Cô Gái Địa Ngục

Chương 309: Việt trạch quỷ vương




Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy trán mình nóng lên, liền xoay đầu lại. Sắc mặt tên đại ca biến đổi, đột nhiên nhảy dựng lên, vội vàng lùi lại.

“Cô, cô là…”

Tôi bò dậy từ dưới đất, tức giận nhìn chằm chằm vào hắn. Cả hai đều lộ ra vẻ hoảng sợ tột độ, Thương còn quỳ xuống cầu xin.

“Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng.”

Thiên Nhãn trên trán tôi bắn ra một vệt ánh sáng, Thương toàn thân run lên, hóa thành một luồng sáng bị hút vào cơ thể tôi. Tên đại ca thừa cơ quay người chạy trốn, tôi ngẩng đầu bắn ra một tia sáng, hắn cũng bị hút vào.

Đồng thời hấp thu hai Quỷ Tướng, tôi cảm thấy trán mình nóng hổi, hai mắt cũng bắt đầu phát nhiệt.

Tôi che lấy hai mắt, thống khổ cúi người, cảm thấy tròng mắt của mình phảng phất như muốn bùng nổ.

Thật đau đớn!

Tôi cắn môi đến chảy máu, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Đột nhiên, tôi mở to hai mắt, từ bên trong con ngươi bắn ra hai tia sáng vàng.

Dương nhãn! Tôi đã mở được Dương nhãn!

Âm Dương nhãn chia làm ba phần: Âm nhãn, Dương nhãn, và Thiên nhãn.

Thiên nhãn này khác với Thiên Nhãn trên trán tôi, cái khối cứng như đá trên trán này theo truyền thuyết từ xưa đến nay như một vị thần tồn tại. Vì vậy, gọi nó là “Thần Nhãn” càng phù hợp.

Âm nhãn thì có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái, Dương nhãn lại khác, có thể bắn ra ánh sáng cực dương, là vũ khí lợi hại đối phó yêu ma quỷ quái.

Thiên nhãn thậm chí có thể thấy rõ quá khứ tương lai, có thể

nghiền ép những con quỷ dưới cấp bậc Quỷ Tướng.

Thật không ngờ, tôi lại trong họa được phúc.

Từ ngôi nhà bỏ hoang bước ra, tôi vượt qua một mảnh rừng cây đầy Hắc Hoả Thảo, loại thực vật quỷ dị này trông giống như loại cỏ thông thường, nhưng chỉ cần chạm vào sẽ bị thiêu đốt thành ngọn lửa đen.

Tôi dùng phù chú thiêu hủy Hắc Hoả Thảo, đốt toàn bộ con đường thành một màu đen kịt. Khi ra khỏi rừng cây, tôi nhìn thấy một tòa thành từ xa.

Mỗi tầng địa ngục đều có nhiều Quỷ Vương, bọn họ phân chia lãnh địa. Trong trí nhớ của tôi, xung quanh Mộ Sơn Lạc này là lãnh địa của Việt Trạch Quỷ Vương.

Mỗi Quỷ Vương đều có thành trì và động phủ của mình, kiến trúc phần lớn là màu đen, nổi bật phía sau là bầu trời đỏ rực, nhìn rất khiếp sợ.

Tôi bỗng nghe tiếng bước chân dồn dập, vội vàng trốn sau một cây đại thụ, thấy một đội quân đang chạy nhanh đến.

Đó là quỷ binh dưới trướng Việt Trạch Quỷ Vương, mặc khôi giáp đen có ký hiệu là cái đầu con hổ màu đen.

Lúc trước khi còn ở Địa Ngục, tôi được nghe chuyện của Việt Trạch Quỷ Vương khi còn sống từng đánh chết một con hổ, được triều đình nhân gian phong làm tướng quân diệt Hổ.

Đám quỷ binh này cưỡi trên lưng những con sói Địa Ngục, những con sói này cao khoảng hai mét, mắt đỏ, mỗi bữa ăn một ác quỷ, chỉ có thế lực lớn như Quỷ Vương mới có thể nuôi nổi đám kỵ binh sói như vậy.

Tôi có chút lo lắng, giáo quan của đội kỵ binh Địa Lang là Quỷ Tướng, với thực lực bây giờ của tôi, muốn đối phó cả Quỷ Tướng cùng nhiều quỷ binh như vậy là không thể.

Đội kỵ binh dường như muốn vào rừng, giáo quan giơ tay lên, toàn đội dừng lại, hắn nhìn khắp bốn phía, ánh mắt bỗng dừng vào cây đại thụ nơi tôi ẩn nấp.

Không khí im lặng, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, lại nghe tên giáo quan nói: “Đi.” Cả đội binh sĩ mau chóng đuổi theo, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chưa kịp bình tĩnh lại, bỗng nghe tiếng dã thú kêu gào, tôi quay đầu lại, nhìn thấy tên giáo quan hướng tôi lao đến, bắt lấy tay tôi đặt lên lưng sói, cao giọng nói: “Trở về thành!”

Mặt tôi tái nhợt nằm trên lưng sói, một đường xóc nảy khiến tôi suýt nôn ra. Chờ đến khi vào trong thành, bọn họ đưa tôi vào động phủ của Việt Trạch Quỷ Vương.

Động phủ như một cung điện nguy nga được xây trên vách núi cheo leo, đám kỵ binh nhảy xuống lưng sói, giáo quan vác tôi lên vai bước vào sảnh lớn.

Tôi bị ném mạnh xuống đất, đầu óc choáng váng, thầm mắng: những tên quỷ binh này thật thô lỗ.

“Điện hạ,” giáo quan cao giọng nói, “đây là con mồi hôm nay.”

Tôi từ dưới đất bò dậy, ngước đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông ngồi trên cái ghế màu đen ở phía trên cao, ánh mắt lạnh lùng. Thân hình hắn cao lớn, râu quai nón, nhưng khuôn mặt ngay ngắn dáng vẻ đường đường, mặc trang phục đen giống thời Tần - Hán.

Tôi mau chóng cúi đầu, nhớ lại kiếp trước tôi từng trấn áp Hắc Thời Quỷ Vương phản loạn của tầng thứ ba Địa Ngục, lúc đó Việt Trạch Quỷ Vương xuất binh giúp bình loạn, chúng tôi từng gặp một lần, tuyệt đối không thể để hắn nhận ra.

Quỷ Vương trợ giúp Trấn Ngục quân bình loạn có nhiều lợi ích, Thiên Đạo khen thưởng, tu luyện dễ dàng, có thể đạt được địa bàn đối phương, cớ sao không làm.

Việt Trạch Quỷ Vương đứng lên, bước từng bước đến trước mặt tôi, tôi vội quay mặt đi liền bị hắn nắm lấy cằm, ép tôi nhìn thẳng.

Cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“Cô tên gì?” Hắn trầm giọng hỏi.

Tôi ngậm miệng không nói, hắn lạnh giọng hơn: “Trả lời.”

Tôi chỉ vào cổ họng, lắc đầu.

“Cô là người câm?” Việt Trạch Quỷ Vương nheo mắt, “Ta đã gặp cô ở đâu chưa?”

Tôi vội vàng lắc đầu, nói nhảm, tôi sao dám thừa nhận chứ.

Mặc dù kiếp trước chúng tôi từng hợp tác, tôi là Phi Viêm tướng quân của Trấn Ngục quân, tương đương với trưởng giám ngục, họ là thủ lĩnh của đám tù nhân, có tù nhân nào không hận trưởng giám ngục?

“Cô rất giống một cố nhân.”

Tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hít một hơi thật sâu, mỉm cười với hắn, lắc đầu, Việt Trạch Quỷ Vương đứng thẳng lên, nói với giáo quan: “Lý Tĩnh, cô ấy có giống Phi Viêm tướng quân không?”

Da đầu tôi tê dại, hận không thể chôn đầu mình xuống đất.

Quỷ Vương quả không hổ danh là Quỷ Vương, trí thông minh của hắn thực sự rất cao. Chẳng lẽ hôm nay tôi định phải chết ở đây sao?

“Đúng là giống nhau đến mấy phần,” Lý Tĩnh lạnh lùng nói. “Chính vì cô ta trông giống Phi Viêm tướng quân, nên thuộc hạ mới đưa về hiến cho điện hạ.”

Việt Trạch Quỷ Vương sờ râu quai nón như có điều suy tư: “Rất tốt, ta rất hài lòng. Lý Tĩnh, ngươi làm rất tốt.”

“Đa tạ điện hạ khích lệ.”

“Lui ra đi.”

Sau khi Lý Tĩnh rời đi, Việt Trạch Quỷ Vương ngoắc tay, vài nữ quỷ xinh đẹp tiến đến. Các cô ấy mặc những bộ váy mỏng màu đỏ sậm, thân hình quyến rũ khiến người nhìn như máu dồn lên não.

“Mang cô ấy xuống dưới trang điểm thật kỹ, để cô ấy mặc bộ áo giáp đó.”

Bộ áo giáp? Tôi có phải nghe lầm không?

Mấy nữ quỷ xinh đẹp kéo tôi vào phòng tắm tẩy rửa cơ thể. Bể tắm rộng như bể bơi, bên trong chứa đầy các loại cánh hoa đủ màu sắc.

Bọn họ kéo tôi vào bồn tắm, tỉ mỉ chà rửa từng chút một. Khi tôi bước ra khỏi bồn tắm, nhìn thấy bộ áo giáp màu vàng để trên kệ.

Tôi choáng váng ngay lập tức. Đây không phải là bộ áo giáp tôi mặc trước đây sao?

Không, không đúng.

Nhìn kỹ lại thì bộ giáp này giống hệt bộ của tôi, nhưng chỉ là đồ bắt chước. Bộ giáp thật của tôi, ngoài tôi ra, không ai có thể mặc được.

“Mời mặc vào,” một nữ quỷ cung kính nói.

Tôi không thể làm gì hơn đành phải mặc bộ giáp vào. Nhìn mình trong gương có chút hoảng hốt, như thấy lại mình ở kiếp trước. Dưới chân là ngọn lửa xanh, kim giáp cùng áo khoác sáng rực trong ngọn lửa, nơi tôi đi qua, mọi ma quỷ đều cúi đầu.

Tôi rốt cuộc vì lý do gì mà phải chuyển thế tái sinh đây?

Tôi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, xoay người lại, Việt Trạch Quỷ Vương đã đứng trước mặt tôi.

Các nữ quỷ đều lui xuống. Việt Trạch Quỷ Vương nhìn tôi thật sâu, trong mắt không giấu đi sự si mê.

Hắn vươn tay ra, những ngón tay chai sạn nhẹ lướt trên má tôi, khiến tôi run rẩy.

“Lâm…” Hắn lẩm bẩm tên tôi, tôi rùng mình lùi lại một bước, hắn lập tức kéo tôi trở về.

“Lâm, có còn nhớ món đồ ta từng tặng cô không?” Hắn thấp giọng hỏi.

Tôi ngẩn ra. Hắn đã từng tặng tôi đồ gì sao? Tôi tại sao không nhớ gì vậy?

Tôi vắt óc suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, sau khi tiêu diệt Hắc Thời Quỷ Vương, Việt Trạch đã từng tặng tôi một cây trường mâu, nói đó là bảo vật thượng cổ lấy từ bảo khố của Hắc Thời.