Edit: Frenalis
Khúc Gia Kỳ còn chưa kịp nói gì, tôi đột nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào cô ta, hỏi: "Khúc Gia Kỳ, ngay từ đầu khi tiếp cận tôi, có phải cô đã có âm mưu?"
Ánh mắt Khúc Gia Kỳ dừng lại trên người tôi, trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy trong mắt cô ta có một tia hận ý cùng... đố kỵ.
Đúng vậy, là đố kỵ.
Vào lúc ấy, tôi chợt hiểu ra tất cả.
Tôi bật cười, trong tiếng cười chất chứa nỗi chua xót và đau đớn: "Tôi thật ngu ngốc, vậy mà từng coi cô là bạn tốt nhất."
Khúc Gia Kỳ lạnh lùng liếc nhìn tôi: "Thật không hiểu, một người ngu xuẩn như cô, tại sao anh ấy lại tốt với cô như vậy."
Tim tôi như bị bóp nghẹt, cười lạnh nói: "Phải, phải, coi như tôi mù mắt."
Trương Xương Thuận mặt mày sầu khổ, nói: "Gia Kỳ, dù con làm gì, con vẫn là con gái ta, về nhà với ta đi."
"Chậm đã." Chưởng môn phái Lao Sơn, Cao Thanh Long lên tiếng, "Trương chưởng môn, chuyện nội bộ phái Mao Sơn chúng ta không muốn nhúng tay, nhưng con gái nuôi của ông đã châm ngòi quan hệ hai phái, còn giết chết Đức Tâm đại sư của Ngũ Đài Sơn, món nợ này, e là không thể bỏ qua."
"Đúng vậy!" Một vị hòa thượng trung niên của Ngũ Đài Sơn bước ra, nghiêm nghị nói, "Trương chưởng môn, Đức Tâm sư thúc bị giết oan uổng, ông còn bao che yêu nữ này, chẳng lẽ muốn đối đầu với Ngũ Đài Sơn chúng ta sao?"
"Yêu nghiệt này, còn nói nhảm với nó làm gì, chúng ta phải báo thù cho Đức Tâm sư thúc!" Một hòa thượng trẻ tuổi hét lớn, rút ra một ống kinh luân, kinh văn trên ống sáng lên, hóa thành một luồng kim quang bắn về phía Khúc Gia Kỳ.
Kim quang bao phủ Khúc Gia Kỳ, vô số kinh văn xoay chuyển, cô ta hét lên thảm thiết ngã xuống dưới kim quang, khói đen bốc lên nghi ngút, dường như vô cùng đau đớn, lăn lộn trên mặt đất.
Khúc Gia Kỳ trước đây rất được yêu quý ở phái Mao Sơn, các sư huynh đều rất thích cô ta, giờ thấy cô ta đau khổ, ai nấy đều quay mặt đi không đành lòng nhìn.
"Dừng tay!" Trương Xương Thuận đột nhiên ném phất trần ra, đánh vào kim quang, kim quang lập tức tan vỡ, vị hòa thượng niệm kinh lùi lại mấy bước, tức giận nói: "Trương chưởng môn, ông muốn làm gì?"
Trương Xương Thuận thở dài: "Gia Kỳ dù sao cũng là con gái nuôi của tôi, là tôi dạy dỗ không tốt, mọi hành động của nó hôm nay, tôi đều phải chịu trách nhiệm."
Các hòa thượng Ngũ Đài Sơn tức giận hỏi: "Ông muốn chịu trách nhiệm thế nào?"
Trương Xương Thuận đột nhiên nghiêm mặt, vung tay đánh một chưởng vào ngực mình.
"Sư phụ!" Trương Hoành Thái liều mạng lao tới ngăn cản, nhưng đã quá muộn, chưởng lực đánh thẳng vào ngực ông ta, tiếng xương gãy vang lên, ngực Trương Xương Thuận lõm xuống, ông ta phun ra một ngụm máu tươi, nhìn về phía Ngũ Đài Sơn: "Như vậy, có được không?"
Chưởng này không chỉ gây nội thương ngoại thương, mà còn hủy hoại gần hai mươi năm tu vi của ông ra, thực lực tụt xuống Tứ Phẩm.
Trước kia tu vi tôi còn kém, nên không biết trước đây ông ta mạnh đến mức nào, nhưng ít nhất cũng là ngũ - lục phẩm.
Phải biết, người tu đạo càng lên cao càng khó, từ ngũ - lục phẩm ngã xuống, muốn leo lên lại muôn vàn khó khăn.
Có thể nói, một chưởng này đã chặt đứt con đường tu hành của ông ta.
Các hòa thượng Ngũ Đài Sơn thấy vậy cũng không tiện nói gì thêm, Khúc Gia Kỳ mở to mắt nhìn, dường như không thể tin nổi, người ba nuôi đã hại chết ba ruột lại có ý đồ bất chính với mẹ mình, vậy mà lại tự phế tu vi để cứu mạng mình.
Cô ta hét lên: "Ai cần ông cứu? Tôi thà chết chứ không cần ông cứu!" Dứt lời, cô ta ngửa đầu rống lên một tiếng như dã thú, gương mặt biến đổi dữ tợn, mắt đỏ ngầu như chuông đồng, hung hăng lao về phía Trương Xương Thuận.
Trương Xương Thuận quay lại, lấy ra một chiếc bình ngọc, mở nắp bình, Khúc Gia Kỳ kinh hãi muốn quay đầu bỏ chạy nhưng đã muộn, liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị một lực hút mạnh mẽ kéo vào, hóa thành một sợi nhỏ bị hút vào trong bình.
Cao Thanh Long cười lạnh: "Hóa ra là chí bảo của Mao Sơn – Dương Chi Ngọc Bình, Trương chưởng môn, ông vì bao che cho con gái, thật đúng là chịu chơi."
Tôi thầm nghĩ, Dương Chi Ngọc Bình, chẳng lẽ có liên quan gì đến Dương Chi Ngọc Tịnh trong "Tây Du Ký"?
Trong tiểu thuyết, chiếc bình ấy cũng có thể hút người vào trong, chỉ cần gọi tên người đó và người đó đáp lại.
Có lẽ, chiếc Dương Chi Ngọc Bình này chính là nguyên mẫu của Dương Chi Ngọc Tịnh trong tiểu thuyết cũng nên.
Trương Xương Thuận không để ý đến Cao Thanh Long, cất Dương Chi Ngọc Bình vào tay áo rộng thùng thình của mình, xoay người đến trước mặt chưởng môn phái Hoa Sơn, đại sư Vĩnh Đức của Thiếu Lâm Tự và các gia chủ, chắp tay nói: "Chư vị, hung thủ giết Đức Tâm đại sư đã bị tôi bắt, nhưng hiện giờ còn một câu đố."
Ông ta dừng lại một chút, nói: "Thanh kiếm Côn Ngô, rốt cuộc đã đi đâu?"
Mọi người nhìn nhau, Cao Thanh Long càng không nể mặt mũi nói: "Trương chưởng môn, đừng có ăn cướp rồi còn la làng, Côn Ngô kiếm chẳng phải ở trong tay con gái của ông sao? Ông thật giỏi tính toán, tự đánh mình một chưởng, đổi lại được Côn Ngô kiếm, món hời này thật béo bở."
Mọi người nghe xong đều nhìn ông ta với ánh mắt nghi ngờ, ông ta nói: "Gia Kỳ hiện đang ở trong chiếc bình ngọc này, Côn Ngô kiếm là pháp bảo ngũ đẳng, bình ngọc này cũng là ngũ đẳng, nó không thể nào hút được pháp bảo cùng cấp."
Lúc này tôi mới nhớ ra, trong sách của bà nội có nói, kỳ thật bất kể là pháp bảo, phù lục, đan dược hay công pháp, đều có đẳng cấp, cửu đẳng thấp nhất, nhất đẳng cao nhất, chỉ là giới tu đạo hiện đại có rất nhiều thứ đã thất truyền, các tu sĩ sử dụng đồ vật đều là thứ thấp kém, nên cũng không mấy ai nhắc đến đẳng cấp của chúng.
Vĩnh Đức đại sư của Thiếu Lâm Tự chắp tay trước ngực, nói: "Trương chưởng môn nói phải, trong chúng ta, còn có một đồng bọn của Khúc Gia Kỳ?"
"Đúng vậy." Tôi bước tới nói lớn, "Khúc Gia Kỳ đúng là có một đồng bọn, thực lực hắn rất mạnh, lại rất giỏi ẩn nấp, ẩn nấp rất sâu."
Lý chưởng môn phái Hoa Sơn nói: "Cô Khương, chẳng lẽ cô biết đồng bọn này là ai?"
Cao Thanh Long cười lớn: "Cô mới bao nhiêu tuổi, thực lực đến đâu? Những chuyện mà chúng tôi, những bậc tiền bối này còn không nhìn thấu, cô lại biết? Đừng có khoác lác."
Khóe miệng tôi nở một nụ cười bí hiểm, đưa tay chỉ vào một người trong đám đông: "Đồng bọn của Khúc Gia Kỳ chính là..."
Mọi người đều hoảng sợ nhìn tôi, dường như lo lắng ngón tay tôi sẽ chỉ vào mình.
"Kẻ đó chính là..." Tôi cố ý làm mọi người hồi hộp, rồi đột ngột quay người, chỉ vào một người, nói: "Chính là ông! Ông là đồng bọn của Khúc Gia Kỳ!"
Mọi người theo hướng tay tôi nhìn sang, đều lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ.
Người bị tôi chỉ ra, vậy mà là chưởng môn phái Lao Sơn, Cao Thanh Long.
Cao Thanh Long sững sờ, rồi hừ lạnh: "Vớ vẩn! Thật là trò cười cho thiên hạ, tôi đường đường là chưởng môn Lao Sơn, sao lại là đồng bọn của Quỷ Vương?"
Lý chưởng môn cũng nói: "Cô Khương, có phải cô nhầm lẫn rồi không? Cao chưởng môn luôn căm ghét cái ác, không thể nào cấu kết với Hiên Huyền làm chuyện xấu."
Tôi mỉm cười: "Lý chưởng môn, Cao chưởng môn đúng là người chính phái, sẽ không đầu nhập Quỷ Vương, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, ông ta thật sự là Cao chưởng môn."
Sắc mặt mọi người thay đổi, Lý chưởng môn kinh hãi: "Ý cô là, ông ta không phải Cao chưởng môn thật?"
Cao Thanh Long hừ lạnh: "Nói hươu nói vượn, nói ta không phải Cao Thanh Long, cô có bằng chứng gì?"
Tôi chậm rãi bước đến trước mặt ông ta, mỉm cười, dùng giọng cực thấp nói: "Gần hai ngàn năm trước, ngươi đầu thai làm một vương tử Tiên Ti tung hoành ngang dọc, có lần ngươi giả làm Thiền Vu Hung Nô, ngươi còn nhớ, ta đã vạch trần ngươi thế nào không?"
Sắc mặt Cao Thanh Long biến đổi dữ dội, hai tay ông ta lật lại, một luồng hắc khí xuất hiện trước mặt tôi, hóa thành vòng xoáy đen muốn hút tôi vào đó rồi nghiền nát.
Quỷ khí nồng đậm tràn ngập khắp đại điện, mọi người đều lộ vẻ kinh hãi, khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Chu Nguyên Hạo xuất hiện trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, lắc mình một cái đã dịch chuyển ra mấy chục mét, vòng xoáy đen vồ hụt, đánh về phía mấy tu sĩ gần Cao Thanh Long.
Mấy tu sĩ gần đó bị hút vào, phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi phun ra từ vòng xoáy đen kịt.
"Ngươi, ngươi là kẻ giả mạo!" Lý chưởng môn kinh hãi nói, các đệ tử sau lưng Cao Thanh Long cũng nhanh chóng tản ra, đại đệ tử Thanh Huyền tức giận quát: "Ngươi đã làm gì sư phụ ta?"
Tôi nở nụ cười đắc ý, năm đó Hiên Huyền trốn khỏi Địa Ngục, tôi đã rắc một loại bột hiện hình lên người hắn, khiến hắn phải lộ nguyên hình.
Nhưng, loại bột hiện hình đó cần phải có một số dược liệu đặc biệt của Địa Ngục, mà hiện tại tôi không có trong tay.
Vì vậy, tôi chỉ định hù dọa hắn một chút, không ngờ dù tôi đã đầu thai chuyển thế lâu như vậy, dư uy vẫn còn, chỉ một câu nói đã khiến Hiên Huyền lộ ra chân tướng.
Cao Thanh Long bỗng nhiên cười âm hiểm, dung mạo của hắn bắt đầu biến đổi nhanh chóng, từng chút một biến thành một thanh niên tuấn mỹ khoảng hai mươi lăm tuổi, chỉ là giữa hai hàng lông mày toàn là vẻ ti tiện và âm hiểm.
"Chư vị, hoan nghênh đến động phủ của ta." Hiên Huyền thân hình lóe lên, xuất hiện trên vương tọa màu đen, dang hai tay cười nói: "Ta đã chuẩn bị nghi thức đón tiếp long trọng cho chư vị, với tất cả sự hiếu khách của chủ nhà."
"Khốn kiếp!" Thanh Huyền gầm lên, "Trả lời ta, sư phụ ta đâu?"
"Sư phụ ngươi?" Hiên Huyền cười lớn, "Ta đã ở đây, sư phụ ngươi còn sống được sao?"
"A!" Thanh Huyền ngửa đầu gầm lên giận dữ, rút trường kiếm lao về phía Hiên Huyền.