Cô Gái Địa Ngục

Chương 312: Ai càng âm hiểm




Chu Nguyên Hạo sầm mặt lại. Trần Hoành Thời cười nói, “Đừng nóng giận, ta cũng không có điều tra các người. Hai người đều có tính cách riêng biệt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Tiểu Lâm đang giận cậu.”

Chu Nguyên Hạo im lặng không nói.

“Người trẻ tuổi, náo loạn chút ít cũng là bình thường, nhưng kéo dài thế này cũng không phải cách,” Trần Hoành Thời hòa ái nói.

Chu Nguyên Hạo hỏi, “Ý ông là gì?”

Trần Hoành Thời thần bí, “Ở phía sau tòa trạch viện này có một dòng linh tuyền, dùng nước linh tuyền gội đầu sẽ có lợi cho việc khai thác tinh thần lực. Chu đại thiếu, ta chỉ có thể giúp cậu đến đây, phần còn lại phụ thuộc vào cậu.”

Chu Nguyên Hạo dường như nghĩ ra điều gì, nhếch miệng cười: “Trần gia chủ thật chu đáo, cảm ơn.” Nói xong, liền bước nhanh ra ngoài.

Trần Gia Như dẫn tôi vào một sân viện có dòng linh tuyền được bảo vệ nghiêm ngặt, trong viện có nhiều loại trúc xanh tươi, trong rừng trúc có một dòng suối trong vắt. Phía trên dòng suối có một đầu rồng điêu khắc bằng đá, dòng nước ấm áp chảy ra từ miệng rồng.

Trần Gia Như vui vẻ cởi bỏ quần áo, chỉ còn lại bộ đồ bơi một mảnh, sau đó nhảy vào linh tuyền, để dòng nước tưới lên đầu.

“Chị Khương Lâm, chị mau tới đây,” cô ta hưng phấn gọi tôi.

Tôi mở ra khăn tắm đặt bên cạnh linh tuyền, phát hiện bên trong có một bộ bikini màu đỏ chót. Ngần ngừ một chút, tôi cầm lên và thay vào, chậm rãi bước vào linh tuyền.

Trần Gia Như tròn mắt nhìn tôi: “Thân hình chị thật đẹp, ngực lớn, eo thon. Em không nhịn được mà muốn sờ một cái.”

Lời còn chưa dứt, cô ta đã đưa tay tới thực sự muốn sờ vào ngực tôi. Tôi đánh nhẹ vào tay cô ta: “Đi đi, tôi có cô cũng có, sờ chính mình đi.”

Trần Gia Như cười hì hì: “Em nhỏ như vậy làm sao so với chị. Nghe nói sờ nhiều sẽ lớn, chị cho em sờ một chút đi.”

Tôi thật bất đắc dĩ, mọi người đều là phụ nữ, không cho cô ta kiểm tra thì không biết nói thế nào.

Cô ta thấy tôi không phản đối, hưng phấn vươn tay tới, sờ sờ ngực tôi, rồi nhéo nhéo, sau đó lộ ra vẻ mặt hoa si: “Xúc cảm thật tốt.”

Tôi thầm mắng, cô gái này không phải là đồng tính nữ chứ.

Cô ta kéo tôi đến dưới đầu rồng, dòng nước ấm áp rửa trôi đầu tôi, quả nhiên cảm giác linh thức thanh tỉnh, tinh thần lực cũng nhận được ôn dưỡng, toàn thân thoải mái không tả.

Không biết đã tắm bao lâu, tôi chợt phát hiện Trần Gia Như đã không còn ở đây. Quay người lại, nhìn thấy Chu Nguyên Hạo đứng trên bờ.

Anh nhìn tôi thật sâu, trong mắt đầy vẻ kinh diễm và quyến luyến.

Tôi sửng sốt một chút, mặt lập tức đỏ bừng, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Anh… làm sao anh tới đây?”

“Em thật đẹp,” trong mắt anh ánh lên vẻ si mê.

Mặt tôi đỏ như trái cà chua, nhìn xung quanh rồi nói: “Anh… anh muốn tắm sao? Tôi nhường cho anh.”

Nói xong định leo ra khỏi bể tắm, bỗng nhiên thấy hoa mắt. Chu Nguyên Hạo chẳng biết đã lột sạch quần áo từ lúc nào, chỉ mặc mỗi quần bơi tiến lại gần tôi. Dáng người anh … rất đẹp.

Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn anh. Nhưng anh kéo tôi lại, tôi có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cỏ xanh từ người anh.

Bầu không khí trở nên kỳ lạ, tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, bốn mắt chạm nhau. Tôi có thể cảm nhận được dục vọng cháy bỏng trong mắt anh. Anh kìm lòng không đặng, nâng cằm tôi lên, cúi đầu định hôn.

Ngay lúc sắp hôn, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Thật xin lỗi hai vị, ta không muốn làm phiền, nhưng ở đây còn có trẻ vị thành niên.”

Chúng tôi giật mình quay lại, thấy Trần Hoành Thời nhanh chân bước tới, theo sau là Trần Gia Như với ánh mắt giảo hoạt.

Chu Nguyên Hạo mặt đầy khó chịu, bầu không khí tốt bị phá tan tành. Tôi lạnh lùng hỏi: “Các người muốn làm gì?”

Trần Hoành Thời cười lạnh: “Muốn các ngươi mắc câu không dễ dàng gì. Ta nghĩ đủ cách, cuối cùng cái này hữu dụng nhất.” Hắn chỉ vào đầu rồng, “Ta đã thêm Ma Ha hương vào nước linh tuyền. Loại hương liệu này ăn mòn linh thể, khiến con người tứ chi bất lực, vài ngày sau linh thể bị ăn mòn, ma quỷ thì mất đi linh trí, người sống thì tinh thần rối loạn.”

Sắc mặt tôi âm trầm, nghiến răng nói: “Ngươi thật độc ác.”

Trần Hoành Thời cười ha ha: “Thất Nương ép ta. Nếu không phải Thất Nương phong bế Khương gia mộ tổ, ta đã không làm vậy. Chờ ngươi tinh thần rối loạn, ta sẽ dùng ngươi để mở mộ tổ Khương gia.”

Tôi giật giật ngón tay, toàn thân như nhũn ra, liếc nhìn Chu Nguyên Hạo, anh cũng bất đắc dĩ. Tôi thở dài: “Xem ra, ta đã đánh giá thấp sự vô sỉ của ngươi".

Trần Hoành Thời cười lạnh: “Không độc không làm nên chuyện, không ngoan độc sao có thể dẫn đầu Trần gia trở thành đệ nhất gia tộc tu đạo ở Hoa Hạ?”

(Ông này ác với hèn hạ vô sỉ cùng cực, vậy mà sống tới gần cuối mới chết ấy chứ, dai như đỉa ấy)

Hắn bước tới vài bước đến gần linh tuyền: “Tiểu Lâm, ngươi dù sao cũng là cháu gái ta, thiên phú cao, máu mủ tình thâm. Chỉ cần ngươi quay về Trần gia, ta sẽ cho ngươi giải dược.”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, cười khẩy: “Ngươi lại nói đến ‘máu mủ tình thâm’, thật buồn cười.”

Trần Hoành Thời sầm mặt: “Nếu ngươi ngu xuẩn như vậy, ta không cần quan tâm máu mủ thân tình. Gia Như, chúng ta đi.”

Trần Gia Như cười lạnh liếc tôi như nhìn đống rác. Tôi thờ ơ nói: “Trần gia chủ, nếu ngươi đi ra cửa này, đừng mong có giải dược.”

Trần Hoành Thời dừng bước, quay người lại: “Ngươi nói gì?”

Tôi nhếch miệng: “Trần gia chủ, ngươi cho rằng ngươi hiểu ta, nhưng ta không quang minh lỗi lạc như ngươi nghĩ đâu. Trong viên giải dược lời nguyền, ta đã bỏ thêm một chút đồ.”

Trần Hoành Thời vọt đến, giận dữ la lên: “Ngươi đã thêm cái gì?”

“Quỷ chú,” tôi cười nhạt, “Một loại nguyền rủa từ Địa Ngục, còn khủng bố hơn của bà nội ta. Muốn thử không?”

“Ngươi…” mặt hắn vặn vẹo vì tức giận. Tôi lại bình thản nói: “Ngươi nói đúng, không độc không làm nên chuyện. Ta thà tàn nhẫn với người khác, cũng không để người khác tàn nhẫn với ta.”

Lúc này, Trần Gia Như lên tiếng: “Ông nội, đừng tin cô ta, có thể cô ta lừa ông.”

Trần Hoành Thời sững lại, cười nhạt: “Suýt chút nữa là trúng kế.”

“Ngươi nghĩ ta lừa ngươi?” ta cười, “Tốt, thử xem.”

Dứt lời, tôi nâng cánh tay của mình lên cắn một cái. Trần Hoành Thời biến sắc, nhìn thấy cánh tay mình cũng xuất hiện dấu răng, máu tuôn ra.

“Đã bao giờ nghe nói đến búp bê tà thuật của nước ngoài chưa?” Tôi cười, “Quỷ chú là vậy. Nếu ta bị thương, ngươi cũng sẽ bị. Nếu ta tinh thần rối loạn, ngươi cũng vậy. Ngươi cho ta Ma Ha hương, chính ngươi cũng sẽ tứ chi bủn rủn. Không tin, thử vận khí xem.”

Trần Hoành Thời thử điều động linh khí, cảm thấy bên trong cơ thể bị cản trở, sắc mặt thay đổi liên tục. Tôi nhếch môi, ánh mắt âm trầm nhìn hắn: “Trần gia chủ, ngươi tốt nhất cầu nguyện ta bình an, nếu không, ngươi sẽ chôn cùng ta.”

Trần Hoành Thời trầm mặc một lúc, rồi cười ha ha: “Ngươi quả nhiên là cháu gái ta. Nếu đời sau của ta có một nửa thông minh như ngươi, ta cũng không cần lo lắng cho Trần gia.”

Nói xong, hắn lắc đầu: “Thôi, ta không có phúc phận làm ông nội của ngươi.” Hắn lấy ra một bình ngọc ném cho chúng tôi: “Đây là giải dược Ma Ha hương.” Sau đó rời đi.

“Ông nội, chờ con,” Trần Gia Như theo sau, còn quay lại trừng tôi.

Khi bọn họ đi xa, tôi định ăn giải dược, nhưng lại bị Chu Nguyên Hạo đột nhiên cầm lấy.