Cô Gái Địa Ngục

Chương 238: Gặp lại Tư Không Thiếu Trạch




Edit: Frenalis

Ông ấy lập tức lấy ra các dụng cụ, bắt đầu khâu vết thương dài trên bụng chó đen một cách thuần thục, rồi truyền hai túi máu từ tủ lạnh cho nó.

"Ông Trịnh, nó có sao không?" Tôi lo lắng hỏi.

"Không sao đâu." Ông Trịnh vừa rửa tay vừa nói, "Ông đây ra tay, chưa bao giờ thất bại."

Tôi và Lưu Dũng Nhạc thở phào nhẹ nhõm. Ông Trịnh hỏi: "Con chó này lấy ở đâu vậy? Sức sống tràn trề, ý chí sinh tồn rất mạnh, chắc sẽ hồi phục nhanh thôi. Cứ để nó ở đây theo dõi mấy ngày, ổn rồi hãy đón về."

Ra khỏi trạm phòng dịch, Lưu Dũng Nhạc vẫn còn kinh ngạc: "Thật kỳ diệu, phẫu thuật lớn như vậy mà chỉ mất vài trăm tệ. Tay nghề ông Trịnh thật tốt."

Tôi cười nói: "Đương nhiên rồi, ông Trịnh làm bác sĩ thú y từ những năm 80, tốt nghiệp chuyên ngành phòng chống dịch bệnh động vật của trường đại học danh tiếng, cả đời cứu không biết bao nhiêu con vật rồi."

Trở lại cục cảnh sát, tôi mới biết con chó đen này là của một ông lão ở cùng toà nhà bị quỷ chó giết, cũng là chó hoang được nhặt về.

Quỷ chó vì chủ bị giết, oán hận tột độ trở thành Ác Quỷ, cuối cùng lại giết chết một người tốt bụng giống chủ nhân nó, rồi bị một con chó đen có số phận tương tự cắn chết.

Số phận thật kỳ diệu. 

******

Sau vụ án này, tôi đột nhiên phát hiện mình có một kỹ năng mới.

Tôi có thể cảm nhận được linh khí của đồ cổ.

Để kiểm chứng, tôi cố ý đến một cửa hàng đồ cổ. Linh khí càng đậm thì niên đại càng xa xưa, linh khí càng nhạt thì niên đại càng gần. Đồ cổ cuối thời nhà Thanh gần như không cảm nhận được linh khí.

Trong sách của bà nội có nói, đồ vật sinh ra linh khí lấy chín mươi chín năm làm ranh giới, quả đúng là vậy.

Trong cửa hàng này, món đồ có linh khí mạnh nhất là một chiếc bầu rượu thời Tuyên Đức, còn chiếc đỉnh đồng mà ông chủ nói là thời Chiến Quốc thì không có chút linh khí nào, là đồ giả.

Tôi bắt đầu phấn khích. Kỹ năng này rất hữu dụng, tôi hoàn toàn có thể ra ngoài thị trường thử vận may, xem có thể kiếm được món hời nào không.

Phố Song Khánh ở phía Đông thành phố là con phố đồ cổ nổi tiếng, giống như Phan Gia Viên ở thủ đô, có rất nhiều người bán đồ cổ ven đường.

Tôi biết, hai năm nay muốn tìm được món hời còn khó hơn lên trời, nhưng tôi không nhịn được muốn thử nghiệm kỹ năng mới. Tiếc là dọc đường đi, đồ cổ thật trên các quầy hàng rất ít, có vài món linh khí rất nhạt, chỉ là đồ vật hơn trăm năm, giá trị không cao, nhưng người bán lại hét giá rất cao, như muốn chặt chém tôi.

Tôi đang hơi thất vọng thì nghe thấy tiếng Nhật. Tim tôi đập thình thịch, ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông mặc vest, dưới sự dẫn dắt của một thanh niên bước vào một cửa hàng đồ cổ.

Người đàn ông mặc vest đó, tôi liếc mắt đã nhận ra hắn là người Nhật Bản.

Âm Dương Liêu không biết đã cài bao nhiêu tai mắt ở Trung Quốc, giờ tôi nghe thấy tiếng Nhật là đau đầu.

Tôi lặng lẽ đi theo, thấy cửa hàng đồ cổ đó có tên là "Dưỡng Đức Hiên", lấy ý nghĩa tu dưỡng đạo đức. Không ngờ cửa hàng đồ cổ lại có cái tên như vậy.

Người thanh niên bên cạnh người Nhật Bản kia chắc là phiên dịch, cúi đầu khom lưng, trông như phiên dịch Hán gian thời kháng chiến.

Người Nhật Bản hình như nhận ra điều gì, quay đầu nhìn về phía tôi. Tôi vội vàng ngồi xổm xuống bên một quầy hàng, giả vờ chọn đồ cổ.

Người Nhật Bản hình như không phát hiện ra gì, lại quay đầu đi, xem đồ cổ dưới sự chỉ dẫn của phiên dịch.

"Này cô gái, có mua không thì bảo?" Chủ tiệm hơi mất kiên nhẫn hỏi.

Tôi đang định đi, bỗng cảm nhận được một luồng linh khí.

Một luồng linh khí rất mạnh.

Mắt tôi lướt qua những món đồ trên mặt đất, phát hiện ra một con ngựa sứ ở góc khuất. Luồng linh khí mạnh mẽ đó phát ra từ con ngựa sứ này.

Đây là đồ thời Đường, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, hơn nữa còn là đồ gốm màu nổi tiếng thời Đường.

Tôi chưa từng học về đồ cổ, vậy mà lại biết đây là gốm màu thời Đường, ngay cả bản thân tôi cũng thấy khó tin.

Nghĩ kỹ lại, hình như từ nhỏ đến lớn, tôi rất nhạy cảm với đồ vật thời Đường. Năm đó học lịch sử, mỗi khi kiểm tra đến phần nhà Đường, tôi luôn được điểm cao.

Tôi biết, lần này mình đã tìm thấy món hời.

Để không bị chủ quán nghi ngờ, tôi chuyển ánh mắt sang chiếc bình sứ bên cạnh. Chiếc bình không có linh khí, miệng bình còn bị mẻ một miếng, nhìn rất xấu. Tôi hỏi: "Ông chủ, cái bình này bao nhiêu tiền vậy?"

Ông chủ nói ngay: "Mười hai vạn."

Tôi giật mình, rồi không nhịn được cười: "Ông chủ, cái bình vỡ này mà ông đòi bán mười hai vạn? Mấy món xung quanh còn đẹp hơn cái bình vỡ này, đáng lẽ phải đắt hơn chứ? Tôi tính sơ sơ, nếu đều tính mười hai vạn, thì đồ trên sạp của ông phải hơn ngàn vạn chứ? Ông cứ bày ra thế này, không sợ bị cướp à?"


Lời vừa dứt, mấy người bán hàng và người xem đồ cổ xung quanh đều cười ồ lên. Ông chủ có chút không nhịn được, nói: "Đi đi đi, con bé con biết cái gì?"

Tôi hơi bất bình: "Ông chủ, đừng thấy tôi trẻ mà xem thường, tôi cũng có chút mắt nhìn đấy. Nói gì thì nói, cái bình này cùng lắm là đồ cuối thời nhà Thanh, chỉ đáng giá nghìn tệ thôi. Một giá, một nghìn, ông chịu bán thì tôi mua."

Tôi cố tình nói vậy để đánh lừa ông ta, khiến ông ta nghĩ tôi chẳng hiểu gì mà còn ra vẻ hiểu biết.

Ông chủ nói: "Một nghìn? Sao được? Tôi thu từ nhà nông dân tận ba nghìn, cô muốn thì bốn nghìn, không thì thôi."

Tôi "chậc" một tiếng: "Ba nghìn? Ông chủ, ông không thật thà rồi. Cái này đáng giá bao nhiêu chúng ta đều biết, đừng có làm trò nữa. Tôi trả ông một nghìn hai, ông cho tôi thêm cái này, cái này và cái này nữa, coi như bù thêm. Năm nay tôi hai mươi tư, bốn món đồ cổ vừa đủ ghép thành chữ "Tứ", ông chịu bán thì tôi trả tiền ngay, không thì tôi đi, không làm phiền ông nữa."

"Không được." Ông chủ quay mặt đi, "Ít quá."

"Vậy thôi." Tôi xoay người bỏ đi, tỏ ra rất kiên quyết. Ông chủ nghiến răng: "Thôi được, hôm nay tôi chưa mở hàng, coi như lỗ lần này, bán cho cô."

"Lúc này mới phải chứ, ông chủ." Tôi trả tiền, bảo ông ta gói bốn món đồ bằng giấy báo, bỏ vào túi. Bề ngoài không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng tôi mừng thầm.

Lần này đúng là vớ được món hời lớn!

Còn ông chủ thì càng mừng hơn. Mấy món đồ này ông ta thu được từ nhà nông dân với giá chỉ khoảng một trăm tệ, còn nhờ người xem qua, toàn là đồ bỏ đi, chẳng đáng tiền.

Ông ta cười thầm trong bụng, đúng là một đứa ngốc.

Tôi ngồi xuống một quán trà sữa đối diện, gọi một cốc trà sữa ngũ cốc, quan sát tình hình trong Dưỡng Đức Hiên. Ông chủ là một ông lão béo, mặt mày hớn hở đang chào mời người đàn ông Nhật Bản một chiếc khay Thủy Tiên men xanh thời Tống.

Tôi không nhịn được cười thầm. Cái gì mà thời Tống, rõ ràng là đồ hiện đại, chỉ là làm nhái khá giống, chắc người không có chuyên môn sẽ dễ bị lừa.

Bây giờ Trung Quốc có rất nhiều người giàu, mà người giàu thì thích chơi đồ cổ. Thấy món này lợi nhuận lớn, kẻ lừa đảo càng ngày càng nhiều. Giờ trên thị trường gần như không mua được đồ tốt, muốn đồ tốt thì phải đến các buổi đấu giá.

Người Nhật Bản xem chiếc khay Thủy Tiên giả đó hồi lâu. Ông chủ béo và phiên dịch nói liến thoắng, người Nhật Bản cứ gật đầu, có vẻ rất hài lòng với chiếc khay.

Ban đầu tưởng mọi chuyện đã xong, ai ngờ người Nhật Bản lại đặt chiếc khay xuống, chỉ vào một chiếc đỉnh đồng nhỏ bên cạnh, nói gì đó bằng tiếng Nhật.

Ông chủ béo càng vui hơn, cười ha hả lấy chiếc đỉnh đồng ra. Nhìn vẻ mặt của ông ta, có vẻ như ông ta cũng nghĩ chiếc đỉnh đồng là đồ giả, muốn bán nhanh.

Nhưng tôi lại cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ từ chiếc đỉnh đồng đó.

Linh khí mạnh như vậy, dù không phải thời Tây Chu như ông chủ nói, thì cũng phải là đồ cổ cuối thời Chiến Quốc hoặc đầu thời Tần.

Tôi nghiến răng. Người Nhật Bản này là người trong nghề. Ông chủ béo và tên phiên dịch hèn hạ kia tưởng mình đã thành công, không ngờ lại bị người ta lợi dụng.

Chẳng mấy chốc, hai bên đã thỏa thuận xong, người Nhật Bản mua chiếc đỉnh đồng với giá hai triệu.

Tôi nheo mắt, đứng dậy, muốn ngăn cản giao dịch này. Ông chủ bị lừa tiền là chuyện nhỏ, để bảo vật của Trung Quốc rơi vào tay người Nhật Bản, tôi không cam lòng.

Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được một mối nguy hiểm, ánh mắt nhanh chóng quét qua đường phố, phát hiện ra một bóng người cao lớn.

Dù bóng người kia chỉ lướt qua trong đám đông, nhưng tôi lập tức nhận ra.

Đó là Tư Không Thiếu Trạch!