Cô Gái Địa Ngục

Chương 305: Vì em huyết tẩy trần gia




“Thế sự vô thường,” tôi nói, “Hết thảy đều là ý trời.”

Lão thở dài: “Có lẽ đây thật là ý trời. Khi ta rời bỏ Thất Nương, ta còn lấy đi một vài thứ từ Khương gia. Những vật đó là nền tảng quan trọng để phục hưng Trần gia. Ngươi nói đúng, ta là một kẻ cặn bã triệt để, tất cả những gì xảy ra hôm nay đều là do tội trạng của ta.”

Tôi cảnh giác nhìn lão. Tôi không tin rằng lời nói của một kẻ sắp chết lại có thể thiện lương. Với tính cách của lão, tuyệt đối không chịu chết dễ dàng như vậy. Vì mạng sống, lão có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

“Tiểu Lâm à, đã như vậy, ta sẽ làm một kẻ ác triệt để.” Lão vươn tay, tôi cảm nhận được một lực lượng khổng lồ đẩy tôi bay lên, đập mạnh vào tường. Tôi nghe tiếng xương sườn mình gãy từng chiếc một. Sau đó lại buông tay, tôi trượt xuống tường nằm rạp trên đất, toàn thân đau đớn như bị xe tải cán qua, không thể nhúc nhích.

“Người đâu!” Lão gọi lớn.

Trần Lăng mở cửa bước vào: “Ba … gia chủ, xin phân phó.”

Trần Hoành Thời nói: “Nó đã ăn độc dược, con đem xuống rút khô máu trong cơ thể nó, sau đó loại bỏ độc tố, lấy ra máu thuần khiết.”

“Vâng.” Trần Lăng đáp, tiến tới nắm lấy cánh tay tôi kéo đi như kéo một con chó chết.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên hai tiếng rên la. Trần Hoành Thời và Trần Lăng giật mình, Trần Hoành Thời cao giọng hỏi: “Đến chính là vị nào? Vì sao không ra gặp mặt?”

Lời chưa dứt, Trần Lăng đã bay ra ngoài, xương sườn gãy đâm xuyên qua phổi, hắn ho khan mãnh liệt, ho ra rất nhiều máu tươi.

Giọng Trần Hoành Thời lạnh như băng: “Bằng hữu, có thể vào được phòng ngủ của ta, tính ra cũng có chút bản lĩnh. Nhưng người không mời mà tới lại tấn công con trai của ta, chỉ sợ có chút quá phách lối.”

“Ông bắt cóc người phụ nữ của tôi, còn dám tổn thương cô ấy, hôm nay tôi sẽ huyết tẩy Trần gia, vì Lâm Lâm báo thù.”

Trần Hoành Thời cười ha ha: “Muốn huyết tẩy Trần gia, ngươi chưa đủ đạo hạnh.”

“Thật sao?” Chu Nguyên Hạo đứng chắn trước mặt tôi. Từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, một đám người cao thủ của Trần gia với thực lực từ ba đến ngũ phẩm xông vào.

Anh lạnh lùng nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Một đám ô hợp.”

Dứt lời, từ thân thể anh bắn ra một lực lượng cường đại đẩy bay đám người kia ngã xuống trong sân, từng người thất khiếu chảy máu, dù không chết nhưng bị nội thương rất nặng.

“Ngươi!” Trần Hoành Thời ánh mắt như đao, “Thằng nhóc, lá gan ngươi lớn thật, ngươi không sợ ta đánh cho hồn phi phách tán sao?”

Chu Nguyên Hạo nhếch môi: “Tu vi ông lục phẩm, ở Hoa Hạ xác thực coi là đỉnh cao, nhưng ông bị nguyền rủa ăn mòn không dám sử dụng pháp lực. Một khi cưỡng ép sử dụng sẽ khiến thân thể sụp đổ. Không tin, ông có thể thử xem.”

Trần Hoành Thời hung tợn nhìn hai người chúng tôi, ánh mắt như một con hung thú hận không thể lăng trì xử tử cả hai. Chu Nguyên Hạo cười lạnh, quay người ôm lấy eo tôi lao ra khỏi viện. Một đám người Trần gia vây quanh, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài rất giống ba tôi. Đó là Trần Tịnh, con trai trưởng của Trần Hoành Thời với vợ sau, người thừa kế Trần gia.

Thực lực của hắn cũng rất mạnh, đạt đến Tứ Phẩm đỉnh phong, có thể đột phá Ngũ Phẩm bất cứ lúc nào. Chu Nguyên Hạo rút ra dây roi Hắc Long Quang, quất ngang một cái tạo thành những đóa hoa lôi điện rực rỡ trong đêm. Những nơi lôi điện đi qua, bọn Trần gia bị cháy đen, ngã rạp thành từng đống lớn.

Lúc này, Chu Nguyên Hạo toàn thân quỷ khí cuồn cuộn, hai mắt đầy tia máu đứng giữa không trung như sát thần giáng lâm. Những kẻ còn lại sợ hãi, cầm vũ khí nhưng do dự không dám tiến lên.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy nguy hiểm, nói với Chu Nguyên Hạo: “Có tay bắn tỉa.”

Lời chưa dứt, tiếng xé gió vang lên, Chu Nguyên Hạo nghiêng đầu tránh viên đạn xuyên giáp, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ. Viên đạn dừng lại giữa không trung một chút, rồi quay đầu bay về phía tay bắn tỉa, bắn xuyên trán hắn trước khi hắn kịp phản ứng.

Chu Nguyên Hạo cúi đầu nhìn bọn Trần gia, chỉ một ánh mắt đã khiến họ lùi lại mấy bước. Trần Tịnh rút trường kiếm, hô lớn: “Ngươi là ác quỷ, Trần gia không phải là nơi ngươi có thể ngông cuồng!”

Dứt lời, hắn giơ kiếm lao tới. Tôi nói bên tai Chu Nguyên Hạo: “Đánh cho tàn phế là được, đừng đánh chết.”

Anh mỉm cười: “Yên tâm đi.”

Trần Tịnh dù là người thừa kế Trần gia nhưng cũng không thể so sánh với Chu Nguyên Hạo. Hắn thầm kinh hãi, Chu Nguyên Hạo chỉ là Nhiếp Thanh Quỷ, nhưng thực lực thì vượt xa cấp bậc đó.

(Anh giấu nghề đó nha, tuổi gì so với anh)

“Ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh sao?” Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói. Trần Tịnh hừ lạnh, bảo kiếm trong tay hắn dưới ánh trăng rung rinh, hóa thành mười hai đạo kiếm quang đâm tới.

Tôi biến sắc, cao giọng nói: "Tôi từng thấy trong sách của bà nội, Thanh kiếm này chính là thanh kiếm Lưu Vân của Khương gia chúng tôi!”

Chu Nguyên Hạo cưng chiều nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ lấy lại cho em.”

Dứt lời, anh giơ tay lên, mười hai đạo kiếm quang đang trước mặt anh đột nhiên dừng lại, chỉ cần một giây, mười hai vệt sáng đó đã tan thành mây khói.

Trần Tịnh biến sắc, Chu Nguyên Hạo quất một roi vào lồng ngực hắn, khiến bên trong cơ thể hắn bị rách nát, nặng nề ngã rầm xuống đất, tạo ra một vết rách sâu khoảng một mét.

Hắn nằm bất động, như bị một chiếc xe tải lớn cán ép qua.

Chu Nguyên Hạo từ trên cao nhìn xuống, nói: “Hôm nay nhờ Lâm Lâm nên ta không giết ngươi. Nhưng nếu gặp lại, ngươi sẽ không được may mắn như thế đâu.”

Anh nhìn những kẻ Trần gia khác, những người đó hai mặt nhìn lẫn nhau, âm thầm cắn răng. Trần gia luôn luôn tuân thủ kỷ luật nghiêm ngặt; nếu bọn họ chạy trốn hôm nay, cả gia đình bọn họ đều không thể tránh được sự trừng phạt nghiêm khắc.

Bọn họ hét lớn rồi bỏ chạy, Chu Nguyên Hạo cười khinh bỉ: “Những con châu chấu chạy rồi!”

Roi Hắc Long Quang lao qua, chỉ trong ít phút, cuộc chiến kết thúc, trong viện tràn ngập những người bị thương, khắp nơi khói mù xanh lượn lờ.

“Bọn chúng chưa chết.” Chu Nguyên Hạo nói với tôi, “Tất cả đều bị thương nặng, Trần gia sẽ phải chi rất nhiều tài sản và nguyên liệu để chữa trị cho bọn họ.”

Da mặt tôi run lên hai cái. Chiêu này của Chu Nguyên Hạo đúng là đủ độc, những kẻ đã chết chỉ cần một khoản chi trợ cấp là đủ, còn những kẻ không chết thì sẽ bị tàn phế. Vậy là tàn nhẫn đến cùng.

Chu Nguyên Hạo ôm lấy tôi, chúng tôi trở về phòng ngủ. Trần Hoành Thời không ra tay mặc dù con trai lớn của mình bị thương nặng như vậy, điều này cho thấy lão là một người không có lòng thương xót cho bất cứ ai.

“Lâm Lâm, về lão già này, em muốn xử lý như thế nào?” Chu Nguyên Hạo hỏi tôi.

Tôi nhìn lão lạnh lùng nói: “Để lão tự sinh tự diệt đi, lão đã sắp bước vào trong Địa Ngục.”

“Được.” Chu Nguyên Hạo cho tôi một viên đan dược chữa thương, “Chúng ta về nhà.”

“Đợi đã.” Trần Hoành Thời bỗng lên tiếng, “Ở đây, có một vật quý giá của Khương gia.”

Tôi dừng lại, quay đầu nhìn về phía lão. Lão tiếp tục: “Món đồ đó là mộ tổ của Khương gia.”

“Cái gì?” Tôi nheo mắt lại.

Trần Hoành Thời nói: “Khi trước ta chưa có thiên phú cao, Thất Nương đã giúp ta thay xương đổi tuỷ, đưa ta đến một ngôi mộ cổ. Trong ngôi mộ cổ đó có nhiều quan tài, đều là các thế hệ người thừa kế của Khương gia. Trong mộ còn chứa đầy linh khí quý giá, mà ta cho đến giờ chưa từng thấy ở đâu khác. Trong mộ cổ có một nguồn suối tràn đầy linh khí, ngâm thân thể trong đó ba ngày ba đêm có thể tẩy tinh phạt tuỷ. Ta đã ngâm mình trong suối đó ba ngày ba đêm mới có thể đạt được thiên phú như hiện tại. Nếu ở trong ngôi mộ cổ đó tu luyện, có thể đạt tốc độ cao gấp ba lần so với bình thường.

Dừng một chút, lão nói thêm: " chỉ cần ngươi cho ta máu của ngươi, giúp ta chữa khỏi lời nguyền, ta sẽ chỉ cho ngươi vị trí của mộ tổ Khương gia.”

Tôi cười lạnh: “Nếu như đúng là như vậy, sao ông không để con cháu của Trần gia đi hưởng thụ?”

Trần Hoành Thời thở dài: “Ngôi mộ kia chỉ có thế hệ hậu nhân của Khương gia mới có thể mở ra. Thất Nương còn đặt pháp thuật bảo vệ cửa mộ, nếu ta dám bước vào một bước, lời nguyền sẽ ngay lập tức phát tác. Ta đã để một số hậu bối của mình thử đi, nhưng… không ai có thể sống sót để quay về.”