Edit: Frenalis
Địa cung nhanh chóng được phái Hoa Sơn tiếp quản, Thiểm Tây dù sao cũng là địa bàn của họ.
Các đệ tử Hoa Sơn vào địa cung, liếc mắt đã nhận ra đây là động phủ của một người tu đạo hoặc quỷ vật thời Thượng Cổ.
Họ phấn khích, phải biết rằng động phủ kiểu này rất hiếm gặp, bên trong chắc chắn có nhiều bảo vật.
Ban đầu phái Hoa Sơn muốn độc chiếm, nhưng lại không thể mở được cánh cửa thứ hai của địa cung. Dù đã dùng mọi cách, họ vẫn không thể vào được trung tâm địa cung.
Phái Hoa Sơn đành phải công bố thông tin, mời các cao nhân khắp nơi đến giúp mở cửa.
Ngũ Chỉ đại sư của Ngũ Đài Sơn là người tinh thông thuật cơ quan cổ đại. Sau khi đến nơi, ông ấy nghiên cứu địa hình địa cung rồi kinh hãi nói với mọi người, đây không phải động phủ của tu sĩ, mà là động phủ của một Quỷ Vương thời Thượng Cổ.
Không ngờ điều này lại khiến giới tu đạo càng thêm điên cuồng, bởi vì trong động phủ của Quỷ Vương, ngoài bảo vật nhân gian còn có thể chứa nhiều bảo vật đặc biệt của Địa Ngục.
Địa Ngục có tổng cộng mười tám tầng, trong đó không phải không có gì, mà là có rất nhiều kỳ trân dị bảo giàu linh khí. Chỉ là Địa Ngục không phải nơi ai cũng xuống được, nên bảo vật trong đó thường rất quý giá.
Tôi thầm thở dài, với tư cách là tướng quân trấn giữ Địa Ngục, nếu tôi có thể buôn bán bảo vật giữa Địa Ngục và nhân gian, có lẽ tôi đã trở thành người giàu nhất thế giới.
Mà nói ra thì kiếp trước tôi cũng đã làm không ít chuyện như vậy. Dù chỉ nhớ lại được một phần ký ức, nhưng tôi vẫn nhớ mình từng mang một số bảo vật từ Địa Ngục lên nhân gian để bán với giá cao, đồng thời cũng sưu tầm được không ít bảo vật, vàng bạc châu báu, đồ cổ và tranh chữ ở nhân gian.
Kiếp trước, tôi tuy không có động phủ nhưng có vài nơi cất giữ bảo vật. Mỗi lần rời đi, tôi đều cẩn thận niêm phong, để lần sau quay lại có thể sử dụng.
Sau này có cơ hội, tôi nhất định phải đi lấy những thứ đó. Tôi nhớ có một Bổ Thiên Nghiễn, được làm từ đá Bổ Thiên của Nữ Oa, và Thiên Huyền Mực từ tầng thứ chín của Địa Ngục, là mực do một con quái vật tên Thiên Huyền Mặc Ngư phun ra, tất cả đều là bảo vật để vẽ bùa.
Chính vì trong địa cung chắc chắn có nhiều bảo vật khó tưởng tượng nên mới thu hút tất cả người trong giới tu đạo ở Hoa Hạ đến đây.
Ngũ Chỉ đại sư đã tính toán kỹ lưỡng, ba ngày sau, dưới thời tiết và địa lợi thích hợp, cánh cửa thứ hai của địa cung sẽ mở ra. Đó là lý do tại sao những người tu đạo ở Hàn Sơn đang án binh bất động chờ đợi thời cơ.
Hiện tại, địa cung đang được canh giữ bởi tổ thứ ba của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X và người của phái Hoa Sơn, để tránh bị kẻ xấu xâm nhập phá hoại.
Tôi đang suy nghĩ, hai cha con Chu gia và cặp nam nữ kia lén lút đến hẻm núi Hoàng Hà, chắc chắn có âm mưu. Chẳng lẽ họ đã tìm được một con đường khác vào địa cung?
Đúng lúc đó, một bàn tay đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi. Tôi giật mình, nhanh chóng quay người lại, dao găm trong tay đâm thẳng vào cổ họng người kia.
Người đó nắm lấy tay tôi: "Tiểu Lâm, là anh."
Tôi nhìn kỹ lại, thì ra là Vân Kỳ.
"Vân Kỳ, sao anh lại ở đây?" Tôi liếc anh ta, "Anh theo dõi tôi sao?"
Vân Kỳ cười khổ: "Anh lo cho em, trong thành phố Hàn Sơn có nhiều người tu đạo, anh không muốn em gặp chuyện."
Tôi có chút bất đắc dĩ, anh ta nói cũng đúng.
Vân Kỳ nháy mắt với tôi: "Muốn đi xem không?"
Tôi nhẹ gật đầu, anh ta cười nói: "Xem anh."
Nói xong, anh ta bứt một cây cỏ lau bên bờ, ném xuống hồ, sau đó ôm eo tôi cùng nhau nhảy lên, lấy mũi chân điểm vào cây sậy, dùng linh lực điều khiển nó, nhanh chóng đuổi theo, tốc độ không thua gì ca nô.
Chúng tôi bám theo chiếc ca nô từ xa, không biết đi được bao lâu, hai bên đều là vách núi dựng đứng.
Bỗng nhiên, chiếc ca nô của hai cha con họ Chu dừng lại bên bờ. Bốn người xuống thuyền, lấy ra vài thứ giống súng ống từ trong túi, bắn lên vách đá. Mấy chiếc móc leo núi bắn ra, bám chắc vào vách đá.
Đầu dây bên kia được buộc vào người họ.
Bốn người lấy đà, nhanh chóng leo lên theo vách núi.
Chúng tôi dừng lại ở phía xa, nhìn họ leo đến một chỗ lõm vào trên vách núi. Chu Nguyên Chính khẽ vung tay, mấy sợi dây leo mọc ra từ cánh tay hắn, quất mạnh vào vách đá.
Rầm! Mấy tảng đá lớn rơi xuống, để lộ ra một hang động yên tĩnh. Bốn người tháo dây đi vào trong hang.
Tôi giật mình nói: "Không lẽ tôi đoán đúng? Đây là một lối vào khác của địa cung sao?"
Vân Kỳ cười: "Vào xem sẽ rõ."
Anh ta điểm mũi chân lên cây sậy, cả người bay lên như đang thi triển khinh công trên phim ảnh, lướt trên mặt nước mấy cái rồi lên bờ, sau đó nhanh chóng leo lên vách núi như đi trên đất bằng.
Đột nhiên tôi phát hiện ra điều gì đó, thấp giọng nói: "Bên trong có người."
Vân Kỳ nói: "Không phải người, hắn đã chết rồi, mà lại chết rất nhiều năm."
Chúng tôi bước vài bước vào trong hang động, thấy gần cửa hang có một thi thể. Thi thể đó rất kỳ lạ, mặc quần áo của khoảng hai ba mươi năm trước, trên mặt còn đeo một cặp kính gọng vàng.
Có vẻ như hắn đã chết nhiều năm, nhưng kỳ lạ là thi thể không hề phân hủy, thậm chí trên mặt còn có chút hồng hào như người còn sống.
Tôi tiến lại gần quan sát một hồi rồi nói: "Trước khi nhà họ Chu phá vỡ vách đá, nơi này đã bịt kín, làm sao hắn lại xuất hiện ở đây?"
Tôi im lặng một lúc, định đưa tay sờ lên người hắn thì bị Vân Kỳ ngăn lại. Anh ta nói: "Em là thân xác phàm thai, nên cẩn thận một chút, để anh."
Anh ta sờ soạng trên người xác chết một lúc, lấy ra một cuốn nhật ký từ trong túi áo hắn.
Chúng tôi mượn ánh trăng đọc lướt qua cuốn nhật ký. Theo đó, người đàn ông này là một giáo sư khảo cổ cách đây hơn ba mươi năm.
Hơn ba mươi năm trước, tầng ngoài của địa cung này đã từng được phát hiện, một đội khảo cổ đã được cử đến điều tra. Họ tình cờ mở được một lối đi ở tầng ngoài của địa cung, nhưng lối đi đó thực chất là một mê cung, bốn phương thông nhau, dẫn ra bên ngoài địa cung chứ không vào bên trong.
Họ bị lạc trong mê cung ở tầng ngoài của địa cung, không tìm được lối ra. Trên đường đi nhiều chuyện kinh khủng đã xảy ra, nội chiến, tàn sát, ăn thịt người. Vị giáo sư họ Mễ này, trong tình huống bất đắc dĩ cũng phải ăn thịt một đồng đội đã chết để sống sót.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không tìm được lối ra, kiệt sức ngã xuống, viết những dòng cuối cùng trong nhật ký, rồi tự sát bằng một lọ thuốc ngủ.
Đọc cuốn nhật ký này khiến tôi không khỏi xót xa. Đến chết, hắn cũng không ngờ rằng mình chỉ cách lối ra có một bức tường, cách sự sống chỉ trong gang tấc.
Vân Kỳ nói: "Hiện tại những người tu đạo kia vẫn chưa phát hiện ra mê cung ở tầng ngoài của địa cung. Hai cha con nhà họ Chu chắc là biết thông tin này nên mới đến đây tìm kiếm lối vào."
Tôi gật đầu: "Có lẽ cặp nam nữ kia biết điều gì đó." Tôi nhìn xuống thi thể, nói, "Tại sao sau bao nhiêu năm, thi thể vẫn không phân hủy?"
Vân Kỳ nheo mắt: "Không biết, có lẽ trong mê cung có thứ gì đó giúp bảo quản thi thể."
Chúng tôi không để ý đến thi thể đó nữa, lấy đèn pin soi đường bắt đầu đi vào mê cung. Vừa đi được hai bước, bỗng nhiên có ba tiếng "bộp bộp" vang lên, trước mắt bừng sáng.
Tôi và Vân Kỳ nhìn nhau: "Họ đã kích hoạt cơ quan!"
Trên tường mê cung, cứ cách năm mươi mét lại có một ngọn đèn, bên trong đèn chứa đầy dầu. Loại dầu này chính là dầu giao nhân trong truyền thuyết, có thể cháy mãi không tắt.
Vân Kỳ đưa tay bảo vệ tôi phía sau, thấp giọng nói: "Cẩn thận, trong mê cung này e là không yên ổn."
Vừa dứt lời, một chùm tóc đen từ trên tường chui ra quấn lấy tôi. Tôi phản ứng nhanh, vung tay chém đứt. Sợi tóc rơi xuống đất, vô số sợi tóc đen khác từ khắp nơi lao tới. Tôi cười lạnh: "Chiêu trò vặt vãnh."
Ngọn lửa xanh bùng lên từ cơ thể tôi, thiêu đốt những sợi tóc đen. Trong tiếng kêu thét chói tai, tóc đen nhanh chóng bị đốt sạch.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng sợ hãi .
-------------------o------------------