Cô Gái Địa Ngục

Chương 284: Tiểu nhân âm hiểm




Edit: Frenalis

Một đệ tử Phật gia đường đường chính chính mà lại chơi bài?

Đánh bạc hình như là điều cấm kỵ trong Phật giáo mà?

Thấy tôi ngạc nhiên, Vân Kỳ vừa nhấp trà vừa thấp giọng nói: "Vĩnh Thành là đệ tử nội môn của Ngũ Đài Sơn, có thực lực Tứ Phẩm cao cấp, lại chơi bài rất giỏi. Nghe nói ông ấy từng đến Ma Cao đánh bạc với một tay trùm nổi tiếng ở đó, khiến hắn phải bái phục nhận Vĩnh Thành làm sư phụ."

Tôi nhếch mép: "Là người xuất gia mà lại học đánh bạc, thật làm mất mặt Phật môn thanh tịnh của Ngũ Đài Sơn."

Vân Kỳ cười nhẹ: "Trong ván bài đó, Vĩnh Thành sư phụ đã thắng 230 triệu. Ông ấy dùng số tiền đó để lập một quỹ từ thiện, chuyên cứu giúp trẻ em mắc bệnh bạch cầu. Mỗi lần đánh bạc, ông ấy đều đem tiền thắng được quyên góp hết, nghe nói trong tài khoản ngân hàng của ông ấy chỉ có vài đồng, mỗi lần ra ngoài đều phải kiếm người ăn chực."

Tôi ngẩn người, rồi bật cười. Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Vĩnh Thành sư phụ cười nói: "Các cậu đều là người tu đạo, động tay động chân thật không hay, huống hồ bây giờ là xã hội văn minh, đừng làm phiền chính phủ. Tôi có một bộ bài poker, các cậu đánh một ván, một ván quyết định thắng thua. Ai thua thì phải xin lỗi đối phương, hai bên bắt tay giảng hòa. Còn ai thắng thì mời tôi ăn cơm, thế nào?"

Trong lòng tôi thầm cười, Vĩnh Thành sư phụ này đúng là đi ăn chực khắp nơi.

Thanh Huyền và Trương Hoành Thái nhìn nhau, cả hai đều thấy được chiến ý trong mắt đối phương.

"Được." Cả hai đồng thanh nói, "Vĩnh Thành sư phụ đã nói vậy, đương nhiên phải nể mặt ông. Luật chơi thế nào?"

"Chơi bài poker thì có nhiều cách lắm, nhưng tôi biết hai phái các người đều gia giáo nghiêm khắc, chắc chắn không quen đánh bạc. Vậy chúng ta chơi đơn giản thôi, so lớn nhỏ. Tôi sẽ chia bài, mỗi người rút ba lá, ai có điểm cao nhất thì thắng, được chứ?" Vĩnh Thành sư phụ nói.

Hai người không có ý kiến, Vĩnh Thành sư phụ bắt đầu chia bài. Chỉ thấy cổ tay ông ấy khẽ lật, bộ bài như có linh tính nhanh chóng nhảy múa trên cánh tay ông.

Trước đây tôi cứ nghĩ những màn chia bài trong phim "Đỗ Thần" đều là kỹ xảo điện ảnh, không ngờ lại có người làm được như vậy. Bộ bài như một con rồng trắng uốn lượn trên tay ông ấy, cuối cùng được chụm lại trong lòng bàn tay, rồi đặt xuống bàn.

Vĩnh Thành sư phụ cười khà khà: "Ai rút trước nào?"

Hai người nhìn nhau, Trương Hoành Thái nói: "Thanh Huyền sư huynh lớn hơn tôi hai tuổi, nên mời anh rút trước."

Thanh Huyền chắp tay: "Vậy tôi xin phép không khách sáo."

Nói xong, anh ta bước lên rút một lá bài, đặt xuống bàn. Mọi người nhìn xem, hóa ra là Át bích.

Những người của Lao Sơn lộ rõ vẻ vui mừng. Vĩnh Thành sư phụ nói: "Thằng nhóc, vận khí không tệ. Trương tiểu thiên sư, đến lượt cậu."

Trương Hoành Thái nói: "Không dám nhận xưng hô 'thiên sư' của Vĩnh Thành sư phụ, ông là trưởng bối, cứ gọi cháu là Hoành Thái."

Vĩnh Thành mỉm cười gật đầu.

Trương Hoành Thái cũng rút một lá, chỉ là lá 5 cơ.

Những người Mao Sơn ủ rũ. Vĩnh Thành sư phụ cười ha hả: "Đừng nản chí, còn hai lá nữa mà."

Đến lượt Thanh Huyền, anh ta rút một lá, lật ra là 7 rô.

Lại đến lượt Trương Hoành Thái, không ngờ anh ta cũng chỉ rút được 5 rô.

Sắc mặt những người Mao Sơn càng thêm khó coi. Chênh lệch sáu điểm, muốn lật ngược thế cờ ở vòng sau là rất khó.

Thanh Huyền có vẻ đắc ý rút thêm một lá bài nữa. Mọi người nhìn xem, sắc mặt lập tức thay đổi. Đó là lá Joker.

Lá Joker này, tính lớn nhỏ thế nào đây?

Trương Hoành Thái rút thêm một lá là 7 bích.

Những người Lao Sơn lập tức ồn ào, có người nói: "Ai chơi bài mà chẳng biết Joker là lá bài lớn nhất? Lá Joker này của đại sư huynh Thanh Huyền chắc chắn tính là lớn nhất."

"Đúng vậy, lần này chắc chắn chúng ta thắng!"

Bên phía Mao Sơn cười lạnh: "Bây giờ là so lớn nhỏ, không phải chơi đấu địa chủ. Còn Joker lớn nhất, sao không nói 2 đến 10 lớn luôn đi?"

Hai bên tranh cãi không ngừng. Trương Hoành Thái nói: "Vậy thì mời Vĩnh Thành sư phụ phân xử."

Vĩnh Thành sư phụ cười ha hả: "Theo luật chơi, nếu so lớn nhỏ thì Joker chắc chắn là nhỏ nhất, cho nên ván này, Mao Sơn thắng."

Vĩnh Thành sư phụ có uy tín trong giới tu đạo Hoa Hạ, ông ấy đã lên tiếng, những người Lao Sơn dù không phục cũng không dám nói gì.

Thanh Huyền ngược lại rất rộng lượng: "Thua thì thua, đã vậy thì xin lỗi thôi."

Anh ta bước lên nói với Trương Hoành Thái: "Trương tiểu đệ, lần này là chúng tôi sai, mong cậu lượng thứ."

Trương Hoành Thái đáp: "Tất cả đều là người tu đạo, lại cùng là người trong Đạo môn, đều là sư huynh đệ, chúng ta nên lấy hòa khí làm trọng."


Thanh Huyền gật đầu, đưa tay ra: "Vậy chúng ta bắt tay giảng hòa."

"Được." Trương Hoành Thái gật đầu, bắt tay anh ta.

Ngay khi hai người nắm tay nhau, Trương Hoành Thái đột nhiên biến sắc kêu lên một tiếng đau đớn, buông tay Thanh Huyền ra lùi lại mấy bước, nhìn xuống tay mình. Trên lòng bàn tay anh ta có một lỗ kim, xung quanh lỗ kim thâm đen, màu đen tím đó còn đang lan rộng ra.

Anh ta lập tức điểm mấy huyệt đạo trên tay để ngăn độc tố lan ra. Mọi người đều kinh hãi, sư đệ Mị Phong của anh ta tiến lên phẫn nộ quát: "Thanh Huyền, anh dám hạ độc sư huynh của chúng tôi!"

Thanh Huyền nhíu mày, một sư đệ bên cạnh anh ta cũng bước lên nói: "Đừng có vu khống! Thanh Huyền sư huynh của chúng tôi làm người ngay thẳng ai cũng biết, sao có thể làm chuyện bỉ ổi như vậy."

Mị Phong tức giận: "Sư huynh tôi bắt tay với anh ta thì bị kim đâm bị thương, trúng độc, đây là sự thật không thể chối cãi."

Thanh Huyền lấy ra một lọ sứ nhỏ từ trong túi áo, ngẩng đầu nói: "Trương tiểu đệ, tôi không hạ độc, đây là thuốc giải độc của Lao Sơn chúng tôi, cậu mau uống đi, giải độc quan trọng."

Mị Phong chắn trước mặt anh ta: "Đừng có giả vờ! Thuốc của Lao Sơn các người, chúng ta không dám uống."

"Mị Phong, cậu đừng quá đáng!" Các đệ tử Lao Sơn tức giận đồng loạt rút kiếm ra. Bên Mao Sơn thấy vậy cũng rút kiếm, tình thế căng như dây đàn, sắp sửa đánh nhau.

Quản lý khách sạn định đến can ngăn, thấy hai bên sắp đánh nhau thì sợ hãi bỏ chạy, nói với nhân viên bên cạnh: "Nhanh báo cảnh sát!"

Hai bên giương cung bạt kiếm, Vĩnh Thành sư phụ lại bước lên đứng giữa, nói: "Các cậu bình tĩnh đã. Bây giờ là xã hội pháp trị, đâu phải thời cổ đại chém giết bừa bãi. Nếu các cậu làm kinh động đến cảnh sát và quân đội, lúc đó sẽ khó mà kết thúc êm đẹp."

Mị Phong lớn tiếng: "Vĩnh Thành sư phụ, chúng cháu đều kính trọng ông, lời ông nói rất đúng, nhưng bọn họ ngang nhiên ra tay, không thể cứ thế bỏ qua được."

Vĩnh Thành sư phụ nói: "Còn hai ngày nữa trưởng bối của hai phái sẽ đến, cứ chờ họ đến rồi quyết định."

Một đệ tử Mao Sơn lo lắng kêu lên: "Vĩnh Thành sư phụ, e là đại sư huynh không trụ được đến lúc sư phụ chúng cháu đến."

Vĩnh Thành sư phụ giật mình nhìn lại, Trương Hoành Thái toàn thân đã chuyển sang màu đen, đang nằm co quắp trên mặt đất.

Mị Phong kinh hãi: "Các người làm gì vậy? Sao không cho đại sư huynh uống thuốc giải độc?"

"Đã uống rồi." Một đệ tử nói, "Nhưng không có tác dụng, ngay cả bí dược của Mao Sơn chúng ta cũng không có tác dụng."

Mị Phong quay đầu gầm lên với Thanh Huyền: "Thanh Huyền, anh làm hại đại sư huynh, tôi liều mạng với anh!" Nói xong, cậu ta rút kiếm lao tới.

Tôi cũng không thể ngồi nhìn được nữa, cứ như đang xem phim kiếm hiệp vậy, lập tức đứng lên cao giọng nói: "Dừng tay!"

Dứt lời, tôi lao đến trước mặt Mị Phong chộp lấy cổ tay cậu ta, nâng cánh tay lên, vỗ vào vai khiến cậu ta lùi lại mấy bước.

Mọi người kinh ngạc nhìn tôi. Mị Phong thấy mình bị một cô gái nhỏ đánh thì đỏ mặt xấu hổ, hỏi: "Cô là ai?"

"Hỏi lắm thế làm gì? Đại sư huynh của các cậu có cứu được không?" Tôi bước tới nắm lấy tay Trương Hoành Thái, mở bàn tay anh ta ra. Ở giữa lòng bàn tay có một vết thương hình con nhện, như vết nứt do mất nước, phần thịt bên trong đã thâm đen.

"Nếu tôi không nhìn lầm, đây không phải độc thường, mà là một loại độc tên 'Nhện Cỏ Đen', độc tính rất mạnh, người trúng độc sẽ nhanh chóng mất mạng."

"Nhện Cỏ Đen?" Vĩnh Thành sư phụ biến sắc, còn đám đạo sĩ trẻ thì nhìn nhau, chưa từng nghe qua loại độc này.

-------------------o------------------