Anh chui lên từ dưới chăn, tách hai chân tôi ra, rồi vùi mặt vào đó.
Tôi như một khúc gỗ khô hạn lâu ngày, lập tức bùng cháy.
Cuộc mây mưa cuồng nhiệt kéo dài hai tiếng đồng hồ, trong lúc đó chúng tôi làm nhiều lần, cuối cùng cả hai đều rất thỏa mãn. Xong xuôi, tôi tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh hỏi: "Hai người... không đánh nhau chứ?"
Chu Nguyên Hạo thờ ơ đáp: "Không."
Tôi thực sự thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt." Tôi nói, "Dù anh ta có làm anh bị thương, nhưng kẻ thù hiện tại của chúng ta là Âm Dương Liêu. Kẻ thù của kẻ thù là bạn, không cần thiết lúc này đấu đá nội bộ."
Chu Nguyên Hạo không nói gì thêm, đôi mắt đẹp hẹp dài của anh ẩn chứa những lo lắng sâu xa. Người thông minh có điểm này không tốt, tâm cơ quá sâu, nghĩ quá nhiều, sẽ đặc biệt mệt mỏi.
"À phải rồi." Tôi chuyển chủ đề, lấy tấm bản đồ bảo tàng trong giá nến bằng đồng đưa cho anh, giải thích chân tướng sự việc, rồi nói: "Nguyên Hạo, chúng ta điều tra thêm những chỗ này đi. Lần trước Quỷ Quan Tài bị người ta cướp mất giữa đường, lần này nhất định phải lấy cho bằng được."
Chu Nguyên Hạo cầm tấm bản đồ nghiên cứu hồi lâu, còn tìm thêm không ít tư liệu trên mạng, rồi nói với tôi: "Địa danh cổ đại và hiện đại có sự thay đổi rất lớn. Anh tra rồi, nơi này ngày xưa là một gò núi, nhưng bây giờ đã thành một thành phố."
Tôi sững sờ. Nếu là rừng sâu núi thẳm thì còn dễ, là thành phố thì rất phiền phức, nếu đào bới tìm kho báu, sẽ nhanh chóng thu hút toàn bộ người dân Trung Quốc đến.
Anh tìm trên mạng bản đồ Google, nói: "Từ địa hình mà xem, nơi giấu Quỷ Quan Tài nằm ngay chỗ này." Anh đưa ngón trỏ ra chỉ một điểm trên bản đồ điện tử, "Rất không may, ở thời này là quảng trường Vạn Đạt, là khu phố thương mại sầm uất nhất thành phố Hoài Nam."
Tôi càng thêm đau đầu. Vốn tưởng vận may của mình không tệ, không ngờ còn có một cái hố to đang chờ đợi.
Chu Nguyên Hạo an ủi tôi: "Dù thế nào, cứ đến xem xét kỹ đã. Quỷ Quan Tài là chí bảo, cho dù bị người trong thiên hạ biết đến, chúng ta cũng nhất định phải lấy cho bằng được."
Tôi khẽ gật đầu. Đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội, tôi hiểu, nhưng nếu vì thế mà sợ sệt, thấy bảo vật cũng không dám lấy, thì tu đạo để làm gì? Thà ở nhà làm vợ hiền mẹ đảm, sống cuộc sống bình thường còn hơn.
Chúng tôi nghỉ ngơi nửa ngày, tôi lại xin nghỉ học, lần này lý do rất chính đáng, bệnh tình tái phát, tiếp tục đi khám.
Đoán chừng khi tôi trở về, lại sẽ được thầy cô và bạn bè toàn khoa hỏi han ân cần một lần nữa.
******
Thành phố Hoài Nam cách thành phố Sơn Thành không xa, chúng tôi lái xe bốn tiếng, tiến vào địa phận thành phố Hoài Nam.
Chúng tôi đến quảng trường Vạn Đạt đang vào lúc chạng vạng tối, là thời điểm đông người nhất trong ngày. Tôi nhớ lại tấm bản đồ, trong đó biểu thị, nơi chôn giấu Quỷ Quan Tài gần một con suối nhỏ. Nay đã hơn hai nghìn năm trôi qua, biển xanh dâu mọc, con suối nhỏ kia tự nhiên đã biến mất từ lâu, tìm ra càng thêm khó khăn.
Chúng tôi đi dạo một vòng quanh quảng trường không phát hiện gì, có chút nản chí. Chu Nguyên Hạo dẫn tôi vào một nhà hàng ăn tối. Chúng tôi ngồi bên cửa sổ, ăn được một nửa, anh bỗng nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Lâm Lâm, em nhìn kìa."
Tôi nghiêng đầu nhìn, lập tức sững sờ. Phía sau nhà hàng là một công viên nhỏ, cây cối xanh tươi. Giữa những tán lá um tùm, tôi lờ mờ nhìn thấy một hồ nước nhỏ.
Chúng tôi vội vàng ăn xong, đi vào công viên. Hồ nước nhỏ trong công viên đầy hoa sen, lúc này chỉ còn lại vài chiếc lá sen khô héo, trơ trọi trên mặt nước.Bên hồ có một tảng đá lớn, trên đó khắc ba chữ đỏ lớn không rõ nghĩa, bên cạnh còn có giới thiệu về hồ nước.
Trên tảng đá ghi, hồ này có lịch sử hơn hai nghìn năm. Ngày xưa nơi đây vốn là một con suối nhỏ, chảy qua hai ngôi làng. Dân làng thượng nguồn thường chặn dòng suối, dẫn nước về ruộng nhà mình, khiến làng hạ nguồn không có nước dùng.
Hai ngôi làng thường xuyên tranh giành nguồn nước, đánh nhau chết không ít người.
Một lần, có một vị thần tiên du ngoạn đến đây, thấy hai làng đang đánh nhau sống chết, ông lớn tiếng quát, người hai bên đều dừng tay.
Vị thần tiên hỏi rõ nguyên nhân, sau đó nói: "vì một con suối nhỏ, các ngươi suốt ngày đánh nhau chết người, có đáng không?"
Dân làng nói: "nếu không có nước, hoa màu của họ sẽ chết khô, còn họ cũng sẽ chết vì đói rét".
Thần tiên nghĩ ra một cách, ông dùng tay vạch một đường, ngăn hoàn toàn dòng suối, tạo thành một hồ nước, rồi để dân hai làng hợp nhất, sống quanh hồ, hai làng thành một làng, đời đời thông gia, không còn đánh nhau nữa.
Không còn cách nào khác, mọi người chỉ có thể làm theo lời thần tiên. Điều kỳ diệu là, từ đó về sau, người dân hai làng không còn đánh nhau vì nước nữa, còn hồ nước do suối tạo thành, dù có rút bao nhiêu nước, mực nước cũng không hề giảm xuống, ngay cả trong những ngày nóng nhất cũng không hề cạn.
Người đời sau đều nói, đây nhất định là lão thần tiên đang phù hộ cho mọi người.
Nghe xong, tôi bỗng hiểu ra cái gọi là "lão thần tiên" kia chính là Quỷ Cốc Tử. May mà trong truyền thuyết không nhắc đến tên ông, nếu không biết bao kẻ sẽ đổ xô đến đây đào xới lên mất.
Bản đồ kho báu tuy đơn giản nhưng vị trí cất giấu Quỷ Quan Tài lại rất rõ ràng. Chu Nguyên Hạo chỉ tay xuống lòng hồ: "Quỷ Quan Tài hẳn là nằm dưới lớp bùn ở trung tâm hồ."
Giữa thanh thiên bạch nhật không tiện điều tra, chúng tôi quyết định nghỉ lại khách sạn gần đó, chờ đến hai giờ sáng khi quảng trường vắng lặng không một bóng người sẽ lẻn ra hồ.
Hơn hai nghìn năm trước, một cỗ Quỷ Quan Tài đã sinh ra một con Lệ Quỷ cấp cao. Lần này chắc cũng chẳng khác gì mấy. Tôi lấy trong túi ra cuộn chỉ đỏ đã được nhúng máu chó đen và chu sa, căng sợi chỉ xung quanh hồ theo Kỳ Môn Bát Quái trận, rồi dán bùa trấn tà lên. Tại trung tâm mắt trận, tôi dán một tấm Cực Đại Trấn Tà Phù đẳng cấp cao, có thể tiêu diệt ngay tức khắc bất kỳ Lệ Quỷ nào dám ló mặt.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Chu Nguyên Hạo lặn xuống hồ. Tôi phái một phân thân của Kim Giáp tướng quân đi theo bên cạnh anh, đồng thời dùng mắt của Kim Giáp tướng quân quan sát dưới nước.
Anh tìm một vòng mà không thấy gì. Tôi nhíu mày, chẳng lẽ sau ngần ấy năm, Quỷ Quan Tài đã bị bùn đất vùi lấp?
Chu Nguyên Hạo dùng quỷ khí của mình dò xét trong bùn. Sau gần hai tiếng đồng hồ, khi tôi gần như tuyệt vọng thì anh bỗng nói qua bộ đàm dưới nước: "Lâm Lâm, có thứ gì đó dưới này."
Tôi mừng rỡ, tìm thấy rồi sao?
Đúng lúc đó, có người quát lên: "Ai ở đó?"
Một ánh đèn pin rọi tới làm tôi chói mắt. Tôi vội đứng dậy. Một nhân viên bảo vệ đang nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Khuya thế này, cô làm gì ở đây?"
Tôi dùng dây đỏ bày trận pháp sát mặt đất, trong đêm tối mịt mùng, bảo vệ không thể nhìn thấy được.
Tôi bèn nghĩ ra một ý, lấy tay dụi mắt cho đỏ hoe rồi khóc nức nở: "Bạn trai tôi vừa chia tay với tôi."
Bảo vệ cau mày hỏi: "Cô định tự tử đấy à?"
Tôi thầm nghĩ 'trời ạ' rồi nói: "Tôi không muốn chết đâu, tự tử vì một tên đàn ông thật ngu ngốc. Tôi...tôi chỉ muốn ở một mình thôi." Nói rồi, ta giả vờ lau nước mắt.
Ánh mắt bảo vệ lóe lên tia dị dạng, hắn cười bỉ ổi tiến lại gần nói: "Em gái, em còn trẻ, lại xinh đẹp thế này, đừng vì một thằng đàn ông mà đau khổ. Hắn chia tay với em là mắt hắn có vấn đề, trên đời này trai tốt còn nhiều lắm." Hắn đưa tay định kéo tôi lại gần, cười nói: "Em gái, khuya rồi, không an toàn đâu, hay là em vào phòng bảo vệ ngồi một lát nhé?"
Tôi lạnh mặt nói: "Cảm ơn anh, không cần đâu."
"Đừng ngại." Bảo vệ nắm lấy cổ tay tôi, cười cợt, "Anh là người tốt mà."
Lời còn chưa dứt, cổ tay tôi bỗng nhói lên dữ dội. Tôi kinh hãi nhìn bảo vệ, nụ cười hèn hạ trên mặt hắn đã chuyển thành nụ cười tàn độc.
Tôi giật tay ra, thấy trên cổ tay mình có một lỗ kim nhỏ. Hắn đeo một chiếc nhẫn có ẩn giấu mũi kim trên đó.
Đầu tôi choáng váng, lảo đảo lùi lại một bước, tên bảo vệ cười lạnh nói: "Không nghĩ tới ngươi dễ lừa gạt như vậy, người ngu xuẩn giống như ngươi mà dám ngăn cản kế hoạch của Âm Dương Liêu chúng ta, lại còn giết chết mấy người cấp cao của Âm Dương Liêu. Cũng không biết là ngươi vận khí quá tốt, hay là mấy tên kia là phế vật ngớ ngẩn? Có lẽ sinh hoạt tại Hoa Hạ quá lâu, khiến bọn họ cũng ngu xuẩn theo người Hoa các ngươi?"
Tôi nghiến răng trừng mắt nhìn hắn. Hắn cười khẩy, liếc mắt xuống hồ nước, rồi nói: "Các ngươi đêm hôm khuya khoắt tới đây, xem ra dưới hồ này có bảo vật gì rồi."
Hắn tiến lại gần tôi: "Chờ tên tình nhân quỷ của ngươi mang bảo vật từ dưới đó lên, không biết hắn có bằng lòng dùng nó để đổi mạng ngươi không nhỉ?"
Tôi khẽ nhướng mi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị: "Ngươi nói nhảm nhiều quá."
Dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn cúi xuống nhìn, bỗng nhiên biến sắc khi thấy dưới chân đang sôi lên vô số côn trùng. Hắn định gọi thức thần, nhưng trên đầu đã xuất hiện một con bọ cánh cứng vàng khổng lồ.
Hắn lập tức bất động.
Tôi cười lạnh: "Ngươi chỉ là một Âm Dương Sư cấp ba, mà dám một mình đối phó ta. Ngươi nói xem, rốt cuộc ai mới là kẻ ngu xuẩn?"
Trong ánh mắt kinh hãi của hắn, vô số bọ cánh cứng bò lên, bao phủ toàn bộ cơ thể hắn. Khi Kim Giáp tướng quân thu hồi tất cả phân thân, chỉ còn lại một lớp da người mềm oặt, hắn đã chết khó coi không thể khó coi hơn.
Tên này chắc chỉ được phái đến theo dõi chúng tôi, thực lực không mạnh. Phát hiện ra tình hình hắn vội vàng muốn lập công, thế mà lại liều lĩnh một mình nhảy ra. Thật là ngu xuẩn hết chỗ nói.