Cô Gái Địa Ngục

Chương 231: Dạ Xoa




Edit: Frenalis

"Tiên sinh, xin hãy bình tĩnh!" Người phục vụ vội vàng lên tiếng. "Cho tôi biết số phòng, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện."

Chu hiệu trưởng hốt hoảng: "Giải quyết gì nữa, chết người rồi! Gọi cấp cứu, không, gọi cảnh sát! Báo có người hành hung, giết người!"

"Giết người? Sao có thể?" Người phục vụ lắp bắp. "Các cô gái ở đây đều được đào tạo bài bản, đừng nói giết người, ngay cả cãi nhau cũng không biết."

Tay Chu hiệu trưởng run lên, ông ta rút điện thoại ra: "Cậu không tin thì gọi quản lý đến đây! Tôi báo cảnh sát trước."

Sắc mặt người phục vụ biến đổi: "Tiên sinh, xin đừng báo cảnh sát! Mọi việc có thể giải quyết nội bộ. Tôi sẽ gọi quản lý ngay."

Vừa nói, hắn vừa ngăn cản Chu hiệu trưởng gọi điện. Trong lúc giằng co, người phục vụ bất ngờ rút ra một con dao bổ dưa hấu, đâm thẳng vào tim Long đại sư.

Long đại sư hoảng hốt né sang một bên, hét lớn về phía phòng tôi: "Này bằng hữu, xem kịch vui đủ rồi chứ? Không định ra tay giúp một chút à?"

Hóa ra ông ta đã phát hiện ra tôi từ trước.

Tôi mở cửa, thong thả ung dung nhìn hắn: "Long đại sư, đừng giấu nữa. Tôi biết ông bản lĩnh cao cường. Hai tên này, với bản lĩnh của ông, vài phút là hạ gục được."

Long đại sư vừa né tránh vừa nói: "Cô gái, tôi ra ngoài giải trí không mang theo đồ nghề. Cô giúp tôi đi, coi như tôi nợ cô một ân tình."

"Đùa à, Long đại sư?" Tôi cười khẩy. "Đồ nghề của những người tu đạo là vật bất ly thân dùng để hộ mệnh, ông là tay lão luyện, sao lại không mang theo?"

Tôi ngáp dài: "Ông muốn giấu thì cứ giấu, tôi không cản. Tôi đi nghỉ đây, ông cứ từ từ giải trí."

Rõ ràng là lão già này muốn thăm dò tôi. Tôi lười chơi với ông ta, quay người bỏ đi.

Long đại sư cười khà khà: "Cô gái, cô muốn đi cũng không được đâu. Tất cả chúng ta đều không đi được."

Tôi dừng bước, bỗng thấy một người đàn ông mặc quân phục Nhật thời Thế chiến thứ hai, tay cầm kiếm Samurai, lao về phía tôi.

Tôi hít một hơi lạnh, nghiêng người né tránh. Hắn chém hụt, vung đao lần nữa. Tôi cúi xuống, lưỡi đao sượt qua đầu, để lại một vết chém sâu trên tường.

Tôi quay lại nhìn, thấy mấy cánh cửa phòng khác mở ra, bên trong lao ra vài tên lính Nhật, tay lăm lăm kiếm Samurai, tất cả đều hung hãn lao về phía tôi.

Tôi rút dao găm, né được đòn tấn công của tên đầu tiên, rồi đâm thẳng vào cổ hắn.

Đúng lúc đó, bóng người trước mắt lóe lên. Vân Kỳ xuất hiện trước mặt tôi, dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi dao của tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt trầm tĩnh: "Đừng dùng mắt thường mà nhìn, hãy dùng Âm Dương nhãn của cô, nhìn cho rõ mọi thứ trước mắt, xem rốt cuộc là gì."

Trong lòng tôi giật mình, vội nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, tôi kinh ngạc nhìn những người trước mặt.

Họ đâu phải lính Nhật, mà là bảo vệ KTV, nhân viên phục vụ và khách trong các phòng khác.

Người suýt bị tôi đâm chết là quản lý KTV. Ông ta sợ hãi nhìn tôi, mặt cắt không còn giọt máu.

Còn Vân Kỳ, đã biến mất không dấu vết. Tôi không biết vừa rồi anh ta có thật sự xuất hiện hay chỉ là ảo giác của tôi.

Một bảo vệ tiến đến, tay cầm dùi cui điện, mặt đầy sát khí: "Cô gái, bỏ vũ khí xuống! Đây là KTV Vương Miện, không phải chỗ cho cô làm càn."

Tôi rút dao về, nhìn quanh, thấy người phục vụ lúc nãy nằm bất tỉnh trên sàn, Chu hiệu trưởng bị thương ở tay, máu chảy đầm đìa, Long đại sư núp sau ông ta, nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

Tôi lập tức hiểu ra, chỉ thẳng vào quản lý và bảo vệ: "Các người là ổ hắc điếm à? Nhân viên tiếp rượu và phục vụ còn vác dao đâm khách. Trong phòng còn có người bị cắn đứt cổ. Lãnh đạo của chúng tôi cũng bị thương. Đây là án mạng, báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát!"

Nghe đến báo cảnh sát, đám khách náo loạn. Trong số họ không ít người giàu có, chơi bời thác loạn, thậm chí sử dụng chất cấm. Cảnh sát đến thì hỏng bét.

Quản lý cũng hiểu tình hình, vội vàng xua tay: "Đừng báo cảnh sát! Cô gái, làm ơn dẫn chúng tôi đến xem xét. Cứu người quan trọng hơn!"

Chu hiệu trưởng hoàn hồn, cũng bắt đầu nóng ruột. Ông ta đường đường là hiệu trưởng một trường cao đẳng, lại đến chốn này, còn gọi bao nhiêu cô gái tiếp rượu. Nếu bị Ban Kỷ Luật Thanh Tra phát hiện, ông ta sẽ không chịu nổi.

Nhưng hiện tại đã xảy ra án mạng, trưởng hậu cần chết ở đây, dù ông ta có giỏi che giấu đến đâu cũng không thể giấu được chuyện này.

Ông ta nhớ đến KTV Vương Miện có hậu trường rất cứng, có lẽ họ có thể giải quyết được chuyện này.

Ông ta không màng đau đớn, chỉ vào phòng mình: "Nếu không tin, các người cứ vào mà xem!"

Quản lý ra hiệu cho đội trưởng bảo vệ. Hai bảo vệ cao to lực lưỡng tiến lên mở cửa phòng. Căn phòng đầy máu, trưởng hậu cần đã chết, vết thương vẫn còn phun máu. Mấy cô gái bị quỷ nhập nằm bất tỉnh trong vũng máu, không rõ sống chết.

Mặt đội trưởng bảo vệ tái mét, vội vàng đóng cửa, nói nhỏ gì đó vào tai quản lý. Mặt quản lý xám ngoét, vội nói: "Mau, mau đi báo cho Mạnh tiên sinh!"

Nói xong, ông ta thay đổi sắc mặt, cười tươi với khách ở các phòng khác: "Quý khách thật xin lỗi, chúng tôi có chút việc nhỏ. Tiền của quý khách tối nay sẽ được miễn phí, xin mời mọi người về cho."

Trước đó còn đòi báo cảnh sát, giờ quản lý miễn phí, đám khách không còn làm ầm ĩ nữa, tranh nhau chen lấn rời khỏi chốn thị phi.

Chu hiệu trưởng và Long đại sư cũng định đi, nhưng quản lý chặn lại: "Hai vị, đã xảy ra án mạng, xin hai vị chờ Mạnh tiên sinh đến giải quyết xong rồi hãy đi."


Vừa dứt lời, Long đại sư thở dài: "Haiz, lại không đi được rồi."

Lúc này, một luồng quỷ khí nồng đậm lan tỏa. Tôi quay đầu lại, thấy bức tranh Ukiyo-e treo ở góc hành lang, vẽ một người đàn ông mặc quần áo võ sĩ, tay cầm kiếm Samurai, chém về phía một Geisha tóc tai rũ rượi.

Đột nhiên sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi. Mọi người đều căng thẳng, tim đập thình thịch.

Một bóng người bất ngờ lao ra từ làn sương, chém một nhát vào cổ quản lý. Quản lý chưa kịp phản ứng đã bị kiếm Samurai cứa vào cổ.

Máu tươi văng tung tóe.

Mấy bảo vệ bên cạnh mới hoàn hồn, dùng dùi cui điện đánh loạn xạ vào võ sĩ. Nhưng dùi cui điện không có tác dụng gì, chỉ phát ra tiếng răng rắc kỳ lạ, như đánh vào giấy.

Võ sĩ hét lên "Baka!" (ngu ngốc), vung đao chém ngã một bảo vệ.

Tôi giơ tay lên, dùng lực dẫn dắt kéo lệch đường kiếm của võ sĩ. Khi cây kiếm bay đến trước mặt, tôi dùng dao găm chém đứt nó làm đôi.

Kiếm Samurai rơi xuống đất, biến thành một thanh kiếm giấy.

Võ sĩ mất kiếm, miệng lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Nhật mà tôi nghe không hiểu. Thân hình hắn bỗng nhiên cao lớn, khuôn mặt biến dạng, chuyển sang màu xanh tím, mắt như chuông đồng, trên đầu mọc hai sừng. Mái tóc dài biến thành ngọn lửa xanh, cao đến một thước, cháy bừng lên không trung.

Tôi hít vào một ngụm khí lạnh. Hình ảnh này, chẳng phải là Dạ Xoa trong truyền thuyết Nhật Bản sao?

Dạ Xoa vốn là quỷ trong truyền thuyết Ấn Độ, hung ác tàn bạo chuyên ăn thịt người. Dạ Xoa nam có khuôn mặt xấu xí, Dạ Xoa nữ lại có dung mạo tuyệt đẹp.

Sách xưa có nhiều ghi chép về Dạ Xoa, không nơi nào không nhắc đến sự tàn bạo của chúng. Sau khi Phật giáo truyền đến Nhật Bản, truyền thuyết Nhật Bản cũng xuất hiện quỷ Dạ Xoa, có sức mạnh siêu phàm, là kẻ nổi bật trong số các yêu ma quỷ quái.

Luồng quỷ khí mạnh mẽ ập đến. Sức mạnh này, chắc chắn là cấp Nhiếp Thanh Quỷ.

Mấy bảo vệ còn lại đều sợ hãi, chân run lẩy bẩy, có người còn tè ra quần.

Dạ Xoa túm lấy một bảo vệ, cắn nát đầu anh ta. Máu phun tung tóe lên người những bảo vệ khác, như thể đánh thức họ. Họ kinh hãi bỏ chạy.

Tôi biết không thể chần chừ thêm, hít một hơi thật sâu, rồi hét lớn vào mặt Dạ Xoa

Sư Tử Hống!

Sóng năng lượng như gợn sóng cuộn ra, đánh vào người Dạ Xoa. Dạ Xoa bị đánh bật lùi lại, da thịt rách toạc máu me đầm đìa.

Nhưng Dạ Xoa chỉ bị thương ngoài da, không hề hấn gì.

Hắn bị tôi chọc giận hoàn toàn, không thèm quan tâm đến mấy tên bảo vệ nữa, lao thẳng về phía tôi.

Tốc độ Dạ Xoa rất nhanh. Tôi xoay người bỏ chạy, cảm nhận được hắn ngày càng gần. Ngay khi móng vuốt sắc nhọn của hắn sắp tóm được đầu tôi, tôi đột nhiên nhảy lên, đạp vào tường vài bước, bay lên trên đầu hắn, rồi đập mạnh một lá bùa "Đại Cực Trấn Tà" lên đầu hắn.

Lá bùa phát ra ánh sáng vàng rực. Dạ Xoa ngã vật xuống đất, toàn thân phát ra tia lửa điện, không khí lập tức bốc lên mùi cháy khét lẹt.

Thừa thắng xông lên, tôi lấy ra chiếc gương Bát Quái Trấn Thi từ túi đeo, ném lên không trung. Chiếc gương bay đến trên đầu Dạ Xoa, chiếu xuống ánh sáng vàng, giữ chặt hắn không cho cử động.

Dạ Xoa ra sức vùng vẫy, muốn thoát ra. Tôi cười lạnh: "Chiếc gương này là pháp khí cổ đại, ngay cả Phi Cương đỉnh cấp cũng có thể trấn áp, huống chi ngươi chỉ là một Dạ Xoa nhỏ bé."