nhịn nữa, hắn hét lớn, một quyền hướng đến đầu tôi. Nắm đấm của hắn cứng như thép, nếu bị đánh trúng, không chết cũng mất nửa cái mạng.

Không ngờ, hắn lại thẹn quá hoá giận đến mức muốn giết chết tôi.

Tôi hừ lạnh, khẽ di chuyển tránh né một quyền đó, bắt lấy cổ tay hắn bẻ cong lên, va chạm mạnh bả vai vào ngực hắn, khiến hắn lùi lại mấy bước, hắn phải giữ thăng bằng vài lần mới đứng vững.

Hắn kinh ngạc nhìn tôi: “Cô từng là quân nhân, hay đã ra chiến trường?”

Tôi cười không nói. Tôi đã trải qua vô số trận chiến, nhưng đó đều là ở kiếp trước. Võ thuật không phải chỉ có ký ức, cần thân thể theo kịp. May mà tôi đã đột phá Tứ Phẩm, có thể đánh bại người đàn ông này.

Tôi nói: “Tránh ra, tôi không muốn giết người, chỉ muốn mang em trai tôi về.”

"Xin lỗi, không thể để các người đi.” Hoắc Tương miệng hét lớn, vọt lên. Tôi không muốn tiếp tục dây dưa, nên dùng lực dẫn dắt kéo hắn qua, rồi chặt vào sau gáy hắn, hắn khẽ kêu lên một tiếng, ngã xuống đất không còn phát ra âm thanh nào nữa.

"Đi.” Tôi đánh bại vài bảo vệ, kéo Khương Kha xông ra sân golf, lên xe van chạy đi.

Khương Kha hưng phấn nói: “Chị, chị thật lợi hại! Vừa rồi thật kích thích.”

Tôi cười: “Sau này không được đến nơi này nữa.”

Khương Kha gật đầu, nhưng do dự: “Em không biết sau này làm gì. Em chỉ học cấp ba, chẳng biết gì.”

Tôi cong môi nói: “Vậy học bắt quỷ với chị, những người giàu vì tiêu tai sẽ sẵn sàng trả giá rất cao.”