Cô Gái Địa Ngục

Chương 268: Giết Khúc Gia Kỳ




"Thôi được, để chị gọi điện đã." Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho Chu Nguyên Hạo, Khúc Gia Kỳ lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên mặt cô bé biến sắc, hoảng hốt hô lên: "Họ đến rồi!"

Tôi tiến đến bên cửa sổ nhìn, mấy chiếc xe đen dừng trước nhà khách, Trương Hoành Thái và vài người đàn ông bước xuống xe, những người đó đều để tóc dài, chắc hẳn đều là đạo sĩ Mao Sơn.

"Chị Tiểu Lâm, giờ phải làm sao đây?" Khúc Gia Kỳ nghẹn ngào hỏi tôi. Tôi cắn răng, nắm lấy tay cô bé: "Đi theo chị."

Tôi kéo cô bé lên sân thượng. Cô bé khó hiểu nhìn tôi: "Chúng ta lên đây làm gì?"

"Đại sư huynh của em rất lợi hại, chắc chắn họ đã phong tỏa mọi lối ra của tòa nhà này." Tôi nghiêm mặt nói, "Muốn chạy, chỉ có đi đường này."

Cô bé nhìn theo hướng tay tôi chỉ, đó là mép sân thượng, không có bất cứ tay vịn nào cả.

Khúc Gia Kỳ không phải đứa ngốc, lập tức hiểu ý tôi, mắt mở to: "Chị, chị bảo là nhảy từ đây sang nóc tòa nhà bên cạnh sao?"

"Nóc tòa nhà bên cạnh thấp hơn toà nhà này, lại rất gần, chúng ta cố gắng một chút nhất định nhảy qua được." Tôi an ủi cô bé.

Sắc mặt Khúc Gia Kỳ rất khó coi, sợ hãi nhìn mép sân thượng, mặt trắng bệch nói: "Thật, thật sự phải nhảy sao?"

Tôi liếc mắt: "Nếu không em quay về kết hôn với Trương Hoành Thái đi."

"Em không muốn!" Khúc Gia Kỳ hít một hơi thật sâu, "Em liều mạng!"

Nói xong, cô bé nghiến răng, lấy đà rồi nhảy mạnh.

Không ngờ cú nhảy lại dễ dàng thành công, khi tiếp đất ở mép sân thượng bên kia, cô bé giơ tay ra hiệu chiến thắng với tôi, rồi vẫy tay gọi tôi qua.

Sau khi thăng lên Tam Phẩm, sự nhanh nhẹn của tôi đã vượt trội hơn trước, chỉ vài bước đã chạy đến mép sân thượng, lấy đà rồi nhẹ nhàng nhảy qua, vừa lúc thấy Trương Hoành Thái và mấy sư đệ xông lên sân thượng. Tôi kéo Khúc Gia Kỳ chạy vào hành lang.

May mắn là Trương Hoành Thái không canh gác ở tòa nhà bên cạnh, chúng tôi lặng lẽ lẩn vào đám đông.

Đến buổi trưa, Khúc Gia Kỳ nói hơi mệt, chúng tôi tìm một nhà nghỉ để ở, định gọi điện cho Chu Nguyên Hạo, nhưng sờ túi mới phát hiện điện thoại của tôi không thấy đâu, chắc là rơi lúc chạy trốn.

Không còn cách nào khác, chúng tôi thuê phòng trước, rồi gọi đồ ăn mang đến, ăn chút gì trước rồi tính sau.

"Chị Tiểu Lâm, lần này thật sự cảm ơn chị nhiều." Khúc Gia Kỳ vừa ăn vừa nói, "Nếu bị bắt lại lần này, chắc em không thoát được nữa."

Tôi bất đắc dĩ nhìn cô bé: "Em thế này không phải cách, chúng ta tìm cơ hội về nói rõ với ba nuôi em đi."

Khúc Gia Kỳ bĩu môi: "Lão già đó cứng đầu lắm, em không phải chưa từng phản kháng."

"Vậy để bọn chị nói chuyện với sư huynh em," tôi nói, "Dù Trương Hoành Thái có hiếu thuận đến mấy, chuyện này cũng là đại sự cả đời."

Khúc Gia Kỳ bối rối kéo vạt áo, khẽ gật đầu. Phòng nghỉ nhà trọ này không có điện thoại, tôi định ra ngoài mượn điện thoại ở quầy lễ tân để gọi cho Trương Hoành Thái hẹn gặp.

Nhưng vừa ra đến cửa, đầu óc tôi bỗng choáng váng, cơ thể loạng choạng, tay nắm cửa buông thõng.

"Chị tiểu Lâm, chị sao thế?" Khúc Gia Kỳ chạy tới đỡ tôi, lo lắng tột độ. Đầu óc tôi quay cuồng, cảm giác có một luồng sức mạnh trong cơ thể đang vùng vẫy như muốn thoát ra.

"Chị tiểu Lâm, để em đỡ chị lên giường nghỉ." Khúc Gia Kỳ dìu tôi lên giường. Tôi thấy người nóng ran, nóng như lửa đốt.

Tôi hé mắt nhìn Khúc Gia Kỳ đang rót nước cho mình, bỗng một cảm giác kỳ lạ dâng lên.

Một cơn khát máu man dại!

Tôi bỗng nảy ra ý nghĩ quái gở, như thể nhìn thấy máu thịt trong cơ thể cô ấy, nghe thấy tiếng máu chảy trong huyết quản.Tôi muốn xé xác cô ấy ra thành từng mảnh.

"Chị tiểu Lâm, uống nước đi." Khúc Gia Kỳ đưa cốc nước đến, tôi hất tay làm đổ xuống đất. "Đi đi, Gia Kỳ!"

Khúc Gia Kỳ nhìn tôi lo lắng, luống cuống hỏi: "Chị làm sao vậy? Hay em đưa chị đi bệnh viện. À, em có cái này."

Cô ấy lấy ra một lá bùa: "Đây là bùa cầu cứu của phái Mao Sơn bọn em. Nếu đệ tử nội môn gặp nguy hiểm khi ra ngoài, có thể dùng nó để cầu cứu. Chị Tiểu Lâm, chị cố lên, em gọi sư huynh đến cứu chị ngay."

Vừa nói, cô ấy vừa niệm thần chú, lá bùa bốc cháy bay lên giữa không trung.

Trong ngọn lửa vang lên giọng Trương Hoành Thái hỏi: "Gia Kỳ? Em đấy à? Em gặp nguy hiểm gì sao?"

"Sư huynh, nghe em nói, chị tiểu Lâm ..." Chưa kịp dứt lời, tôi lao về phía Gia Kỳ. Cô ấy hét lên: "Chị tiểu Lâm, chị làm gì thế? Dừng lại! A......"

Tiếng hét vừa dứt, tôi hoàn toàn mất đi ý thức.


Tôi như chìm xuống một vũng nước đọng, cố gắng vùng vẫy nhưng càng chìm sâu hơn, cho đến khi bị bóng tối nuốt chửng.

Không biết qua bao lâu, tôi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, tỉnh lại trong cơn mê man, trước mắt là một màu đỏ tươi chói lóa.

Máu, máu ở khắp mọi nơi!

Tôi nhìn xuống cơ thể mình, cũng bê bết máu. Hai tay đỏ lòm dính đầy thịt vụn.

Toàn thân tôi run rẩy, da đầu tê dại.

Tôi lảo đảo đứng dậy, trong căn phòng nhỏ ngập tràn máu cùng thịt vụn. Đầu óc trống rỗng, tôi bước qua vũng máu, nhìn thấy cái đầu từ trên giường lăn xuống.

Là Khúc Gia Kỳ!

Hai mắt cô ấy trừng lớn nhìn tôi, như không thể tin nổi. Tôi hoảng sợ lùi lại, va đổ bàn kính vỡ tan tành.

Khúc Gia Kỳ chết rồi, tôi đã giết cô ấy!

Ngực tôi như có lửa đốt, muốn hét lên nhưng lại bịt chặt miệng bằng hai bàn tay đẫm máu.

Cánh cửa phòng nghỉ bị đạp tung, Trương Hoành Thái xuất hiện, mắt đỏ ngầu nhìn tôi không thể tin nổi. Mấy đạo sĩ đi sau anh ta hoảng hốt kêu lên: "Sư muội! Tên sát nhân! Cô là kẻ sát nhân!"

Họ phẫn nộ lao về phía tôi. Tôi hít sâu một hơi, thét lên một tiếng kinh thiên động địa.

"Choang choang choang", kính vỡ vụn bay tứ tung. Mấy đạo sĩ bị tiếng thét sư tử hống của tôi hất văng ra.

Trương Hoành Thái chắp tay trước ngực, bị đẩy lùi hai bước, rồi rút kiếm Long Tuyền đâm thẳng vào ngực tôi.

Tôi dùng sức đẩy lệch lưỡi kiếm, xoay người nhảy qua cửa sổ.Dồn hết sức lực vào đôi chân, tôi chạy như bay trên đường.

Tốc độ nhanh khủng khiếp, nếu bây giờ tham gia Olympic, chắc chắn tôi sẽ vô địch thế giới.

Đầu óc tôi quay cuồng, nỗi kinh hoàng, sợ hãi, đau đớn cùng hối hận dâng trào trong lồng ngực, nước mắt giàn giụa không ngừng chảy xuống mặt.

Tôi đã giết Gia Kỳ, cô bé mới mười bốn tuổi, còn quá trẻ, tràn đầy sức sống, vậy mà giờ đây đã thành một đống thịt vụn dưới tay tôi!

Cũng không biết đã chạy bao lâu, tôi chạy ra khỏi thành phố, xông vào một khu rừng. Kiệt sức, tôi ngã chúi về phía trước, cả người vùi trong bùn đất. Mùi máu tanh và đất ẩm xộc lên mũi, tràn vào miệng. Dạ dày tôi quặn lên, nôn thốc nôn tháo.

Trước đây trải qua bao nhiêu chuyện, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng mình có thể là một loại yêu ma quỷ quái nào đó. Nhưng tôi không ngờ sự thật lại phơi bày theo cách thảm hại đến thế.

Tôi đã giết một cô gái vô tội, kết thù oán với phái Mao Sơn. Và không ai biết, lần sau tôi sẽ phát tác khi nào, mất kiểm soát lúc nào, và ai sẽ là nạn nhân tiếp theo?

Tôi sẽ biến thành một con quỷ đáng sợ, đại khai sát giới sao?

Tôi co rúm người lại trong sợ hãi. Tôi phải làm gì đây? Tôi nên làm gì đây?